Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Đuổi

Tiểu thuyết gốc · 2097 chữ

“Cựu học nằm ở một chữ Thiên, mọi sự vật trong thiên địa đều do thiên quản lý, thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, nhân không thể không phục tùng thiên, từ đó cựu học ra đời”

“Tân học đi ra lối mòn của cựu học, tân học nhân định thắng thiên, nhân là vạn vật linh trưởng”

“Dù là tân học hay cựu học, đều không có lý do nào để đào ao sau nhà, tân học không có, cựu học cũng không có, tên cao nhân đắc đạo chỉ bảo Huỳnh lão vốn là kẻ lừa đảo” Đàm Hướng Nhân trầm giọng nói.

Dứt lời, xung quanh tĩnh mịch đến đáng sợ, mọi người trái tim đập thấp thỏm.

Răng rắc!

Lão Huỳnh bóp nát một thanh gỗ, khuôn mặt tràn đầy vẻ dữ tợn: ”Lão Huỳnh ta sống nửa đời người, trào phúng, thật trào phúng a, không nghĩ tới lại bị một tên lừa đảo hại chết con trai”

Tiếng a a tiếp đó kéo dài từ trong miệng lão Huỳnh, lão Huỳnh lúc này chợt hóa thân thành một con thú dữ gầm gừ vì mất con.

Cái lưng của lão cong vòng, hai cánh tay có lực run rẩy chống đỡ dưới mặt đất, tựa như bất cứ lúc nào lão cũng có thể phóng vọt ra.

“Các vị”

Lão Huỳnh gầm gừ nói.

“Lão Huỳnh ta sống không thẹn với lòng, từ trước tới nay chưa nhờ các vị việc gì, chỉ mong lần này các vị giúp đỡ ta một lần, ân này lão Huỳnh ta thề không bao giờ quên”

“Các vị, xin hãy báo thù cho con trai của lão thân” Lão phu nhân nước mắt chảy ròng ròng nói.

“Báo thù” Con của lão Huỳnh lớn tiếng nói, xắn lên hai ống tay áo, chạy xuống dưới nhà vác lên hai cây rìu lớn.

Một đám thợ săn trong làng nhìn nhau, không thẹn cùng một lúc tiến tới đỡ lão Huỳnh.

“Thợ săn trong làng chúng ta vốn là chịu ân đức của lão, hiện tại đến phiên chúng ta giúp lão”

Lão Huỳnh cảm động lão lệ tung hoành, lão dùng tay xé rách lớp áo tang trên người, lắc người vác lấy một cây cung, bên hông treo một thanh đao.

“Lên ngựa các anh em, tiến tới làng Hoa Hỏa chém đầu tên lừa đảo” Các thợ săn quát lớn, người người tự mình cầm tới binh khí, ánh lửa tí tách phản ánh sóng đao, đao mang lấp lánh.

“Dương thúc, ngươi mau đem theo mấy con chó săn” Đàm Hướng Nhân lên tiếng nhắc nhở.

“Tốt” Trần Dương kinh ngạc đáp ứng, không nghĩ tới Đàm Hướng Nhân lúc này còn nghĩ chu toàn đến thế.

“Tiểu huynh đệ, lão già ta thật lòng mang ơn ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ thù giết con không thể báo” Lão Huỳnh ngữ khí nhu hòa nói.

Nhìn về phía Đàm Hướng Nhân, lão Huỳnh gật đầu.

Hậu sinh khả úy.

Thiếu niên này không tầm thường.

Từ trong nhà lão Huỳnh lao ra vài con chó săn, những con chó này đã theo lão Huỳnh tung hoành không biết bao nhiêu cuộc chiến, đều là những con chó tinh anh bên trong tinh anh.

Lão Huỳnh cưỡi ngựa, ánh mắt lóe lên quang mang rét lạnh, hai hàm răng cắn chặt.

Hổ ngày thường mạnh miệng muốn tỷ thí võ lực với người khác, lúc này chợt rùng mình sợ sệt.

Hắn dù sao vẫn là một đứa trẻ mười hai tuổi, nào có kinh nghiệm đối mặt với sát khí của đám thợ săn già cỗi này.

“Sợ ?” Đàm Hướng Nhân nói.

“Không” Hổ giương cổ chối.

“Còn chối” Đàm Hướng Nhân buồn cười.

“Cả nhà ngươi mới chối” Hổ tức giận mắng.

“Chân ngươi có thể ngừng run rẩy, tay đừng tiếp tục giật lấy vạt áo ta được không ?” Đàm Hướng Nhân im lặng nói.

Hổ ngượng ngùng cười, lấy tay xoa xoa đầu, bộ dáng này giống hết với Trần phụ, không hổ là hổ phụ sinh hổ tử, ít nhất hắn vẫn có cái để chứng minh mình là thân nhi tử của Trần Dương.

