Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Nương, Ngươi Quá Mức Ngây Thơ

Tiểu thuyết gốc · 1954 chữ

“A, đúng là tiểu tiên sinh rồi, đã lâu không thấy ngài bày sạp, còn tưởng là ngài gặp chuyện không may đâu, cha ta vì vậy sầu muốn chết, hì hì, cha ta đợi tiểu tiên sinh cho chữ không biết bao lâu! Hiện tại, vạn hạnh bắt gặp tiểu tiên sinh, mong tiểu tiên sinh cho chữ”

Trong lúc ba người Đàm Hướng Nhân đi dạo trong chợ, một người đàn ông trung niên trông thấy bọn hắn, vắt chân chạy tới, mừng rỡ nói.

Ngày trước để kiếm kế sinh nhai, Đàm Hướng Nhân mỗi sáng thường xuyên bày sạp tại chợ viết thư pháp, chữ hắn rất tốt, cho nên dần dà kiếm được sinh ý.

Một tuần này, Đàm Hướng Nhân bận bịu tối mặt, vừa chịu lễ tang nhà lão Huỳnh, tiếp theo còn theo Hồ Tiên Nhi xuống Miếu Hà Thần một chuyến, sau đó tiếp tục tu luyện, đến nỗi không có thời gian ra chợ viết thư pháp.

Mà hiện tại, Đàm Hướng Nhân hắn có tiền, bán đi ba bình đan dược được hai trăm hai mươi đồng tiền vàng, nhiều tiền như vậy, Đàm Hướng Nhân không nghĩ tới tiếp tục viết thư pháp.

Dù sao, viết thư pháp cần dậy sớm bày sạp, tiền cũng không nhiều, thỉnh thoảng ôn lại niềm vui có thể tiếp tục viết, nhưng không phải bắt buộc.

“Ngài thấy đấy, ta đang đi dạo chợ, không mang theo bút giấy” Đàm Hướng Nhân bị người đàn ông trung niên làm cho kinh ngạc, bất quá sau đó liền điềm đạm nói, hai tay đưa ra phía trước.

“A” Người đàn ông trung niên ngữ khí sa sút, lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là sau đó nói tiếp: “Tiểu tiên sinh, ngài đợi ta kiếm bút giấy”

Nói xong, cấp tốc chạy đi kiếm bút giấy, để lại ba người Đàm Hướng Nhân tại chỗ.

“Họ Đàm, không nghĩ tới ngươi trong chợ lại còn nổi danh như thế ?” Hổ tấm tắc lấy làm lạ nói.

“Chuyện bình thường mà thôi” Đàm Hướng Nhân lắc đầu.

Thư pháp của hắn là do một tay Cừu Mộc Thủy lão tiên sinh trong làng dạy, so với lão tiên sinh hắn còn kém xa lắm.

Nếu Cừu Mộc Thủy lão tiên sinh muốn viết thư pháp kiếm tiền, số tiền kiếm được hẳn bỏ xa hắn vài con phố không đếm hết.

“Thật là tiểu tiên sinh, tiểu tiên sinh trở lại”

“Cầu tiểu tiên sinh ban chữ cho ta”

“Ta nữa, ta nữa”

Đợi tới lúc người đàn ông trung niên mang bút giấy trở về, phía sau còn đi theo một đám người, bọn họ nhìn thấy tướng mạo Đàm Hướng Nhân, ríu rít nói.

“Ha ha” Đàm Hướng Nhân cười gượng, đám người này lâu ngày không thấy, không nghĩ tới tưởng niệm hắn như thế.

“Tiểu tiên sinh, còn hai tháng nữa là sắp tới năm mới, xin tiểu tiên sinh ban chữ” Người đàn ông trung niên thi lễ nói.

Thì ra là sắp năm mới, cho nên bọn hắn muốn có thư pháp treo trong nhà.

Đàm Hướng Nhân nháy mắt hiểu ra, để cho Hổ mài mực, Hổ không nói gì, tựa như thư đồng, nghiêm túc mài mực.

Đàm Hướng Nhân suy nghĩ trong chốc lát, nháy mắt ống tay áo vung lên, tay cầm bút đi như rồng bay phượng múa, dứt khoát hai tấm giấy hiện lên tám chữ.

Ngũ phúc lâm môn.

Vạn sự như ý.

“Chữ đẹp, chữ đẹp” Người đàn ông trung niên tán dương.

“Bên trong ý cảnh dạt dào, quả thật đặt vào ngày tết phối, không chỗ nào chê” Người đi đường bình luận.

