Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lực Lượng Hợp Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1973 chữ

Đàm Hướng Nhân dùng một tay chống đẩy, trên lưng vẫn là tảng đá hai ngàn cân trọng lượng, ngồi trên tảng đá là Hồ Tiên Nhi, tiểu hồ ly há miệng ăn Linh Quả.

“Phù phù” Đàm Hướng Nhân thở đều, hơi thở nóng bỏng từ giữa bụng truyền tới khắp tứ chi bách hội.

Khi cơ thể đã làm quen với cường độ luyện tập khắc nghiệt, Đàm Hướng Nhân dần cảm thụ được cảm giác sung sướng tới từ sự co giãn các khối cơ.

Các bó cơ rục rịch chuyển động theo nhịp độ, như những đợt thủy triều lên xuống.

Đổi tay phải sang tay trái, tiếp tục chống đẩy nửa giờ, mỗi tay chống đẩy ba trăm cái, nhún người, hai tay chạm vào nhau giữa khoảng không, tiếp tục hai tay chống đẩy.

Qua nửa canh giờ, Đàm Hướng Nhân mồ hôi ròng ròng, Hồ Tiên Nhi thổi yêu phong hong khô người cho hắn.

Viên Đức như thường lệ ném tới Linh Quả, há miệng cắn một cái, Đàm Hướng Nhân hài lòng nở nụ cười.

Trên người các khối cơ bắp một lúc một xuất hiện rõ ràng, như là được thợ thủ công điêu khắc.

Viên Đức ném một tảng đá tới, ra hiệu Đàm Hướng Nhân đánh nó.

Đàm Hướng Nhân toàn lực vung quyền, tảng đá xuất hiện vết rạn nứt, tảng đá nổ tung, các mảnh đá bắn bốn phía.

Viên Đức lại đi tới trước một tảng đá to khác, ra hiệu Đàm Hướng Nhân chú ý, sau đó nó vung nắm đấm, tảng đá nổ thành bụi mịn.

Đàm Hướng Nhân con mắt quan sát từng chi tiết, phát hiện bí ẩn nằm trong cú đấm vừa rồi của nó.

Đàm Hướng Nhân nắm đấm đánh tảng đá nổ nát, nhưng Viên Đức còn hơn một bậc, nó đánh tảng đá biến thành bụi mịn.

Ai cao thấp liền lộ ra.

Viên Đức chỉ vào hai tảng đá nói.

“Viên Đức nói, muốn đánh tảng đá thành bụi, công tử ngươi cần phải lực lượng hợp nhất” Hồ Tiên Nhi một bên phiên dịch.

“Đây là lực lượng hợp nhất sao? Thật cường đại” Đàm Hướng Nhân rung động.

Đàm Hướng Nhân trước mắt chỉ mới ở dưới thác nước kiên trì mười phút, muốn vượt qua một giờ không biết tới khi nào.

“Viên Đức nói, hắn có phương pháp trợ công tử mau lĩnh ngộ lực lượng hợp nhất” Hồ Tiên Nhi nói, Viên Đức gật đầu, khuôn mặt thành thành thật thật.

Lần trước bị Viên Đức lừa thảm, để đám Kim Sắc Phong rượt đuổi, Đàm Hướng Nhân không dám đặt niềm tin vào con vượn này.

“Công tử, thời gian không đợi người” Trông thấy Đàm Hướng Nhân do dự, Hồ Tiên Nhi nghĩa chính ngôn từ nói ra, không để cho hắn có cơ hội từ chối.

“Tốt, muốn tới thì cứ tới” Đàm Hướng Nhân cắn răng.

Thời gian không còn nhiều, phải tranh thủ thời gian từng phút giây.

“Được rồi, chúng ta hôm nay đi ăn thịt thỏ” Hồ Tiên Nhi hoan hô.

“Tại sao phải ăn thịt thỏ? Ăn thịt thỏ thì liên quan gì đặc huấn ?” Đàm Hướng Nhân nghi hoặc.

“Sớm muộn công tử ngươi sẽ hiểu” Hồ Tiên Nhi hô.

…..

Đi tới một ngọn núi khác trong Thập Vạn Đại Sơn.

Một đám thỏ trắng tụ tập một chỗ ăn cỏ, ba người Đàm Hướng Nhân ở phía xa núp trong bụi cây.

“Công tử, ngươi thấy đám thỏ chứ? Trưa nay chúng ta sẽ ăn thịt thỏ” Hồ Tiên Nhi nói.

Đàm Hướng Nhân gật đầu.

“Công tử ngươi bắt” Hồ Tiên Nhi nói tiếp.

Đàm Hướng Nhân gật đầu.

