Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tu Hành Không Ngừng Nghỉ

Tiểu thuyết gốc · 2021 chữ

“Công tử ngươi xem trên trán ta xuất hiện ấn ký” Hồ Tiên Nhi kinh hô.

Tiểu hồ ly toàn thân lông trắng như tuyết, trên trán lúc này xuất hiện ba cái ấn ký hình cánh hoa màu đỏ, nhỏ bằng hạt gạo, lộ ra vô cùng bắt mắt.

“Đây là? Ngươi hằng ngày hấp thu long khí từ long châu cho nên xảy ra biến dị ?” Đàm Hướng Nhân cau mày suy đoán.

“Ta không biết, nhưng rất có thể như công tử nói” Hồ Tiên Nhi gãi đầu.

“Ngươi cẩn thận xem xét long khí đối với ngươi có gì cải tạo ?” Đàm Hướng Nhân hiếu kỳ.

Hồ Tiên Nhi gật đầu, tập trung tinh thần kiểm tra sự khác thường trong thân thể, tiểu hồ ly một lúc sau nháy mắt.

“Hây da” Hồ Tiên Nhi hô lên dây cót tinh thần, hai cái tay nhỏ thế mà nắm đá tảng ném lên bầu trời bay mất hút.

Đàm Hướng Nhân kinh ngạc, Hồ Tiên Nhi thân thể hằng ngày hấp thu long khí từ long châu, mà long tộc vốn là chủng tộc thân thể chí cường, lâu ngày hấp thu, Hồ Tiên Nhi thân thể cũng thuế biến.

“Công…ta” Viên Đức nói.

Viên Đức ý tứ, Hồ Tiên Nhi nhục thân thuế biến cũng là nhờ thịt yêu thú cùng Linh Quả của nó.

“Cho ngươi” Hồ Tiên Nhi từ trong túi càn khôn lấy ra bánh ngọt, bánh ngọt trong túi càn khôn nàng đã hết từ trước, bánh ngọt hiện tại là mượn nhờ Đàm Hướng Nhân.

“Cảm..ơn…tỷ” Viên Đức nhận bánh ngọt, híp mắt.

Long khí có tác dụng cường hóa nhục thân, nhưng hệ thống chiêm tinh sư yêu cầu nghiêm ngặt, tất cả năng lượng được phép chiêm tinh sư sử dụng chỉ có thể là tinh thần chi lực.

Ngược lại, võ giả ngoài tinh thần chi lực, tất cả loại năng lực đều có thể hấp thụ.

Đàm Hướng Nhân không thể tiêu hóa long khí, trong lòng cũng cảm giác đáng tiếc.

Viên Đức thì ngược lại, nó khinh thường long khí, tổ tiên của nó, thánh thú Bát Tí Bạch Viên từng tay không xé rách một con chân long.

Cứ như vậy, hấp thu một loại năng lượng đến từ chủng tộc thấp kém hơn, Viên Đức khinh thường.

Đàm Hướng Nhân đối Viên Đức suy nghĩ có chút ý kiến, tổ tiên ngươi là Bát Tí Bạch Viên nhưng ngươi mới chỉ là Tứ Tí Bạch Viên.

….

“Đại Vương, con Bạch Viên kia càng ngày càng không xem ai ra gì, nó còn tưởng rằng Thập Vạn Đại Sơn là nhà của nó không bằng! Tiểu nhân còn một đầu thông báo quan trọng muốn thưa Đại Vương, con Bạch Viên kia bên cạnh thế mà dẫn theo một nhân loại trắng trợn giết chóc yêu thú Thập Vạn Đại Sơn chúng ta” Đại xà cung kính nói.

“Nó dám dẫn theo nhân loại giết chóc yêu thú chúng ta, yêu tộc từ trước tới nay với nhân tộc như nước với lửa, nó lần này cả gan làm loạn” Đại Mãng Xà lạnh lẽo nói.

“Tiểu nhân xin cam đoan với Đại Vương, mọi việc không dám sai sót” Đại xà dập đầu.

“Hừ, lần trước bị nó đánh cho một trận, lần này nó không xong với ta” Đại Mãng Xà cái lưỡi rắn chẻ làm đôi, xì xì kêu.

“Cho thuộc hạ thông báo bên Thanh Thiên Điêu” Đại Mãng Xà hạ lệnh.

“Thưa Đại Vương” Đại xà trượt trên mặt đất biến mất.

….

Đàm Hướng Nhân kéo tảng đá hai ngàn cân trọng lượng hiện tại đã trở nên dễ dàng, thân pháp nhanh nhẹn trèo lên đỉnh núi.

Lên tới độ cao nhất định, gió bắt đầu thổi mạnh, như là muốn thổi hắn rơi xuống.

