Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió biển và anh…

Phiên bản Dịch · 2955 chữ

Vào một ngày đẹp trời, Hạ Minh lại đột ngột xuất hiện trước tôi. Anh vẫn thế, vẫn cái vẻ mặt ấy. Ánh mắt nhìn kẻ đối diện như kiểu muốn ném cả thùng nước đá vào mặt họ. Đáng ghét! Nhưng…thực ra thì tôi chẳng ghét anh tí nào. Bên anh, tôi có cảm giác gì đó đồng cảm và thân quên. Mặc dù, tôi là một con ma, còn anh thì ngược lại…

“Nè Hạ Minh!”

“Sao?”

“Tại sao mà anh cứ như ma thế hả?”

“Sao cơ…”

“Có những lúc tôi tìm anh, ngóng anh mãi mà chẳng thấy đâu. Rồi đùng một cái anh xuất hiện. Không phải ma thì là gì hả? hả? hả???”

“Cô tìm tôi? Ngóng tôi làm gì?”

“Ơ…”

Lúc ấy, giá như tôi có thể mở miệng ra rằng Tôi Mà Biết Tại Sao Thì Tôi Đếch Còn Là Ma… May sao, tôi chưa nói ra. Hừ…Ơ kìa…Anh ta toát mồ hôi…Là sao???

“Tôi có nói, cô cũng không hiểu được đâu”

“Tại sao chứ?”

“Thôi không có gì cả, Hôm nay đi chơi cùng tôi nhé!”

“Đi đâu? Trời sắp tối rồi”

“Đi ra biển. Ăn đồ nướng. Ok?”

“Ừ, tùy anh. Let’s go!”

Sài Gòn về chiều, không khí dễ chịu quá. Gió luồn qua khe cửa kính trên ô tô, rít vào mắt tôi, dìu dịu…

“Anh không tính mua đồ ăn hả?”

“Không phải lo. Hấp!”

“Ơ…”

“Hì. Tôi mua đầy đủ rồi…”

Bất ngờ. Có vẻ anh ta tính sẵn là sẽ rủ tôi đi chơi hay sao ấy nhỉ? Tôi nhìn anh, đôi mắt của anh sâu thẳm, hút tôi vào trong đó, không tài nào rời mắt được nữa rồi…Ôi thôi…Bờ môi ấy, đang quyến rũ tôi sao ấy…Ơ kìa…bàn tay tôi…Này…đừng thế chứ…dừng lại coi…

“A!...”

Thôi xong rồi…

“Cô làm gì thế?”

“Tôi…”

“Tự nhiên lại sờ môi tôi. Bị sao không vậy???”

“Xin lỗi”

“Xin lỗi thì bỏ tay ra chớ…Sao cứ…”

“Xin…xin lỗi…”

Tôi đỏ mặt. Anh cũng thế…Mà sao…môi mềm thế nhỉ?

“Này”

“Hả?”

“Anh dùng son dưỡng môi à???”

“Quá đáng. Tôi đâu phải con gái. Híc híc”

“Sao mềm thế hả??? Khai ra mau. Hehe…”

“Oái…Vớ vẩn. Ngồi yên. Tôi cho xuống vực bây giờ!!!”

“Hihi”

Hạ Minh cũng đáng yêu đấy chứ, Trêu cho tí là mặt đỏ như gấc…Haha…

Chiếc Lamborghini trắng thẳng tiến về Cần Giờ, hi vọng một buổi chiều tối nhiều gió, bình yên và xanh mướt màu nước, màu mây, màu cây cỏ. Chúng tôi phải gửi xe ô tô để qua phà Bình Khánh, con đường phía trước là bạt ngàn màu xanh. Tôi thỏa sức ngắm những cánh đồng dừa nước mênh mông, những cánh rừng đước thẳng tắp chạy dọc suốt hai bên đường đi khi tôi và Hạ Minh ngồi trên một chiếc xe lam nhỏ, chạy thuê chở khách. Đây chính là một sự lựa chọn lí thú và tinh tế của Hạ Minh, hẳn như anh muốn đưa tôi thoát khỏi cái không khí quá đỗi ngột ngạt và ồn ào của nội thành…Đi đến cuối đường là biển. Có nhiều người chắc không nhớ rằng ở Sài Gòn còn có biển Cần Giờ…Một nơi có gió…nhiều gió…Tôi thích gió…

“Đẹp quá…”

“Vâng…Đẹp thì làm ơn xách giúp tôi túi đồ này xuống xe với…”

Mặt Hạ Minh méo xệch. Nhìn tôi.