“Công tử ngươi không được dùng chân bắt bọn nó” Hồ Tiên Nhi tiếp tục nói.

“?” Đàm Hướng Nhân trên đầu hiện ra dấu chấm hỏi.

“Công tử ngươi đừng nhìn ta, đây là phương pháp của Viên Đức” Hồ Tiên Nhi ủy khuất hô.

Viên Đức giải thích, Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

“Để lực lượng hợp nhất, công tử ngươi phải nắm rõ các bộ phận trên cơ thể như lòng bàn tay, bình thường công tử chỉ dùng thân dưới đi bộ, nhưng chưa từng dùng thân trên để đi, làm sao biết rõ sự khác biệt tới từ hai bộ phận”

Đàm Hướng Nhân gật đầu, sau đó trồng cây chuối.

Chống hai tay nâng lên thân thể, ngửa đầu lên bên trên nhìn đường, hắn lao vọt ra khỏi bụi cây.

Hai tay nhanh như chớp di chuyển, đám thỏ trắng trông thấy bộ dáng Đàm Hướng Nhân, cỏ trong miệng không tự chủ rơi xuống đất.

Nó thề với trời đất, cha sinh mẹ đẻ chưa từng thấy tên nhân loại nào quái đản như vậy.

Đám thỏ trắng bỏ chạy tứ tung, cái chân một phóng ra liền nhảy mất hút.

“Công tử, ngươi tăng tốc độ mau lên, bọn nó muốn chạy hết rồi” Hồ Tiên Nhi gấp muốn chết hô.

Đàm Hướng Nhân cắn răng, hai cánh tay tăng tốc, nhào như bay đuổi tới phía sau một con thỏ.

Thỏ trắng ngửa đầu thấy Đàm Hướng Nhân, lông tơ dựng đứng, tên nhân loại quái dị kia sắp bắt được nó.

Ngao.

Thỏ trắng kinh sợ kêu, chân phi nước đại, một đám thỏ trắng chạy về phía trước, phía sau có Đàm Hướng Nhân đuổi theo.

“Bắt được ngươi” Đàm Hướng Nhân đuổi tới, hai tay chống làm điểm tựa, một chân quét qua, hai con thỏ cùng một lúc bị hắn ném cho Hồ Tiên Nhi.

Đàm Hướng Nhân một lúc một quen thuộc, di chuyển bằng tay không bất tiện mấy so với hai chân, một tay nhún nhảy, tay còn lại bắt thỏ.

Trên bầu trời, một cặp mắt sắc bén nhìn lấy, một con Thanh Thiên Điêu lượn lờ trên bầu trời.

“Đây là tên nhân loại mà đám xà yêu nói? Nhìn bộ dáng không phải là đầu óc có bệnh đi ?”

“Con Bạch Viên kia không chuyện gì làm? Tại sao lại mang theo một tên nhân loại ?”

“Con hồ ly kia, trên người không ngờ lại có khí tức của long tộc”

Thanh Thiên Điêu toàn bộ trong mắt là nghi vấn.

Viên Đức ngửa đầu nhìn, ánh mắt chạm với ánh mắt Thanh Thiên Điêu.

Hai con Yêu vương trong nháy mắt lóe ra tranh phong, Thanh Thiên Điêu chui vào tầng mây biến mất.

Xem Thanh Thiên Điêu rời đi, Viên Đức lại nhìn về Đàm Hướng Nhân, tên nhân loại này một lúc một tiến bộ càng nhanh.

Người khác ban đầu tiến bộ nhanh, về sau thả chậm, nhưng Đàm Hướng Nhân lại ngược lại thông thường.

….

Đàm Hướng Nhân khoanh chân ngồi dưới thác nước, nước trút ào ào đổ xuống người hắn.

Dòng nước lạnh lẽo, trầm trọng, như từng đợt búa bổ xuống, mà Đàm Hướng Nhân thì là một khối kim loại, đợi ngày trui luyện trở thành thần kim.

Đàm Hướng Nhân nhắm chặt mắt, mặc kệ dòng nước đi qua người, cả người không minh, không còn bất cứ một suy nghĩ.

Đàm Hướng Nhân như có như không tồn tại, hắn nghĩ hắn là có thì hắn có, hắn nghĩ hắn không có thì hắn không có.

Trong đầu nhớ lại Vô Vi Pháp, đạo tâm không ngừng lớn mạnh.

Thác nước đổ xuống trực tiếp đánh vào nhục thể, trên người dày đặc các khối tím xanh, nhưng đồng thời đánh tan các tạp chất ứ đọng tích lũy trong cơ thể bấy lâu.

Mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút, bốn mươi phút, năm mươi phút.