Đàm Hướng Nhân dây thừng cột giữa eo, cuối đầu dây cột tảng đá bị gió thổi không ngừng đung đưa kịch liệt.

Phía sau truyền tới áp lực, Đàm Hướng Nhân nhíu mắt, lực lượng tập trung bám vào vách núi, cố gắng giữ không để bản thân bị kéo rơi.

“Công tử giữ động tác đó đã được mười giây” Hồ Tiên Nhi ngước đầu nhìn.

Đàm Hướng Nhân lần này trèo tới một trăm mét, đỉnh núi cao một trăm năm mươi mét, Đàm Hướng Nhân còn cách năm mươi mét là có thể trèo lên đỉnh.

Nhưng hiện tại, một trăm mét đã đạt tới cực hạn của hắn.

Đàm Hướng Nhân chầm chậm chân đạp vào vách núi đi xuống.

Viên Đức hoa tay múa chân kêu.

“Viên Đức nói, công tử ngươi lực lượng trong cơ thể quá mức phân tán, không tập trung vào một chỗ” Hồ Tiên Nhi nói.

Đàm Hướng Nhân trầm mặc, lực lượng nhục thể hắn có hai ngàn cân trọng lượng. nhưng thực tế phát huy không vượt quá một ngàn năm trăm cân.

Lực lượng của hắn quá phân tán, phân tán khắp các nơi trong cơ thể.

“Theo” Viên Đức ngoắc tay, dẫn theo một người một hồ ly đi tới thác nước, nó chỉ vào dưới thác nước, bên dưới thác nước có một tảng đá nhô lên, phạm vi đủ để một người ngồi thoải mái.

Rầm rầm rầm!

Nước từ trên cao dồn dập rơi xuống, tiếng động to lớn làm lòng người kinh sợ, dường như nó đang muốn thể hiện sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên.

“Viên Đức nói công tử ngồi trên tảng đá đó, khi nào ngồi vượt quá một giờ, lực lượng trong cơ thể sẽ tập trung được vào một chỗ” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

Viên Đức bốn đầu cánh tay đấm vào giữa ngực, muốn kêu Đàm Hướng Nhân mau trèo lên tảng đá.

Nước từ trên thác hung bạo đổ xuống, đối với sinh vật sống trời sinh có một loại sức chấn nhiếp.

Viên Đức muốn nhìn xem Đàm Hướng Nhân lộ ra kinh sợ trước thác nước.

Bất quá để Viên Đức thất vọng là Đàm Hướng Nhân khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, bình tĩnh trèo lên tảng đá.

Đàm Hướng Nhân đạo tâm thông suốt, sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên thì sao?

Hắn Đàm Hướng Nhân không sợ.

Đàm Hướng Nhân ngồi khoanh chân trên tảng đá, dòng nước dồn dập đổ xuống thân thể hắn.

Lúc này, Đàm Hướng Nhân trước mặt như đối kháng với toàn bộ thiên địa, sức mạnh hạo hãn không sánh được đè ép hắn, muốn hắn từ bỏ.

Nước chảy đá mòn, từng giọt nước phân bố rơi khắp toàn bộ cơ thể.

Muốn chống đỡ được áp lực nước, Đàm Hướng Nhân bắt buộc phải tập trung tất cả sức mạnh vào một điểm.

Nước từ trên thác ào ào đổ xuống, Đàm Hướng Nhân trong một phút bị thác nước đánh tan, rơi khỏi tảng đá.

Viên Đức gãi đầu, Đàm Hướng Nhân lần nào cũng để cho nó bất ngờ.

Đàm Hướng Nhân tiếp tục trèo lên tảng đá, khoanh chân chịu đựng áp lực nước.

….

Ngày qua ngày luyện tập không ngừng nghỉ.

Đàm Hướng Nhân tiến bộ thần tốc, đã bắt đầu hiểu được phương pháp tập trung lực lượng.

Nhún chân một cái, cả người nhảy lên cao năm mét, hắn tựa như chim trời bay nhảy.

“Công tử, hôm nay Viên Đức nghĩ ra phương pháp đặc huấn mới cho ngươi, bảo đảm tiến bộ nhanh chóng” Hồ Tiên Nhi cưỡi yêu phong bay bên cạnh.

Đàm Hướng Nhân nghe phương pháp đặc huấn mới, từ không trung rơi xuống, nghiêm túc lắng nghe.

Hồ Tiên Nhi phụ trợ Viên Đức cột mấy đầu dây thừng khác lên tay chân hắn, mỗi cuối đầu dây cột tảng đá nặng năm trăm cân.

Tính thêm tảng đá hai ngàn cân giữa eo, có tổng cộng bốn ngàn cân trọng lượng.

Đàm Hướng Nhân xem tay chân, eo mình đều cột dây thừng, khuôn mặt nghi hoặc.