“Ít thôi nhá…Ồ, trời sắp tối rồi, nơi đây xa phết đấy nhỉ???”

Hạ Minh thanh toán tiền xe cho bác tài rồi hì hụi xách túi đồ xuống xe.

Trời ngả màu sang đỏ sậm. Nó đã quá chiều, nhưng cũng chưa đủ bóng đêm để thành tối. Quang cảnh hiện hữu như một chốn mờ ảo, thần tiên. Trước mắt tôi và anh là biển. Biển Cần Giờ…Tôi và Hạ Minh ngồi trên cát, hướng mắt về phía xa, nơi có những làn xóng chiều đang xô vào tấp nập…Lại là gió…Gió thoảng qua chúng tôi…Gió mang theo vị mặn của biển từ khơi xa về tận đây, xộc vào trong tôi…Thanh bình…Mặc cho Hạ Minh lúi húi với đống đồ, anh đang chuẩn bị cho bữa tiệc nướng…Chỉ hai chúng tôi. Như kiểu…Tôi và anh là một cặp…Lần đầu tiên…

Tôi chạy ra xa một chút, dang tay ngược theo chiều gió cho gió tấp vào mặt, mũi, khóe mắt mát rượi…Đón lấy những gì đang được cảm nhận. Lần đầu tiên…

Bàn chân tôi trần trên cát mịn, thấm nước…Nhiều…nhiều hơn nữa…Một cảm giác như của con người vậy…Phải chăng tôi hoang tưởng???..Lần đầu tiên…

Chợt…

Tôi cười…Ôi…thoải mái biết bao…Tôi lâng lâng như kẻ lần đầu say rượu…Mọi thứ quanh tôi…Ơ kìa…Sao cứ xoay tròn thế nhỉ??? Tôi nghiêng ngả…sợ hãi…Có gì đó như muốn kéo tôi xuống biển, xuống làn nước mát lịm ấy…Chân tôi muốn khụy xuống…Ấy…đừng mà…Tôi…Tôi say sóng!!!

Tôi quay đầu lại, bỏ chạy những đợt sóng đang dồn, vùi, định nhấn tôi xuống đấy biển…

“Hạ…Hạ Minh…”

Choáng váng…Anh đến cạnh tôi, bờ vài ấy…Tôi đã dựa vào…Vững chãi…

“Hồng Ngọc…Cô tỉnh lại đi…”

“Á…”

Chết tiệt! Hạ Minh tát tôi chứ!!!

“Sao anh tát tôi hả?”

Vừa mới đây thôi, chút gì đó xao động len lỏi trong tôi. Chút gì đó mê mệt. Chút gì đó nao nao trong lòng…Vậy mà…Đồ vũ phu!!!

“Như vậy cô mới tỉnh chứ! Nhẹ thế mà cũng kêu toáng lên!”

“Hứ…Ai mượn…”

“Ngốc. Say sóng mà còn lao ra ấy. Định gây án mạng à? Tôi không đền nổi đâu nha!”

Anh vuốt má tôi, nhẹ nhàng…

“Ồ, anh đang nướng mực sao?”

“Ừ, đợi cô mãi chả tỉnh nên nướng trước vậy”

“Ăn vụng được bao nhiêu rồi. Khai ra mau”

“Ặc…”

“Hihi…”

Biển về đêm rồi. Đèn điện được thắp lên ngoài bờ. Chúng tôi gần nước, gần gió, gần biển hơn những người khách trên kia. Họ đi dạo, từng đôi, có khi là cả gia đình. Nhưng cũng có những người đơn lẻ…Hẳn là họ rất cô đơn…Thật may mắn, khi lúc này tôi không cô đơn.

“Thơm quá…Cho tôi đi!”

“Ơ. Con mực này là tôi mất công nướng, hì hục quạt than cả buổi mới có à nha. Cô nằm chơi hoài thì…nhịn!!!”

“Anh ác thế. Tôi bị say sóng mà. Híc híc!!!”

“Thôi được rồi, tôi rủ cô đi nên cho cô cái…râu nó nè.”

Hạ Minh giơ giơ con mực nướng thơm phức trước mắt tôi!!! Anh ta như trêu tức tôi vậy. Anh cười kìa!!!

“Có đưa không hả?”

“Nếu không thì???”

“Sờ môi…”

“Á!!! Đây đây…Ác quỷ!!!”

