Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Du Mục

Tiểu thuyết gốc · 2044 chữ

Trông thấy Đàm Hướng Nhân tướng mạo tinh xảo, khí chất phiêu miểu xuất trần, như rồng phượng trong loài người, lão già âm thầm gật đầu.

So với thiếu chủ nhà ta không kém, lão già có chút không xác định nghĩ.

Không biết con cháu nhà nào?

“Không biết công tử xuất từ đâu ?”Lão già thuận miệng hỏi.

“Lão gia gia khách khí, công tử không dám nhận, ta họ Đàm, tự Hướng Nhân” Đàm Hướng Nhân lắc đầu.

Thái Nhật Thành không có danh gia vọng tộc họ Đàm, không lẽ là người nhà họ Đàm ở Mục Nhật Thành?

Lão già suy đoán.

Mục Nhật Thành giống Thái Nhật Thành, đều là thành trì nằm trong quốc thổ Nhật Quốc, Mục Nhật Thành nằm lân cận Thái Nhật Thành, mà lại còn có danh gia vọng tộc họ Đàm, lão già không khỏi liên tưởng.

Nếu là Đàm gia Mục Nhật Thành, danh phận so thiếu chủ nhà ta thấp hơn một bậc, thân phận thiếu niên trước mặt hẳn là con cháu dòng chính đi.

Đàm gia Mục Nhật Thành ta có đi qua một lần, chưa từng thấy mặt hắn, có lẽ là con cháu ẩn thế.

Ở mỗi gia tộc, không thiếu thiên tài lựa chọn ẩn dật từ nhỏ, đợi đại thế vừa đến, liền xuất thế đón đầu đại thế đi lên.

Lão già lúc này để ý tới đám người Hổ, ánh mắt kinh ngạc.

Lại là con cháu danh gia vọng tộc nào nữa đây?

Riêng tướng mạo Đàm Hướng Nhân xuất chúng để hắn đoán già đoán non thì cũng thôi, phía sau Hổ nhan trị lại phá trần không kém.

Hổ khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cứng rắn nhưng lại không mất phần mỹ cảm, khí chất khác với Đàm Hướng Nhân, không mang theo ôn hòa, mà hắn tựa như một vầng mặt trời, rực rỡ lóa mắt.

Thiếu chủ nhà hắn, tướng mạo khí chất đều đứng ở đỉnh thế hệ trẻ, tuy nhiên, so với hai người Đàm Hướng Nhân vẫn có một tí không bằng.

So với thiếu chủ nhà ta không kém, lần này lão già suy nghĩ yếu ớt.

“Không biết vị công tử đây là ?” Lão già cứng ngắc hỏi.

“Ta họ Trần, nhũ danh Hổ, tự là Diêu Quang” Hổ ban đầu nghĩ chuyện không liên quan đến bản thân, bị lão già bất ngờ chỉ đích danh, có chút kinh ngạc, nhanh chóng trả lời.

Trần gia Mục Nhật Thành, địa vị so thiếu chủ nhà ta kém một bậc.

Hẳn cũng là con cháu dòng chính ẩn thế.

Trên vai thiếu niên dung mạo tinh xảo kia còn treo một con hồ ly, chỉ có danh gia vọng tộc mới đủ bá khí cho con cháu bọn hắn lấy yêu tộc làm sủng thú.

Thế hệ này, con cháu dòng chính Đàm gia cùng Trần gia hai nhà quan hệ thân mật, hai nhà trong bóng tối có thể đã kết minh.

Đại thế sắp tới, thiên tài khắp nơi bắt đầu xuất đầu lộ diện, bọn hắn tranh thủ liên minh để tiến xa hơn cũng là nhân chi thường tình.

Lão già tiếp tục suy đoán, trong lòng khẳng định.

Lão già lại tiếp tục nhìn thấy Mã Nhất Minh, trong lòng chửi thề, thiếu niên này là ai nha? Toàn thân trên dưới đều thấy hiện lên mùi tiền, cảm giác so thiếu chủ nhà ta còn nhiều tiền hơn.

“Không biết công tử là ?” Lão già dò hỏi.

“Lão gia gia, ta họ Mã, tự Nhất Minh” Mã Nhất Minh trả lời.

Quần áo của hắn trên dưới giá trị liên thành, đều là dùng vải lụa đắt nhất dệt may.

Họ Mã, ở Mục Nhật Thành không có họ Mã, Thái Nhật Thành đồng dạng không có, không lẽ là danh gia vọng tộc ở nơi khác.

Lão già tâm tình bình tĩnh.