“Thiên cơ bất khả lộ” Hồ Tiên Nhi thần thần bí bí nói.

Dẫn theo Đàm Hướng Nhân đi trước một ngọn núi, chợt hắn có cảm giác ngọn núi này rất quen thuộc.

Viên Đức bốn đầu cánh tay ném bốn tảng đá vào trong hang núi.

Đàm Hướng Nhân có cảm giác không ổn.

Một lúc sau.

Vù vù vù, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, tiếng vỗ cánh của một đám yêu thú Kim Sắc Phong.

“Kim Sắc Phong” Đàm Hướng Nhân kinh hô.

Đàm Hướng Nhân vắt hai chân bỏ chạy, phía sau năm tảng đá dính chặt người kéo theo.

Viên Đức dẫn Hồ Tiên Nhi đi vào trong hang núi, cả hai tham lam cạo mật ong.

“Viên Đức ngươi chắc chắn cách này hiệu quá không ?” Hồ Tiên Nhi hỏi.

“Tin..ta..áp…lực…hóa…tiềm…lực” Viên Đức một mặt đáng tin.

“Nghe cũng hợp lý, chúng ta đào mật ong về cho công tử bồi bổ” Hồ Tiên Nhi vui vẻ nói.

“Các ngươi muốn hại chết ta” Đàm Hướng Nhân gào thét, hai chân phi nước đại, có bao nhiêu nhanh dùng bấy nhiêu.

Cả người hóa thành tàn ảnh biến mất, đằng sau đám Kim Sắc Phong điên cuồng đuổi theo.

…..

Trời vừa tối, Hồ Tiên Nhi chăm chú quét mật ong lên thịt gấu, lần này lấy cả tổ mật ong nên mật ong nhiều lắm, Hồ Tiên Nhi quét mật ong đến nỗi mật ong xen kẽ vào các thớ thịt mọng nước.

Lúc này, Đàm Hướng Nhân xuất hiện, trên mặt hắn có dấu vết sưng vù, hẳn là bị đám Kim Sắc Phong chích.

“Công tử, uống mật ong nóng” Hồ Tiên Nhi đưa tới mật ong đun nóng.

Nghe mật ong, Đàm Hướng Nhân trên trán nổi gân, bất quá họa phúc đan xen, trong lúc bị đám Kim Sắc Phong rượt đuổi, thế mà nhục thân tiến thêm một bước, càng thêm có sức bật, dẻo dai.

Nhận lấy mật ong nóng, Đàm Hướng Nhân ngửa đầu một hơi uống ừng ực, trong mật ong có hầu hết các chất dinh dưỡng cần thiết, uống xong, cảm thấy năng lượng vốn bị móc rỗng đang dần trở lại.

Viên Đức trợn to mắt, thế mà thật có hiệu quả rèn luyện, vốn nó chỉ muốn tìm thêm mật ong, tiện đường trả thù Đàm Hướng Nhân.

Viên Đức có một tí hoài nghi vượn sinh.

Đàm Hướng Nhân ăn thịt gấu, chợt không biết nên xem nó như là thịt gấu hay mật ong, bởi vì mật ong tràn ngập trong các thớ thịt, đến mức, ăn vào chỉ nghe thấy vị mật ong, hoàn toàn không còn vị thịt gấu.

Đàm Hướng Nhân nuốt trọn thịt gấu, tiếp tục cắm đầu tu hành.

Viên Đức thấy Đàm Hướng Nhân, sáng tu hành, trưa tu hành, tối tu hành, một ngày toàn bộ dùng cho tu hành.

Trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bội phục, chưa thấy người nào điên cuồng tu hành như Đàm Hướng Nhân.

123,124 tinh điểm thắp sáng.

Đàm Hướng Nhân tập trung tinh thần xác định chính xác vị trí các tinh điểm, từ từ mô phỏng ra chòm Thiên Trù.

Mở ra túi càn khôn, nắm đan dược bỏ vào miệng nhai răng rắc, nhất tâm nhị dụng, vừa thắp sáng tinh điểm, vừa ngưng luyện Nhất Nguyên Trọng Thủy.

Nhất Nguyên Trọng Thủy nhan sắc màu đen lơ lửng, một giọt nặng trăm cân.

Bốn viên đan dược dược lực mới luyện thành một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy, đủ để thấy có cỡ nào trân quý.

Nhất Nguyên Trọng Thủy là thần vật mà chỉ duy nhất Huyền Vũ thánh thú mới có.

Huyền Vũ thánh thú một thân Nhất Nguyên Trọng Thủy, tính bằng cả một đại dương, nghĩ nó có bao nhiêu sức nặng?

Huyền Vũ thánh thú một cái dậm chân, cương thổ ngàn dặm sụp đổ.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.