Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Tiểu thuyết gốc · 2156 chữ

Xà Lôi võ quán quán chủ Lưu Tịch dùng chân đạp không,đảo mắt một cái đã xuất hiện trên ngọn một thân cây lớn.

Chỉ thấy Lưu Tịch dường như nhìn thấy gì đó,trong con mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc không tin.

" Lưu quán chủ,có chuyện gì vậy ? " Vân Nhất Sài nhìn thấy Lưu Tịch thất thố không nói thành lời thì không nhịn được mà hỏi.

Tại Nam Lạp thành này,tam phẩm võ giả chính là tồn tại đỉnh phong,Xà Lôi võ quán tuy rằng gần như là xếp hạng chót trong các đại thế lực,nhưng Lưu Tịch vẫn được coi là một vị nhân vật phong vân.

Có thể làm cho người như thế chấn kinh,e rằng có điều chẳng hay.

Hoắc Côn,Tề Tử Ngọc,Hứa Gia Vệ,Cát Hạn,mấy vị dẫn đội của các thế gia cũng nhìn nhau gật đầu,lập tức cũng dùng khinh công phi thân lên ngọn cây,mượn tầm cao để quan sát.

Chỉ thấy bọn họ tất cả cũng giống như Lưu Tịch bị làm cho kinh ngạc.

Ngay cả Tào Xung ở dưới cũng sinh lòng bất an.Hắn tự hỏi rốt cuộc Hoắc Côn rốt cuộc nhìn thấy đồ vật gì.

" Đây là ... " Tề Tử Ngọc run rẩy không nói được trọn câu.

Chỉ thấy cách địa phương đám người Tào Xung đang đứng khoảng chưa tới một dặm,có một chi khủng bố quân đoàn đang tiến tới.

Quân đoàn này nhân số nhìn qua không thể đo đếm,nhưng tuyệt không dưới hai ngàn người,trên người bọn họ không ít kẻ mang chiến giáp,tuyệt đối là lão sa trường.

" La Chí Dương ? " Cát Hạn ngạc nhiên.

Cát Hạn thân làm Ưng Hổ tiêu cục tổng tiêu đầu,mối quan hệ của y vô cùng rộng lớn,các loại thương nhân lái buôn,bao gồm thổ phỉ đều gặp qua.

Y nhìn thấy rõ ràng bên trong binh đoàn,dẫn đội có một tên trung niên cưỡi ngựa,người này chính là La Chí Dương trại chủ Hắc Long trại.

Nhãn lực của võ giả tam phẩm người thường thúc ngựa chạy không kịp,tuyệt nhiên không có sai sót.

" Hắc Long trại từ đâu kiếm ra một chi nhân mã như vậy ? " Ngay cả Tề Tử Ngọc cũng không khỏi kinh ngạc.

Hắc Long trại vốn dĩ chỉ là một đám sơn phỉ mà thôi,trước kia toàn trại cũng chỉ có chưa tới ba trăm tên,hơn nữa phần lớn đều không phải võ giả.

Nếu Hắc Long trại thật sự có được đội nhân mã như vậy,e là sớm đã trở thành thế lực nhất lưu của Nam Lạp huyện,khó có người chống nổi.

Hoắc Côn lúc này mặc dù kinh ngạc bởi chi nhân mã của Hắc Long trại,nhưng có thứ còn làm cho y kinh ngạc hơn,đó là mười mấy ngọn cờ giương cao trên gió,cờ đen chữ đỏ,ở giữa ghi một chữ lớn " Sở ".

Thân làm người trong triều đình,Hoắc Côn sao có thể không biết lá cờ này.

" Là phản tặc,khốn kiếp,Hắc Long trại vậy mà cấu kết phản tặc." Hoắc Côn giận hét.

" Cái gì ? " Các đại lão xung quanh đồng loạt thất kinh.

Bọn họ là nhất gia chi chủ,tuy không tường tận như Hoắc Côn,nhưng hiển nhiên hiểu rõ cái gì là phản tặc.

Đó chính là tiền triều dư nghiệt,là Đại Sở,tại mảnh đại lục này trước kia một tay che trời.

Mấy tháng trước vừa có tin báo,phản tặc thành công đánh xuống Ưng Châu,không ngờ nhanh như vậy bọn chúng đã tiếp tục phát động tiến công,còn xui xẻo là trúng ngay Dương Châu của bọn họ.

Hoắc Côn nhanh chóng xuống ngựa,đối với các võ giả hét lớn: " Hắc Long trại cấu kết phản quân,các huynh đệ mau trở về thành."

Tào Xung cùng cả đám người nghe thế thì vừa sợ vừa kinh.Bọn họ hiển nhiên từng nghe qua tin tức liên quan đến phản tặc,đây chính là quốc gia đại sự,bọn họ cũng hiểu phản tặc có thực lực mạnh như nào.