“Ngũ là năm, Phúc là phúc phận, phúc lộc, Lâm có nghĩa là đến, tới, Môn có nghĩa là cửa, "ngũ phúc lâm môn" có nghĩa đen là năm cái phúc cùng đến cửa, nghĩa bóng có thể hiểu là niềm mong ước sẽ có nhiều phước, lộc đến với gia đình mình”

“Chắc chắn trong cuộc đời mỗi con người chúng ta không ai có thể "Vạn sự như ý" được, bởi vì cuộc sống này vốn không bao giờ bằng phẳng, không sớm thì muộn chắc chắn rồi chúng ta sẽ phải gặp những khó khăn, trắc trở trên đường đời này. Nhưng dù có khó khăn, đau khổ đến mấy thì chúng ta hãy chấp nhận nó, chấp nhận nó với tâm hồn bình yên, thoải mái nhất, bởi vì cuộc sống vốn đã là như vậy. Đó chính là ý nghĩa Vạn sự như ý” Đàm Hướng Nhân giải thích ý nghĩa hai câu.

“Diệu, tuyệt diệu” Người chung quanh toàn bộ thốt lên.

“Chúc mừng, chúc mừng nhà có thơ hay” Người chung quanh quay qua chúc mừng người đàn ông trung niên.

“Không dám, không dám, cám ơn tiểu tiên sinh, đây là lòng cảm kích của nhà chúng ta” Người đàn ông trung niên cẩn thận bao bọc lấy hai câu thơ, cảm kích nói.

“Hồ Tiên Nhi nhận tiền” Đàm Hướng Nhân phân phó, Hồ Tiên Nhi vào công việc, tay chân lanh lẹ thu tiền như nước chảy mây trôi.

“Tiểu tiên sinh có một con hồ ly thật dễ thương, tiểu tiên sinh, ta có thể chạm nó sao ?” Một cô nương ước mơ nói.

Hồ Tiên Nhi lỗ mũi ngước lên trời, cảm giác vô cùng dễ chịu, nhưng ngay lập tức né xa cô nương, không muốn để nàng chạm vào người.

Hổ thì không vui, con hồ ly này miệng mồm chanh chua vô địch thiên hạ, chỉ sợ không hại chết người không thôi.

Cô nương, ngươi quá mức ngây thơ.

“Tuấn tú tiểu ca ca, có thể viết cho nhân gia một câu thơ chúc tết được hay không ?” Cô nương xinh đẹp làm nũng nói.

Trông thấy Đàm Hướng Nhân vung tay thành tuyệt thế thư pháp cho người đàn ông trung niên, đám người không khỏi ước ao.

Cứ như vậy, cũng có đủ cách thu hút để Đàm Hướng Nhân đồng ý ban chữ cho bản thân.

“Khụ khụ” Đàm Hướng Nhân ho khan.

“Cô nương, thỉnh ngươi tự trọng, công tử nhà ta không muốn gần nữ sắc” Hồ Tiên Nhi che trước người Đàm Hướng Nhân, nghĩa chính ngôn từ nói ra.

Hồ Tiên Nhi trong lòng khinh thường, yêu nữ, chớ mong dụ hoặc công tử nhà ta.

Hồ Tiên Nhi từ nhỏ nghe chuyện yêu quái biến thành nữ nhân xinh đẹp dụ hoặc nam nhân thái bổ, cho nên không có thiện cảm đối với những nữ nhân xinh đẹp muốn tiếp cận Đàm Hướng Nhân.

Nàng cho rằng, đám nữ nhân này muốn thái bổ công tử nhà mình.

Cô nương xinh đẹp nhất thời chân tay lúng túng, bị Hồ Tiên Nhi làm cho bối rối, không chịu được đỏ mặt chạy đi mất.

Hổ trông thấy tất cả, âm thầm lắc đầu.

Cô nương, ngươi quá mức ngây thơ.

Mã Nhất Minh tiến tới bên cạnh Hổ dò hỏi: “Diêu Quang, con hồ ly đó là yêu sủng của hắn a?”

Chỉ Đàm Hướng Nhân.

“Không sai, đừng để bề ngoài khả ái của hồ ly lừa đảo, thực chất nó nội tâm hung ác, dữ tợn, chỉ sợ trước đây ăn người không nhả xương” Hổ nghiêm túc nói.

“Không thể nào” Mã Nhất Minh sợ hãi nói.

“Tốt, ngươi còn hiểu chuyện, có thể cứu được, ta quyết định nhận ngươi làm đàn em” Hổ trông thấy biểu cảm của hắn, hài lòng vỗ vai nói.