“Hướng Nhân, ngươi không sợ ?” Hổ lén lút hỏi, trong lúc sợ sệt không còn gọi Đàm Hướng Nhân là họ Đàm.

“Sợ” Đàm Hướng Nhân thừa nhận.

“Lừa ta? Có sợ nào bình tĩnh như ngươi” Hổ trợn mắt nói.

“Biểu hiện ra ngoài có giúp ta hết sợ hay sao ?” Đàm Hướng Nhân hỏi ngược.

Tới phiên Hổ kín miệng.

Hổ không biết, vào ngày hai ông cụ Đàm rời trần thế, để lại Đàm Hướng Nhân hắn một mình tiếp tục sống sót, lúc đó Đàm Hướng Nhân đối với cuộc sống sau này vô cùng sợ hãi, sợ hãi không biết rồi một mình hắn có thể lo cho bản thân mình được hay không?

Có điều những điều này hắn sẽ không nói với Hổ, hắn sẽ không oán trách cuộc đời đối xử với hắn bất công.

Cũng may là những giây phút khó khăn, còn có những người tốt giúp đỡ hắn.

Tỷ như Trần phụ, Trần mẫu, Ngọc phu nhân, Dã tiên sinh cùng với người dân trong làng.

Đàm Hướng Nhân ấm áp trong lòng, hắn thật ra không hề cô đơn.

Đàm là họ hai ông cụ.

Hướng Nhân ý hướng tới làm người.

Học làm người một đời không hết, không cần làm người siêu quần bạt tụy, hay là người đứng trên vạn người.

Chỉ cầu làm người không thẹn nhân tâm, sống đúng đạo nghĩa làm người.

Đàm Hướng Nhân từ trước tới nay đều là như thế sống sót qua.

Trần Dương cưỡi ngựa kéo theo Đàm Hướng Nhân hai người cùng một đám thợ săn phi ngựa như bay hướng tới làng Hoa Hỏa.

Giữa khí trời rét lạnh, bao trùm bởi bóng đêm bị ánh đuốc đỏ rực cùng với ánh sáng binh khí xé rách.

Giá giá!

Người cùng ngựa một đường băng băng qua.

Tiếng vó ngựa cùng tiếng người hô gấp truyền tới khiến cho tim bất chợt đập nhanh.

Làng Huỳnh Hỏa muốn đi tới làng Hoa Hỏa cần phải đi qua làng Mộc Hỏa, đám người làng Mộc Hỏa thấy bọn hắn phi ngựa như bay không khỏi tim đập nhanh.

“Đám người này ban đêm còn vác binh khí, khí thế hừng hực như vậy e là có việc lớn sắp xảy ra”

“Ta nhận ra một người trong đó, là lão Huỳnh dẫn đầu, lão muốn làm gì, không lẽ là chuẩn bị đi săn, nhưng nào có người đi săn ban đêm ?” Một người trong làng nghi ngờ nói.

“Mau chóng lấy ngựa, ta đánh hơi được mùi máu”

Nhất thời, đoàn người tiến tới làng Hoa Hỏa ngoài đám người làng Huỳnh Hỏa lúc này tăng thêm đám người làng Mộc Hỏa.

Tổng cộng số người lên tới gần trăm, đoàn người này nếu ban đầu đánh úp không chừng đều có thể diệt một thôn dân.

…..

Phụ cận làng Hoa Hỏa, bên trong một tòa nhà sang trang.

Người được lão Huỳnh gọi là cao nhân đắc đạo đang thoải mái dựa lưng trên tấm ghế dài, khuôn mặt thoải mái hừ hừ vài tiếng.

Người này tuổi tác tầm năm mươi, trên mặt giữ hai chòm râu dài tùy ý rủ xuống, thoạt nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, bất quá ánh mắt lại hiện lên vẻ gian trá.

“Lão gia, ngày mai trưởng làng muốn hẹn ngươi tới xem phong thủy cho hắn, trưởng làng có một thanh trâm ngọc cài đầu thật đẹp nha, nô gia đời này chỉ mong có được một thanh như thế” Phía sau hắn hai nữ nhân không ngừng xoa bóp vai cho hắn, giọng nói mê người.

“Nô gia cũng thật lòng mong muốn, muốn đến chết đi được” Nữ nhân còn lại ỏng a ỏng ẹo nói, ngón tay thon dài nắm lấy xắn lấy chòm râu của lão cao nhân đắc đạo.

Lộ Chí Bình nhếch miệng, cánh tay đưa lên nắn lấy phía sau nữ nhân, nữ nhân kêu “a” một tiếng, khuôn mặt đỏ chót, xấu hổ ngượng ngùng.