Cho dù là triều đình phái ra nhân mã đến dẹp yên cũng thất bại,bọn họ sao có thể so với triều đình.

Cả đám lập tức xoay người,dùng sức lực bú sữa mẹ mà chạy về hướng Nam Lạp thành,cho dù là tam phẩm võ giả cũng không dám ngoái đầu lại.

Còn may mắn phản quân di chuyển theo đại quân,tốc độ không thể nhanh bằng đám người Tào Xung.

Rất nhanh Tào Xung đã bỏ lại đám nhân mã của nước Sở,bọn họ đã nhìn thấy Nam Lạp thành cổng thành từ phía xa xa.

Hoắc Côn lúc này áp sát một tên nha sai,phân phó : " Ngươi mau về bẩm báo với huyện lệnh đại nhân,nói có phản quân sắp tới,yêu cầu đại nhân sơ tán bách tính về quận thành."

Quận thành là thành thị lớn nhất của Dương Châu,ở đó có cao thủ cấp Tông Sư toạ trấn,cho dù phản tặc muốn làm càn cũng phải suy nghĩ.

Trong tình thế cấp bách này,chạy là thượng sách,bọn họ không có một ai có ý nghĩ ở lại cùng phản tặc quần đấu.

Tào Xung lúc này nghe tới sơ tán bách tính,chợt nhớ tới Thanh Ngưu thôn.

Chiến tranh không đơn thuần chỉ là đem binh đánh nhau,nó còn tồn tại vô số vấn đề.Nếu phản tặc chiếm được Nam Lạp thành,e là sẽ ra sức vơ vét lương thảo,bóc lột bách tính,Trảm Yêu chiến dịch chính là một ví dụ.

Đến lúc đó cho dù là Thanh Ngưu thôn thôn nhỏ này,cũng khó tránh khỏi một kiếp.

Tào Xung lúc này phi nước đại áp sát Hoắc Côn,thành khẩn nói : " Hoắc bổ đầu,có thể cho ta mượn vài cái xe ngựa được không ? "

Hoắc Côn lúc này rối tinh rối mù trả lời : " Ngươi mượn xe ngựa để làm gì ? "

Tào Xung thành thật nói ra suy nghĩ : " Ta đã từng kể với ngươi,ta đến từ Thanh Ngưu thôn tại Nam Lạp thành,ta muốn đem họ cùng sơ tán."

Tào Xung cha mẹ chết khi vừa lên ba,hắn có thể sống tới bây giờ toàn bộ là do một tay các vị thôn lão nuôi lớn.

Hắn mặc dù không tự nhận bản thân là người tốt,nhưng hắn nhất định là người có ơn phải trả.

Hoắc Côn vốn dĩ là vị thanh quan,rất hiểu bách tính nghèo khổ,gật đầu nói : " Tốt,ta sẽ cho mười tên xa phu cùng mười cỗ xe ngựa đi cùng ngươi."

" Cảm tạ."

" Thật ra ta cũng muốn đi với ngươi,nhưng thật sự hết cách." Hoắc Côn thở dài,ngày thường y đều là một bộ dạng rất tùy hứng,thậm chí có chút không ngay ngắn.

Nhưng lúc này đứng trước sinh mạng của mấy vạn bách tính,hắn lại trở nên nặng nề.

Tào Xung đương nhiên cũng hiểu rõ điều này,có thể được Hoắc Côn cho mượn xe ngựa cùng mười tên xa phu,hắn cũng hết sức hài lòng.

Đám người Tào Xung rất nhanh thì chạy tới Nam Lạp thành,tên nha sai của Hoắc Côn một đường chạy tới nha môn.

Lúc này,Vân Nhất Sài là người đầu tiên đến bên Hoắc Côn nói : " Hoắc bổ đầu,trong nhà ta còn có nhi tử và lão bà,phải về chuẩn bị sơ tán,ngày sau sẽ gặp lại."

Thực chất những người còn lại trong đoàn đã sớm có ý định này,chỉ là Vân Nhất Sài đã đi lên nói trước.

Ngay lúc Vân Nhất Sài xoay người rời đi,thì trước mặt hắn từ lúc nào đã bị một lưỡi đao chặn lại.

Vân Nhất Sài ngữ khí không vui nói : "Hoắc bổ đầu,ngươi có ý gì ?"

Hoắc Côn ngữ khí như Vạn Niên Hàn Băng nói ra : " Chư vị,đám người phản tặc rất nhanh sẽ đuổi tới đây,mọi người ở đây đều hiểu bọn chúng đuổi tới thì sẽ có chuyện gì,lúc đó nam giết nữ hiếp,cho dù là tộc nhân của các vị e là cũng khó tránh khỏi một kiếp."