“Cảm ơn Quang ca” Mã Nhất Minh vui mừng nói.

“Không cần khách sáo, gọi ta Hổ ca là được” Hổ lắc đầu.

Hổ bởi vì trí tuệ của bản thân mà trong lòng cao hứng, chỉ với vài câu nói mà ta đã lắc lư thiếu gia Đan Dược Cư trở thành đàn em.

Bất chợt lại buồn rầu.

Ai, Trời sinh Nhân, cớ gì sinh Hổ.

“Là ngươi đi” Đàm Hướng Nhân tâm tình tốt, quyết định viết thêm thư pháp cho một người khác, ánh mắt đảo quanh, thấy được một tên thiếu niên nghèo.

“Ta” Thiếu niên ngơ ngác chỉ vào bản thân.

“Công tử chỉ chính là ngươi” Hồ Tiên Nhi xác nhận nói.

“Nhưng mà ta không có tiền” Thiếu niên hơi cúi đầu, mất tự tin nói.

“Công tử, hắn nói hắn không có tiền” Hồ Tiên Nhi thấp giọng nói với Đàm Hướng Nhân.

Nghe thiếu niên nói không có tiền, Hồ Tiên Nhi tự giác tránh xa hắn.

Không có mùi tiền, hửi một tí đều thấy gay mũi.

“Một bản thư pháp không bao nhiêu tiền, chúng ta hiện tại có hai trăm hai mươi đồng tiền vàng, tiền có rất nhiều, viết thư pháp là tùy tâm tình” Đàm Hướng Nhân cố gắng uốn nắn Hồ Tiên Nhi cách đối nhân xử thế.

“A, nhưng vẫn không có tiền nha” Hồ Tiên Nhi nhỏ giọng nói.

Đàm Hướng Nhân đau đầu, cảm thấy con hồ ly này không cứu chữa được nữa.

Miệng mồm chanh chua, tham tiền như tham mạng, gần như mọi thói hư tật xấu trên đời đều tập trung vào một thân.

“Không cần tiền” Đàm Hướng Nhân vung tay, lần này trên giấy chỉ duy nhất một chữ Lộc.

“Cầu ngươi năm mới lộc đến” Người chung quanh tấm tắc giải nghĩa.

“Cám ơn tiên sinh” Thiếu niên nhặt lên thư pháp, vội vàng rời đi.

Trong ánh mắt tiếc nuối của mọi người, Đàm Hướng Nhân ba người rời đi, tiếp tục đi một vòng chợ.

Ù ù.

Lúc này, trên sông vang lên tiếng động cơ thu hút toàn bộ sự chú ý của đám người.

Đám người nhìn tới, trên sông lúc này đi tới bốn chiếc thuyền lớn, thuyền toàn thân làm bằng kim loại, trên thuyền nhả ra những cột khói đen, tựa như bốn con quái thú sắt thép đang diễu hành.

“Những chiếc thuyền này lớn quá, mà lại toàn thân bọc thép, phụ trọng hẳn phải rất lớn, nhưng trên thuyền không có cánh buồm, tại sao bọn nó có thể di chuyển ?”

Hổ hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây.

“Ta cũng không biết” Mã Nhất Minh lắc đầu biểu thị không biết.

“Thuyền đó là công nghệ mới nhất của đám Giả kim thuật sĩ người du mục, bản thân không cần cánh buồm, thân thuyền khắc trận pháp động năng, dùng than củi làm nguyên liệu đốt” Bên cạnh, một lão già nói với thiếu niên mi thanh mục tú.

“Công nghệ của người du mục đã phát triển tới độ cao này” Thiếu niên chấn kinh.

“Thiếu chủ, ngài trước tới nay lần đầu ra khỏi nhà cho nên không biết, người du mục bản thân không có chỗ ở cố định, thường xuyên chu du khắp Hằng Nguyên đại lục, bởi vì vậy mà tại lĩnh vực này, bọn họ phát triển độ cao vượt bậc” Lão già từ tốn nói.

“Thì ra là vậy” Thiếu niên hiểu ra.

“Chiêm tinh sư cấp năm gọi Giả kim thuật sĩ, ở cấp độ này, chiêm tinh sư là những nhà phát minh đại tài, đồ vật bọn hắn nghiên cứu ra nhất định có tính ứng dụng rộng rãi” Đàm Hướng Nhân giải thích cho đám người Hổ.

“Hiểu biết không ít nha” Lão già nghe vậy kinh ngạc nhìn Đàm Hướng Nhân.

Có lẽ cũng là con cháu đại tộc đi du lịch.

Lão già âm thầm xác định thân phận hắn.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.