“Ngươi cái tiểu yêu tinh này, còn giả bộ ngượng ngùng, coi chừng ta trừng trị ngươi”

Lộ Chí Bình cười khà khà nói.

Nói dứt lời, bàn tay lại không kiềm chế tiếp tục rút xuống phía dưới.

“A” Nữ nhân gắt gỏng hừ một tiếng dụ người.

“Yêu tinh” Nữ nhân khác thấy vậy mắt lạnh.

Muốn dùng nữ sắc chiếm đoạt thanh trâm của ta.

Lộ Chí Bình cuộc sống đến nay trên thuận dưới lọt, cuộc sống hắn thay đổi hoàn toàn từ khi mua được một quyển sách cựu học tối nghĩa trên chợ, nhờ đó mò mẫm được tí ti bản sự, từ đó lòe loẹt người, làm nhiều thành quen, cho đến hiện tại, thanh danh lan xa, tiền bạc, nữ nhân đếm không xuể.

Lời hắn nói không phải không có căn cứ, tất cả đều có bảy phần thật, ba phần giả, dùng để lừa bịp người khác, xem như rất khó phát hiện.

“Lão gia cưng chiều ta, nô gia yêu ngươi chết mất” Nữ nhân đôi mắt to mọng nước chớp lấy chớp để nói.

“Các ngươi chờ, mỗi người đều có phần” Lộ Chí Bình cười ha hả, hai cánh tay vung lên đè xuống hai nữ nhân.

Hai người thầm mắng một tiếng, lão già chết tiệt, sắp chết còn háo sắc.

“Mẹ nó, Lộ Chí Bình ngươi cút ra ngoài nhận cái chết, lão Huỳnh ta tới gặt đầu ngươi”

Chợt giọng lão Huỳnh bên ngoài nhà gầm lớn.

Đám người lúc này đã tiến tới trước nhà Lộ Chí Bình chặn đứng các ngõ lui.

Lộ Chí Bình giật toáng lên, trong đầu nhanh chóng tìm đến ký ức về người tên lão Huỳnh, bất quá không tài nào nhớ nổi.

Thật sự hắn lừa gạt quá nhiều người, không thể nào nhớ được lão Huỳnh là người nào.

Không xong, đi đêm quá lâu có ngày gặp ma.

Lộ Chí Bình sắc mặt khó coi mắng một tiếng, dời người đẩy hai nữ nhân kia ra một bên, nhìn phía bên ngoài cửa sổ, trông thấy đám người mang binh khí cưỡi ngựa, biết ở lại lâu nhất định có mạng người.

“Lão gia, lão gia, chuyện gì xảy ra, tại sao đám người đó mang binh khí tới nhà chúng ta ?” Hai nữ nhân răm rắp hỏi.

Bộ dáng khép nép sợ hãi, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

“Câm miệng, muốn sống im lặng cho ta” Lộ Chí Bình lúc nào còn có tâm tình đùa giỡn, quát lớn.

Nói xong, hắn quay người chạy tới phòng ngủ, hai tay lật lên tấm thảm, từ mặt sàn có thể thấy một đường kẻ hình vuông tách rời.

Kéo lên mặt sàn, Lộ Chí Bình thả người xuống bên dưới đường hầm bí mật, từ bên dưới kéo xuống mặt sàn, xong xuôi hết mọi việc, cả người hấp tấp chạy trốn.

“May mắn còn có đường hầm bí mật” Lộ Chí Bình cắn răng, làm việc bất lương hẳn có ngày chính chủ tìm tới tận cửa, may mắn hắn tính trước việc xảy ra, thỏ khôn có ba hang.

Sở dĩ không nói với hai nữ nhân kia là do sợ bọn hắn liên lụy bản thân.

Đừng trách Lộ Chí Bình ta bất nhân, trách cừu nhân tìm tới nhà, các ngươi gặp xui xẻo.

“Người đâu ?” Lão Huỳnh cầm đao chém nứt mặt bàn, cái bàn vỡ ra làm đôi.

Hai nữ nhân ôm nhau khóc, không dám đối mặt lão Huỳnh khí thế hung thần ác sát.

“Lão Huỳnh, ta đã tìm khắp nhà, không phát hiện ra tung tích của hắn”

Đám người thợ săn tuần tra một vòng nói.

“Tên này không lẽ có pháp thuật độn địa không bằng ?” Lão Huỳnh tức giận mắng mỏ.

“Lão tiên sinh, ngài quên làm sao chúng ta mang theo chó săn sao ?” Đàm Hướng Nhân chợt mỉm cười nhắc nhở.

“Diệu, thật diệu” Lão Huỳnh mừng rỡ, sau đó cho mấy con chó săn hửi mùi Lộ Chí Bình, lũ chó ngay lập tức đuổi tới phương hướng Lộ Chí Bình bỏ trốn.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.