Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Định Có Quỷ

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

“Lão Huỳnh, lão Huỳnh, ta phát hiện dưới sàn có lối đi bí mật, mau mau tới đây” Lũ chó săn đánh hơi tới phòng của Lộ Chí Bình, sau đó một đám thợ săn đi theo phía sau, ban đầu còn tưởng tiến vào ngõ cụt, chợt thấy lũ chó mãi không rời căn phòng, cho nên mới chú tâm quan sát tìm chỗ bất thường, quả nhiên bọn hắn một hồi liền phát hiện lối xuống đường hầm bí mật.

“Là chỗ này” Thợ săn phát hiện được đường hầm dưới sàn, khuôn mặt mừng rỡ dùng tay chỉ cho đám người lão Huỳnh.

“Phát hiện tốt lắm, Tiểu Cường” Lão Huỳnh tiến tới vỗ vai hắn.

Thợ săn sắc mặt hồng nhuận, dịch người sang một bên để cho lão Huỳnh ra quyết định tiếp theo.

“Không hổ là hảo thủ trong đám lừa đảo, tới đường thoát đi cũng bí mật như thế” Hổ ở một bên cảm thán nói.

“Đích thật là không nghĩ tới, kẻ này quá mức gian trá” Lão Huỳnh hừ lạnh, sau đó tiếp tục nói: “Bất quá có làm sao, tại nơi này ta có tiểu huynh đệ giúp đỡ”.

Trong khi nói lời này, mọi người không khỏi nhìn về phía Đàm Hướng Nhân, trong nội tâm bội phục.

Tâm tư vượt xa cùng độ tuổi.

Không tin ngươi nhìn xem đứa con trai của Trần Dương, người ta còn đang ngơ ngác nhìn xem đường hầm đâu.

Hổ khuôn mặt phút chốc dại ra, cảm giác ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn mang theo tia sáng kỳ lạ, ánh mắt này giống hệt lúc Trần phụ xem xét Đàm Hướng Nhân sau đó xem hắn.

Là khinh thường ta hay sao?

Hổ phẫn uất.

Nào có khinh người đến mức trực tiếp như vậy!

Hổ ủy khuất nghĩ.

Ít nhất cũng đừng để ta phát hiện a! Thật là quá đáng!

Trời sinh Nhân, cớ gì sinh Hổ.

“Đuổi theo hắn” Lão Huỳnh đầu tiên nhảy xuống đường hầm, đường hầm bí mật không gian không đủ lớn để mang theo ngựa, cho nên lão dứt khoát không mang theo ngựa mà tự thân đuổi tới.

“Một người ở lại trông ngựa” Trần Dương ngay lập tức phân phó.

Giá trị một con ngựa không phải nhỏ, nếu tất cả mọi người cùng đi, lỡ mà mất ngựa thì sẽ là một thiệt hại to lớn.

Dù sao mỗi nhà nhiều lắm chỉ có hai con ngựa.

“Ai ở lại ?” Đám thợ săn quay mặt nhìn nhau, đám người này ai cũng có máu nóng trong người, không ai muốn ở lại trông ngựa, đối với bọn hắn đều đó rất tẻ nhạt.

“Hay là để lại hai đứa trẻ trông ngựa ?” Đám thợ săn hai mắt tỏa sáng lên tiếng.

“Không được” Chưa đợi Trần Dương lên tiếng, Đàm Hướng Nhân liền nói.

“Ta với Hổ cho dù có ở lại trông ngựa cũng không có khả năng giữ ngựa, hai đứa trẻ mười hai tuổi so sức lực còn không bằng hai nữ nhân ngoài kia, vả lại, ở bên ngoài còn có một đám binh mã khác, ở lại chỉ thêm nguy hiểm”

“Ồ” Bọn người giật mình hiểu ra, suy nghĩ thật nhiều đâu.

“Hướng Nhân hắn nói đúng, chúng ta sẽ cử hai người ở lại trông giữ, đề phòng tên Lộ Chí Bình ngược lại tung hỏa mù quay trở lại, còn có hai nữ nhân kia, biết đâu, Lộ Chí Bình hắn trầm mê nữ sắc, sẽ thừa cơ tìm cơ hội giải cứu hai nữ nhân này” Trần Dương nói.

Hai nữ nhân nghe được Lộ Chí Bình sẽ tìm cơ hội giải cứu mình, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng.

“Đừng mơ được cứu” Hổ phát hiện thời điểm không sai, dội tới một gáo nước lạnh.

“Cha” Hổ lớn tiếng kêu Trần Dương, ngay lập tức Trần phụ quát lớn: “Còn trừng mắt nữa thì đừng trách ta móc mắt hai người các ngươi”

Hổ hướng tới hai nữ nhân làm mặt quỷ.