Sóng đôi lúc vẫn đập vào bờ, tràn vào chân tôi và anh ấy…hạnh phúc len lỏi đâu đó trong nụ cười của anh ấy, ánh mắt của tôi…Ước gì…Đây là sự thật…Phải! Đây là sự thật. Nhưng tôi thì không phải là sự thật…Hạ Minh…

“Nè…ăn đi. Đói không hả”

“Hứ. Không thèm…”

“Ủa. Mới dọa tôi giờ lại không ăn hả?”

“Không thèm…”

“Thôi. Ăn đi. Nè nè…Há miệng ra nào”

Oái! Hạ Minh đáng ghét…Anh ta đút vô miệng tôi cái…râu mực!!! Tôi hậm hực, quay đi nhìn về phía biển đen kịt. Hình như, phía xa ấy, có ngọn sáng của đèn Hải Đăng...Sáng mờ…

“Giận à, tôi đùa đó…Ăn đi nè…”

“Kia là hải đăng phải không?”

“Đâu…Ừ! Đúng đó…Trước đây tôi rất thích nhìn những ngọn hải đăng xa tít mù trên biển kìa”

“Trước đây? Tức là giờ không thích nữa hả?”

“Hai năm rồi…Tôi không còn đến đây nữa!”

“Anh đã từng đến đây?”

“Ừ”

“Với Lệ Tuyết?”

Hạ Minh không nói tiếp, mắt anh lại trùng xuống. Cái nhìn mỗi khi tôi nhắc đến cô gái ấy…Lạnh lẽo và vô hồn…Tim tôi như có gì đó bóp nghẹn, khó thở biết mấy…

“Hạ Minh…”

Tôi gọi với theo, Hạ Minh đi về phía biển…Đặt chân lên nước…Sóng nhịp nhàng lượn vòng theo bước chân anh, nó không dữ tợn như đối với tôi ban chiều. Nó hiền lành nhưng cũng lạnh lẽo giống anh lúc này. Một chút hối hận khi nhắc đến Lệ Tuyết, đáng nhẽ ra, tôi có thể chơi vui cùng kẻ đáng ghét kia…

“Nè…Tôi không theo anh ra đó đâu nha! Anh vô đây coi!”

Anh đứng lặng…Anh nhìn ngọn hải đăng…Từ xa…tôi thấy anh cô đơn và đau khổ. Phải chăng…kí ức và kỉ niệm tràn về? Ước gì lúc này, tôi là một con ma Không Say Sóng… Để tôi có thể chạy đến bên anh, vòng đôi bàn tay lạnh giá của chính mình ôm lấy anh…Muốn lặng theo anh để nghe từng nhịp thở, từng tiếng rên rỉ quằn quại trong tim anh lúc này…Hạ Minh ơi…Tại sao tôi lại có cảm giác này chứ…Anh như cơn gió biển, ùa vào tôi trong vô thức, đột ngột và mạnh mẽ. Tôi thích gió…Có lẽ nào tôi cũng thích anh – Con sóng biển làm tôi choáng váng…

Gió đến…Sóng quyện…Cơn say…

Anh là gió…

Là sóng…

Là những gì thượng đế ban cho tôi…

Ban cho một ma nữ…

Trớ trêu thay…


Lần thứ hai trong ngày, tôi chìm vào mộng mị. Choáng váng, sóng khiến tôi lảo đảo và nôn nao khắp cơ thể. Khi tôi mở choàng mắt, vẫn là anh bên tôi. Trời đã sáng, tôi nghĩ thế. Không phải biển, không phải gió, không phải sóng cũng chẳng phải cát…Tôi nằm trên nệm trắng trong một căn phòng khá rộng. Chỉ tôi và anh. Anh gục đầu bên thành bàn, mắt nhắm lại…Cả đêm qua, đã xảy ra chuyện gì nhỉ??? (Bệnh cũ tái phát!!! Haizzzz!!!)

Tôi lần mò, rón rén đến cạnh ghế, nơi anh đang ngủ gục…Nhẹ nhàng, như chỉ sợ Hạ Minh tỉnh giấc lại cho rằng tôi có ý đồ…sờ môi anh ta…

Cái con người này…Sao nhiều lúc thấy lạ…

Có những lúc, anh ta lạnh lùng, dữ tợn với những đau khổ dằn vặt trong lòng. Nhưng có khi lại dễ thương, hài hước và yếu đuối chừng nào…Thôi chết!!! Lại nữa rồi…Sao giờ…

“A! Cô làm cái gì thế hả???”

“Ôi không…”

“Hừ…”

“Ai mượn…”

“Cái gì hả???”

“Ai mượn môi mịn như con gái…”

Haha!!! Biết ngay mà. Chỉ cần nói thế thôi là anh ta đã đỏ mặt rồi. Hay thật!!!