Thiếu niên thiên tài khắp nơi thì sao chứ? Chỉ cần tin vào thiếu chủ, thiếu chủ nhất định đánh bại tất cả leo lên đỉnh.

“Ta là Hồ Tiên Nhi” Tiểu hồ ly thấy lão già hỏi qua tên tất cả mọi người, duy nhất không hỏi nàng, tiểu hồ ly bỗng nhiên nói.

“Ưm” Lão già gật đầu có lệ, nhanh chóng bỏ qua nàng.

“….” Hồ Tiên Nhi.

Hổ âm dương quái khí cười, thấy Hồ Tiên Nhi gặp khốn cảnh, không khỏi vui mừng hớn hở.

“Ta gọi Lý Thương Lan, đây là Nam bá, chúng ta là người Lý gia Thái Nhật Thành” Thiếu niên trong miệng lão già là thiếu chủ kia nói.

“Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt” Đàm Hướng Nhân ba người ba miệng một lời.

“…” Lý Thương Lan làm sao cũng có cảm giác ba người này có gì đó không đúng đắn đâu?

Lý Thương Lan khí chất tựa như một thanh kiếm tùy thời đều có thể ra khỏi vỏ, sắc bén tuyệt luân.

Lý Thương Lan, con trai của Bích Thủy Kiếm Lý Quỳ, tại thế hệ trẻ Thái Nhật Thành, danh vọng thuộc hàng thứ nhất.

Báo ra đại danh, nghĩ là đám người Đàm Hướng Nhân sẽ kinh ngạc, có điều hắn không ngờ tới.

Ba người Đàm Hướng Nhân không phải cái gì con cháu danh gia vọng tộc, mà chỉ là đám con cháu nông thôn, từ trước tới nay chưa một lần đặt chân tới thành trì.

“Khụ khụ, Lý huynh đệ, cửu ngưỡng đại danh, nghe tiếng không bằng gặp mặt” Hổ cười gượng nói.

“Ta nói Hổ, ngươi nói dối nhất xúc phạm trí thông minh người khác nha” Hồ Tiên Nhi nói.

“…” Lý Thương Lan im lặng.

“Lần này tìm tới Lạt Thủ Tiểu Lang Quân báo thù cho Tiểu Lan nha đầu, không nghĩ tới có duyên thấy được người du mục” Nam bá nói.

Người du mục trước nay không ở yên một chỗ, hằng năm đi khắp Hằng Nguyên vị diện, muốn gặp gỡ còn phải tùy duyên.

“Người du mục trời sinh còn là một nhóm thương gia, Giả kim thuật sĩ người du mục có suy nghĩ quái lạ, đồ bọn hắn xuất phẩm rất được hoan nghênh” Nam bá tiếp tục nói.

Trong lúc nói, bốn chiếc thuyền kim loại đáp tới gần bờ, trên thuyền rơi xuống cầu, trong khoang thuyền dòng người có trật tự nối đuôi nhau đi ra.

Bọn họ chỉnh tề mặc quần áo giống nhau, trên ngực có tiêu chí một con dê trắng, nhanh tay nhanh chân vác theo dụng cụ.

Đó là một số dụng cụ có hình thù tương đối kỳ lạ trong mắt người ở đây, chỉ trong phút chốc các thanh sắt được dựng thành khung, khung sắt đóng thành hình ngay ngay ngắn ngắn.

Tại khung sắt thành hình, đám người du mục đặt thêm một lớp che lên trên, cứ như thế, một hàng dài cửa hàng của người du mục được lắp thành công.

Nhanh chóng, hiệu quả, kỳ công.

Là ba từ để miêu tả quy trình làm việc của bọn hắn.

Các cửa hàng nhanh chóng được người du mục đem đồ đạc trên thuyền bày tới, cửa hàng các gian hàng trống rỗng bỗng đầy ắp đồ vật.

“Các vị hương thân phụ lão, mọi người có thể gọi ta là Thanh Tát, tộc người du mục chúng ta du hành khắp thiên hạ, không gì không biết, không gì chưa từng thấy, lần này mang theo đặc sắc của người du mục cộng thêm kỳ lạ trong thiên hạ tới, các vị chậm rãi chiêm ngưỡng” Trên thuyền, có vẻ là người đứng đầu đám người du mục, giọng nói hùng hồn nói.

“Oa” Người dân bị Thanh Tát làm cho trong lòng tràn ngập hiếu kỳ.

Ngay tức thì, các gian hàng người du mục nghi ngút người chen lấn.

Thanh Tát vuốt lấy chòm râu, mọi việc đã vào quỹ đạo.

“Không hổ là trời sinh làm thương gia người du mục” Nam bá cảm khái.