Tóc dài ướt sũng dính vào da đầu, Đàm Hướng Nhân ngửa đầu, một quyền đánh hướng thác nước.

Thác nước bị chẻ làm đôi, Đàm Hướng Nhân lực lượng chưa bao giờ đạt tới tình trạng đỉnh phong như hiện tại.

Trong khi một quyền đó đánh ra, Đàm Hướng Nhân chính thức vượt qua một giờ.

Lực lượng hợp nhất.

….

Đàm Hướng Nhân trèo lên núi, cho dù là lúc này xuất hiện một cơn cuồng phong cũng không thể thổi bay hắn.

Đằng sau tảng đá lắc lư cũng không khiến hắn nao núng, cánh tay bám chặt vách núi, theo cái nhấc tay cuối cùng này, hắn chính thức trèo lên tới đỉnh núi.

Đàm Hướng Nhân đặt mông trên đỉnh núi, các mục tiêu Viên Đức dành cho hắn đã toàn bộ hoàn thành.

Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, gió lành lạnh thổi qua sợi tóc, hắn trực tiếp từ trên đỉnh núi nhảy xuống.

Đàm Hướng Nhân lao vùn vụt, tới giữa không trung, hắn ôm người xoay tròn, thân thể bình yên chạm đất.

Đàm Hướng Nhân vung quyền đánh tới tảng đá, tảng đá biến thành bụi mịn

“Công tử, ngươi lực lượng hợp nhất” Hồ Tiên Nhi hô.

“Ta đã làm được lực lượng hợp nhất” Đàm Hướng Nhân mỉm cười.

Viên Đức trầm mặc, bỗng nhiên kêu.

“Viên Đức nói, công tử lực lượng hợp nhất, nhưng trên con đường tu luyện nhục thân chỉ xem như là mới bắt đầu” Hồ Tiên Nhi nói.

“Ta biết” Đàm Hướng Nhân dời đi vui mừng, đầu óc thanh tỉnh gật đầu.

Viên Đức khuôn mặt nghiêm túc nói, lần này thật dốc lòng dạy bảo.

“Viên Đức nói, công tử ở giai đoạn này còn có thể đánh cơ sở tốt hơn, còn cần hai thứ để tăng lên tới mức cực hạn, đó là phương pháp luyện thể của Đại Mãng Xà cùng với Thanh Thiên Điêu, có hai phương pháp đó, công tử ngươi thể tu chi lộ đã xem như thành công đặt cơ sở tuyệt hảo” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

Đàm Hướng Nhân cau mày, ở Thập Vạn Đại Sơn một thời gian, hắn cũng biết Đại Mãng Xà cùng Thanh Thiên Điêu.

Hiện tại, muốn lấy được phương pháp luyện thể của bọn nó, không khỏi nằm si nói mộng.

Một người tu hành giai đoạn trúc cơ, muốn trong tay hai Yêu vương đoạt pháp môn, hoàn toàn không có cơ sở.

Đàm Hướng Nhân thở dài, tạm thời không đánh được cơ sở tốt nhất, về sau xem như tìm cơ hội.

“Viên Đức nói, hắn có thể giúp công tử đạt được hai pháp môn luyện thể, nhưng muốn đạt được còn phải xem ở công tử” Hồ Tiên Nhi nói.

Viên Đức gật đầu.

“Chỉ cần việc trong năng lực, ta nhất định sẽ làm được” Đàm Hướng Nhân kinh ngạc, trong lòng chợt vui mừng quá đỗi, bất quá ở bên ngoài lại nhàn nhạt nói.

….

“Đại Vương, con Bạch Viên đó dẫn theo tên nhân loại kia tiến tới” Đại xà hấp tấp báo.

“Bạch Viên kia tới? Ta còn chưa đánh tới nhà hắn, hắn đã trực tiếp tới cửa nộp mạng? Ra bên ngoài xem hắn muốn giở trò gì ?” Đại Mãng Xà con mắt híp thành khe nhỏ.

Phía bên ngoài, một đám xà yêu bị khí thế của Viên Đức dọa sợ, như gặp đại địch tụm lại thành bầy.

“Đại Vương tới” Đại xà tiếng hô từ trong hang truyền ra.

“Đại Vương giá lâm” Nhóm xà yêu đồng loạt hô.

Đại Mãng Xà là con rắn màu đỏ tía, hai đồng tử màu vàng nhạt, khí chất lạnh lẽo thấu xương, đầu lưỡi của nó phân nhánh nhô ra bên ngoài.

“Đánh…thua…pháp…môn” Viên Đức đứt quãng nói.

“Ngươi muốn pháp môn luyện thể của ta là cho tên nhân loại kia ?” Đại Mãng Xà ánh mắt nguy hiểm.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.