“Cô muốn về chưa?”

“Về??? Về đâu cơ?”

“Nhà chứ đâu, hỏi lạ!”

“A! Tôi chưa được chơi tí nào cả”

“Ai mượn cô bị say sóng cơ. Về thôi”

“Nốt đêm nay được không?”

“hả?”

“Ý tôi là chơi nốt đêm nay rồi về. Tôi còn chưa có gì vào bụng đây. Mực nướng cũng chưa được miếng nào. Híc!!!”

“Thôi được rôi…Giờ cô muốn đi đâu?”

“Chiều tối nha, giờ tôi vẫn mệt.”

“Chịu cô. Tôi ra ngoài chút, cô nghỉ đi”

Tôi gét nắng, tất nhiên là cái lí do kia chỉ để bao biện cho tôi, một con ma nữ sợ ánh sáng thôi… Kể cũng lạ. Tôi muốn ở lại đây làm chi cơ chứ? Vì anh à. Tôi muốn bên anh? Ừ, chắc vậy. Tôi sợ rằng khi trở về, anh lại biến mất một thời gian như trước đây. Lúc ấy, biết đâu, tôi sẽ rất nhớ anh…

Hạ Minh trở về phòng vào lúc xế chiều, tôi cũng tỉnh ngủ. Đang chuẩn bị cho bữa tiệc đêm cuối cùng ở nơi này. Một chút son nhẹ…Anh liếc nhìn tôi qua gương, cứ đứng trân ra đó, tôi cũng không quay lại, vẫn tiếp tục tô son đậm hơn chút.

“Nhạt thôi, như thế nhìn tự nhiên hơn đó!”

“Ừ”

Có khi nào, tôi muốn thân thiết với anh hơn, muốn gần gũi anh và mong nhận được sự quan tâm từ anh hơn…

Hạ Minh đặt túi đồ trước mặt tôi, đồ ăn, rất nhiều. Tôi lắc đầu, ra hiệu rằng không đói.

“Sao? Từ tối qua đến giờ mới ăn có cái râu mực mà không đói à? Hay giữ eo???”

“Không, tôi không đói, ăn đêm là được rồi”

“Tùy cô, cấm kêu đói đó nha!”

“Ừ”

Biển đêm! Tối nay khác với tối qua là ở chỗ tâm trạng. Hạ Minh không buồn, không im lặng mà ngược lại nói rất nhiều. Anh kéo tôi vòng qua nhưng sạp hàng, chỉ tôi vài món đồ khá dễ thương. Anh còn đề nghị mua tặng tôi. Tôi lắc đầu, vì chưa tìm được thứ mình thích thôi, chứ thực ra tôi đâu có ngu mà từ chối. Lâu lắm rồi, tôi không được nhận quà từ bất cứ ai. Nhất là con trai!

Dường như Hạ Minh đã chuẩn bị tất cả cho tối nay. Anh muốn bù đắp về chuyện tối qua sao?

Một bếp than, một túi đồ,nào mực,nào tương ớt, nào dưa chua…

Tất cả các món nướng thường có đặc trưng chế biến riêng. Muốn có món nướng tuyệt hảo, yếu tố đầu tiên chính là gia vị! Hạ Minh rất thông thạo việc ấy. Anh bắt tôi ngồi một mình rồi chăm chú làm. Òa…Các gia vị được hòa trộn, khi bén than hồng sẽ dậy lên một hương thơm khó tả. Hạ Minh chăm chút lửa khá cẩn thận vì độ lửa cũng là phần quan trọng trong khâu chế biến, lửa quá lớn sẽ làm mực cháy khét, còn lửa quá nhỏ lại làm mất đi hương vị của món ăn.

Lúc này, tôi đang nhìn anh…Hạ Minh khiến tôi không tài nào rời mắt khỏi, anh ấy quá quyến rũ.Chắc hẳn ai cũng như tôi khi đứng trước một người đàn ông có body cực chuẩn, khuôn mặt điển trai cùng với những đường nét quyến rũ. Ánh mắt, đôi môi, cử chỉ. Ôi, làm sao tôi có thể không khẳng định mình là một con ma dê chính hiệu chứ? Híc…

“Hồng ngọc”

Tôi vẫn miên man suy nghĩ và nhìn anh mà không nghe thấy anh gọi.

“Hồng Ngọc!!!”

“A! Hả? Anh gọi tôi???”

“Vâng, thưa quý cô. Tôi nướng xong rồi, cô muốn thử chứ???”