Đàm Hướng Nhân khóe miệng nhếch lên, tên này còn học xấu.

Phân phó xong hai thợ săn giữ nhiệm vụ trông ngựa, Trần Dương liền đi tới đám người làng Mộc Hỏa thương lượng.

“Các vị, chúng ta là người làng Huỳnh Hỏa….”

Trần Dương kể đầu đuôi ngọn nguồn sự việc Lộ Chí Bình lừa gạt, dẫn đến tang sự nhà lão Huỳnh, khi kể đến sự tình đứa con út lão Huỳnh chết oan, trên mặt Trần Dương hiện lên vẻ phẫn uất, khiến cho người nghe không khỏi đồng cảm.

“Tên Lộ Chí Bình này đáng chết”

“Trên lừa người già, dưới gạt người trẻ, giết người đền mạng a”

“Đại Cá, tên Lộ Chí Bình này lúc trước cũng có bảo huynh đào ao phía sau nhà”

Đám thợ săn làng Mộc Hỏa rối rít nói.

Thợ săn tên Đại Cá khuôn mặt bỗng nhiên rét lạnh, nghĩ tới mà sợ, nhà hắn cũng có hai đứa con trẻ.

Nếu mà hai đứa trẻ chết trong ao, hắn cả đời cũng sẽ không thể tha lỗi cho chính bản thân.

“Huynh đệ làng Huỳnh Hỏa, làng Mộc Hỏa chúng ta sẽ trợ giúp cho các ngươi, tên lừa đảo này khiến người người gặp nạn, không thể để hắn làm hại thêm người vô tội khác, nhất định phải liên thủ diệt trừ” Đại Cá hiển nhiên là thủ lĩnh đám người làng Mộc Hỏa, nghe được lời khẳng định tới từ Đại Cá, Trần phụ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong nhất thời, đám người làng Mộc Hỏa liên minh với đám người làng Huỳnh Hỏa.

…..

“Chó săn dừng đuổi theo” Thợ săn dẫn đầu hô lớn.

Chỉ thấy đám chó săn dừng bước trước một khu rừng nhỏ.

“Người đâu ?” Lão Huỳnh nghi ngờ, nhận lấy đuốc trong tay thợ săn khác, đưa lên ánh đuốc chiếu sáng qua, không hề thấy bóng dáng của bất kỳ một người nào từng đi qua đây.

Lão Huỳnh vỗ đầu mấy con chó săn, thúc giục bọn nó mau chóng đánh hơi tìm người.

Chỉ là mấy con chó săn kêu lên vài tiếng yếu ớt, sau đó lủi thủi đi vòng quanh trước khu rừng mấy vòng.

Bọn nó biểu thị mùi của Lộ Chí Bình tới đây là đứt quãng.

“Không thể nào, lũ chó săn của ta đều là tinh anh bên trong tinh anh, làm sao lại mất linh ngay lúc này ?” Lão Huỳnh gào thét tức giận.

Phía bên trên một táng cây gần đó, Lộ Chí Bình thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong tay còn nắm chặt một lá bùa, xen lẫn vào đó là đau lòng cùng mừng rỡ.

Lá bùa này có tên quỷ che mắt, dùng âm khí từ trời đất bao phủ một vùng không gian, từ đó đè nén khí huyết, khiến cho người khác giác quan bị đè nén cao độ, thị giác, thính giác, khứu giác rơi xuống, dẫn đến không thể phát hiện được người sử dụng.

Vì thế nó có tên quỷ che mắt, nhưng cũng do công dụng thiết thực mà giá cả vô cùng đắt đỏ, để mua được lá bùa bảo mệnh này, tiêu tốn hết một nửa gia sản của Lộ Chí Bình.

Lúc này liền sử dụng, làm sao mà Lộ Chí Bình không đau lòng.

Bất quá không thể không sử dụng, Lộ Chí Bình thân thể so với đám thợ săn thực sự yếu đuối nhiều lắm, lại thêm có lũ chó săn đánh hơi.

Nếu thời gian kéo dài càng lâu ắt hẳn hắn sẽ bị đám người lão Huỳnh bắt được.

“Án binh bất động, chờ đợi bọn hắn rời đi thật xa, sau đó ta sẽ bỏ trốn” Lộ Chí Bình căm hận nghĩ.

Ánh mắt quan sát đám người lão Huỳnh, có ít nhất năm mươi người.

Lại còn có người chạy tới, mẹ nó, lại là một nhóm có ít nhất năm mươi người, hôm nay ta là dặm cứt chó mới xui như vậy đi.