“Chỉ đáng tiếc, Tiểu Lan tỷ không còn, nếu để Tiểu Lan tỷ ở đây, nàng nhất định ưa thích nhảy cẫng lên” Lý Thương Lan căm hận nói.

Tiểu Lan tỷ trong miệng Lý Thương Lan là tỳ nữ từ nhỏ của hắn, cùng với Nam bá, đó là hai người trừ đi cha mẹ hắn, cùng xem hắn lớn lên, quan hệ thân thiết như người trong nhà.

Lần trước, Tiểu Lan xin về nhà một chuyến, bảo là chăm lo việc ăn học cho em trai, trên đường trở về nhà, Tiểu Lan tao ngộ Lạt Thủ Tiểu Lang Quân, bị hắn làm nhục.

Tự nghĩ bản thân không còn trong sạch, bản thân đã bị người khác vấy bẩn, Tiểu Lan không còn mặt mũi gặp lại Lý Thương Lan.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, Tiểu Lan tự vẫn, trước đó nhờ người gửi tới Lý gia, đưa Lý Thương Lan thư tay, xin lỗi hắn vì bản thân đã bị vấy bẩn, không có mặt mũi gặp thiếu chủ, chỉ có cái chết mới tẩy sạch linh hồn nàng.

Lý Thương Lan mười ba tuổi, từ nhỏ tới lớn trong Lý gia, chỉ có Tiểu Lan tỷ cùng Nam bá bầu bạn thường ngày.

Mất đi Tiểu Lan tỷ, Lý Thương Lan tức tốc rời nhà, cùng Nam bá truy đuổi Lạt Thủ Tiểu Lang Quân, báo thù cho Tiểu Lan.

Tiểu Lan quê nhà tại làng Dao Hỏa.

Trong khoang thuyền lúc này có một nhóm người cưỡi một loại yêu thú giống sư tử, lông bờm màu vàng dày đặc làm tăng thêm vẻ hùng dũng, chầm chậm đi ra.

Là yêu thú Hoàng Kim Sư.

Là một giống yêu thú chỉ có trên thảo nguyên.

Bọn hắn dáng người cường tráng, tay nắm thương dài, dưới thân lại có yêu thú Hoàng Kim Sư trợ uy, người chung quanh bất giác căng thẳng, lùi về sau một bước.

Một số người có ý đồ xấu, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.

“Đám người đó là võ giả cấp năm, Vinh diệu kỵ sĩ, người du mục trời sinh làm thương nhân, khắp nơi buôn bán cho nên rất giàu có, dẫn đến không thiếu người đánh chủ ý tới bọn hắn, nếu không có lực lượng cường đại bảo vệ bản thân, chỉ sợ người du mục tới nay đã tuyệt diệt” Nam bá nói.

Vinh diệu kỵ sĩ, biểu tượng nằm ở chữ kỵ sĩ, ở cấp độ này, võ giả sẽ yêu thú làm tọa kỵ bầu bạn.

Một đám Vinh diệu kỵ sĩ, bản thân sức chiến đấu vốn đã siêu cường, lại tăng thêm tọa kỵ, muốn trêu chọc cũng phải xem bản thân có đủ tư cách nhét kẽ răng người ta hay không?

“Thực lực bọn hắn có thể sánh ngang với một số danh gia vọng tộc tại Thái Nhật Thành, thậm chí còn hơn một số, lại so tài lực, các danh gia vọng tộc không bằng” Nam bá nói.

“Mạnh mẽ” Lý Thương Lan đồng ý.

Tại quầy bán hàng, đám người Đàm Hướng Nhân xem xét một vật dụng hình tròn, chất liệu làm bằng thủy tinh trong suốt.

“Khách nhân, đồ vật ngươi nắm trong tay, chúng ta gọi là đèn điện, cần có điện năng mới có thể kích hoạt”

Người du mục trong quầy nói.

Nói xong, người du mục kích hoạt trận pháp, trận pháp phát ra ánh sáng, thiên địa linh khí chui vào bên trong chuyển hóa điện năng, đèn điện bỗng nhiên phát ánh sáng màu trắng.

“Công tử, phát minh này thật kỳ diệu” Hồ Tiên Nhi nói.

“Bao nhiêu tiền ?” Hổ dò hỏi.

“Đèn điện giá mười đồng tiền đồng, trận pháp chuyển hóa giá một đồng tiền vàng” Người du mục báo giá.

Thật đen.

Hổ âm thầm nói, đèn điện cần có trận pháp kèm theo để sử dụng, đèn điện giá tiền không nhiều, nhưng trận pháp lại nhiều.

Muốn mua đèn điện, bắt buộc ngươi phải mua thêm trận pháp.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.