“À, ừ. Tất nhiên. Nhưng tôi không ăn râu mực nữa đâu nha”

“Ừ, mà cô nhìn tôi ghê vậy hả?”

“Xì, ai thèm”

Tôi lấp liếm cái bản tính của mình, anh cười…Ôi chao! Lại nữa rồi, đừng mê hoặc tôi như thế chứ?

Rất ngon! Quả nhiên, Hạ Minh rất khéo tay. Giá như ngày nào tôi cũng được ăn đồ anh ta nấu! Mơ mộng quá. Tôi là ai kia chứ? Dù sớm hay muộn, tôi cũng phải đi thôi. Chỉ chờ khi cảm giác ấy xuất hiện…

“Ăn ít tương thôi không lại mọc mụn”

Quan tâm vừa thôi chứ. Không thì làm sao tôi có thể dứt nổi anh ra. Haizzz! Có lẽ hôm nay tôi bên anh, tại nơi này. Nhưng biết đâu. Ngày mai, sóng sẽ mang tôi xa mất…rời khỏi nơi này và rời khỏi anh…Tôi trở về với nơi đáng nhẽ ra lúc này tôi phải sống…

Biển. Gió và Sóng…

Dưới ánh đèn đủ màu sắc, rực rỡ khắp một phương trời, tôi như hòa quyện cùng thiên nhiên…

Xung quanh tôi là nước và cát biển. Dòng nước mát lịm, sánh vào chân tôi, tôi mê mẩn chúng, đùa giỡn với chúng. Nhẹ nhàng và rụt rè, như sợ chúng nổi loạn, nhấn chìm tôi xuống lòng biển sâu thẳm.

Hạ Minh nhìn tôi từ sau, tôi cảm nhận được điều đó…Tôi và bóng đêm, có gì đó khá tương đồng, điều đó thì chỉ có tôi hiểu tại sao. Nhưng hơn ai hết, Hạ Minh…anh cũng như tràn vào bóng đêm hoang dã trên biển, ấn mình trong nó.Tôi và anh…

“Nam Quang, em muốn bơi!!!”

“Ngốc này, đêm rồi, coi chừng cảm đó!”

Tôi ngưng thở trong vài giây, mà thực ra thì đó cũng chỉ là khái niệm thôi. Khi tôi chỉ biết diễn tả cảm xúc của mình như thế. Hai câu nói, hai câu nói như xoáy vào tim tôi. Cả người đang ngồi gần bờ kia nữa. Anh đổi hướng nhìn, từ tôi, sang giọng nói vừa phát ra.

Là họ…

Lần thứ hai, cô ta xuất hiện trước tôi và Hạ Minh. Như một điệp khúc. Cô ta đến mang theo sự đau đớn ùa về với Hạ Minh, người con trai tôi muốn ở bên thật lâu. Nhưng, thôi rồi. Linh cảm của tôi, là sự thất vọng. Tôi không dám nhìn anh lúc này. Không nhìn, tôi vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt ấy…Tràn trề đau đớn và sự đáng sợ.

Sóng đập vào chân tôi, choáng váng. Tôi vội chạy vào bờ để tránh cảm giác như tối qua. Tôi liếc nhìn Lệ Tuyết và người đàn ông Hạ Minh gọi là bạn thân. Họ vui vẻ đùa nghịch, có vẻ rất hạnh phúc. Họ không chú ý đến chúng tôi. Họ gần…đến gần hơn nữa…Sẽ có chuyện gì sảy ra đây…Đừng, dừng lại và biến đi chỗ khác…Xong! Họ ngang qua tôi, cô gái đó nhìn thấy ánh nhìn sắc lẹm của tôi xéo ngang qua mặt…

“Hạ…Hạ…M…”

Ủa! Anh ta…Lại biến đâu mất rồi…

Không còn gì để thất vọng hơn nữa. Sóng tan…Tôi chỉ còn một mình…Mọi thứ…Hụt hẫng…Cô gái đó…Thật đáng ghét…

“Nam Quang…Cô gái kia đáng sợ quá…Nhìn cô ấy rất quen…”

“Anh có thấy gì đâu, vợ ngốc này. Kệ cô ta đi em…”

Lệ tuyết quay lại nhìn tôi, vẫn ánh mắt đáng sợ, tôi ném vào ả như một thứ vũ khí duy nhất còn lại. Vì ả, Hạ Minh lại một lần nữa biến mất. Bỏ lại tôi giữa đất trời hiu quạnh…

Bạn đang đọc Chuyện tình ma nữ của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.