Không được, không được rời đi, bọn hắn đông người như vậy là muốn tới giết ta.

Lộ Chí Bình sợ hãi.

Không nghĩ tới lừa gạt nhiều năm như vậy không gặp quả báo, một lần quả báo liền đông hơn trăm người.

Một trăm nhát đao róc xương nát thịt, sợ đến xương cũng thành cặn bã.

“May mắn ta còn có quỷ che mắt, không đến nỗi” Lộ Chí Bình hít thở: “Còn không biết hai nữ nhân kia chết chưa? Đáng tiếc, ta còn chưa sử dụng”

“Lạnh quá, lạnh quá” Hổ tiến tới phạm vi khu vực quỷ che mắt bao phủ liền rùng mình mấy hồi.

Âm khí nơi này do quỷ che mắt mà tụ tập cùng một chỗ, cho nên khiến cho lạnh lẽo hơn bình thường không biết bao nhiêu lần.

Đặc biệt, âm khí không giống hàn khí, nó lạnh lẽo tới tận cùng xương cốt, bị âm khí bao phủ quá lâu sẽ khiến sinh khí trôi dần, từ đó thọ nguyên hao tổn.

“Không tìm được người ?” Đại Cá tiến tới dò hỏi.

“Ngươi là ?” Lão Huỳnh thấy Đại Cá không quen mặt liền hỏi ngược.

“Là huynh đệ tới từ làng Mộc Hỏa giúp đỡ, Đại Cá” Trần Dương giải vây.

Lão Huỳnh nghe xong gật đầu cảm kích, đưa tay nắm lấy tay Đại Cá.

“Chó săn sẽ không mất linh, trừ khi Lộ Chí Bình là thực sự có phép thần thông độn địa biến mất giữa thiên địa” Đại Cá cau mày nói ra suy luận bản thân.

Trần phụ gật đầu tiếp tục bổ sung: “Trước tiên ta có thể loại trừ khả năng hắn có thần thông độn địa”.

“Tại sao ?” Hổ ngạc nhiên.

“Nếu hắn có thần thông quảng đại, còn cần phải đi lừa gạt chúng ta, ta mà là hắn hẳn là vào Thái Nhật Thành, hoặc một số thành trì nào đó trong Nhật Quốc để được cung phụng” Trần phụ mắng một tiếng.

Làng Huỳnh Hỏa, Mộc Hỏa, Hoa Hỏa, lớn hơn nữa là Thái Nhật Thành đều là con dân bên trong Nhật Quốc.

Hằng Nguyên đại lục tồn tại tứ đại cường quốc.

Nhật Nguyệt Tinh Thần.

Mỗi một nước cương thổ trải dài trăm ngàn vạn dặm, con dân đếm không hết.

Làng Huỳnh Hỏa chỉ là một hạt muối bỏ biển mà thôi.

“Loại trừ khả năng đầu tiên, chỉ còn một khả năng, đó là có quỷ” Trần phụ mắng.

Bởi vì có quỷ cho nên lũ chó săn mới dừng tại một khu rừng, ban đêm ai lại chạy tới một khu rừng ngắm khí trời.

Đàm Hướng Nhân xoa xoa hai tay, đôi mắt nhìn chăm chú xung quanh.

Dã tiên sinh có nói, trong thiên địa tồn tại vô cùng vô tận thuật pháp, lẽ nào đây lại là một loại thuật pháp nào đó.

Nhưng nếu hấn thật sự có thuật pháp, cần gì phải chạy trốn tới tận đây?

Đàm Hướng Nhân tự hỏi.

“Lạnh quá” Hổ than một tiếng.

Đàm Hướng Nhân bỗng nhiên như bị đánh thức, đúng, trời bỗng nhiên lạnh quá, lạnh không hợp thói thường.

Hiện tại mới chỉ là mùa xuân, trời cho dù có chuyển lạnh, cũng không nên lạnh như hiện tại.

Nhất định là có quỷ.

Chỉ thấy Đàm Hướng Nhân chạy ngược về phía sau, chạy tầm một khoảng xa, mọi người lại thấy hắn chạy trở về.

Tất cả còn đang không hiểu, Đàm Hướng Nhân thở phì phò nói: “Ta phát hiện được mánh khóe của hắn, ta phát hiện được mánh khóe của hắn”.

Bởi vì chạy nhanh cho nên hắn mới thở gấp, nói nhiều hai lần.

“Tiểu tử lông còn chưa mọc đủ, ngươi còn non lắm” Lộ Chí Bình phía bên trên táng cây khinh thường.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.