Hứa Gia Vệ lúc này lên tiếng : " Hoắc bổ đầu có gì chỉ giáo ? "

Hoắc Côn lúc này hùng hổ nói : " Ta muốn chư vị cùng ta đồng tâm hiệp lực,thủ vững Nam Lạp thành,kéo dài thời gian cho bách tính sơ tán."

Không phải nói,Hoắc Côn tuyệt nhiên là một vị thanh quan,đến tình thế ngàn cân treo sợi tóc này vẫn còn nghĩ cho bách tính nghèo khổ.

Có điều,trên đời này không phải cũng như y,Vân Nhất Sài tức giận chất vấn : " Hoắc bổ đầu,ngươi điên rồi,cho dù triều đình phái ra quân cũng không ngăn được bọn chúng,dựa vào mấy người chúng ta,muốn đi tìm cái chết sao ?"

Hoắc Côn không chịu thoả hiệp nói : " Ta không yêu cầu chư vị đi tìm chết,ta chỉ muốn chúng ta cùng thủ vững thành,chờ bách tính đã đi xa rồi chúng ta sẽ theo sau."

Lời Hoắc Côn vừa nói ra nghe có vẻ êm tai,nhưng kỳ thực mọi người ở đây đều biết nó gần như là chuyện không thể.

Nếu thật sự làm theo,tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

Vân Nhất Sài đứng trước tính mạng của bản thân và tính mạng của lão bá tánh thì hiển nhiên chọn bản thân,hắn không nể mặt nói : " Hoắc Côn,ngươi muốn chết thì chết một mình đi,đừng kéo theo bọn ta."

Nói đoạn,Vân Nhất Sài gạt ra trường đao của Hoắc Côn,xoay người muốn rời.

Nhưng hắn còn chưa đi nổi ba bước,chỉ nghe xoẹt một tiếng.Máu tươi thì trên cổ của Vân Nhất Sài phun ra,đầu của hắn theo đó mà bay tên không trung,xoay một vòng rồi rơi xuống đất.

Mọi người ở đây đều nhìn ra,người động thủ chính là Hoắc Côn.

" Ngươi." Hộ vệ của Vân Nhất Sài theo bản năng định xông tới,bất quá nhìn lấy ánh mắt của Hoắc Côn thì liền biết khó mà lui.

Quả nhiên là Nam Lạp thành đệ nhất cao thủ,một đao có thể chém nhị phẩm,bọn họ cho dù cùng là tam phẩm,cũng tự nhận không bằng.

Tề Tử Ngọc lúc này bất đắc dĩ thở dài : " Ta nghe theo Hoắc bổ đầu,chỉ xin Hoắc bổ đầu cho ta phái người trở về thông báo cho gia chủ sơ tán tộc nhân."

Hoắc Côn gật đầu một tiếng,ôm quyền nói : " Đa tạ Tề đại trưởng lão."

Hứa Gia Vệ lúc này cũng hết cách,thở dài nói : " Ta cũng nghe theo Hoắc bổ đầu."

Ưng Hổ tiêu cục tổng tiêu đầu Cát Hạn thì sảng khoái hơn,cười nói : " Nghịch tặc Sở quốc,cho rằng Đại Chu ta không người sao ? Hôm nay đến một tên ta giết một tên."

Xà Lôi quán chủ thực lực bài danh hạng bét,chư vị đại lão đã nhất trí,hiển nhiên hắn không thể không theo.

Hoắc Côn lúc này đi tới chỗ hộ vệ của Vân Nhất Sài,không mặn không nhạt nói : " Cảm phiền các hạ đi thông báo,phàm là thế lực có võ giả tồn tại,đều tập hợp tại cổng thành,cùng ta chống nghịch tặc."

Hộ vệ của Vân Nhất Sài vốn tưởng Hoắc Côn định tính toán với mình,nhất thời buông lỏng một tràng.

Hắn cũng là một vị tam phẩm võ giả,nếu đi thông báo cho các thế lực nhỏ sẽ hiệu quả hơn,xem ra tên Hoắc Côn này không chỉ là hạng mãng phu.

" Ta hiểu." Hắn phi thân vào trong thành,rất nhanh tìm tới cái bang phái đầu tiên.

Các đại thế lực cũng cho người trở về gia tộc triệu tập võ giả tới gia nhập doanh trận.

Dù sao tộc nhân của bọn họ cũng phần lớn là phàm nhân,không có nhất điểm tu vi,nếu gặp phải phản tặc thì chỉ có con đường chết,thân làm gia tộc cao tầng,bọn họ không thể làm như không thấy,huống hồ còn có lưỡi đao của Hoắc Côn ở đây.

Bất chợt,lúc này,từ bên trong thành lao ra một vị nha sai,người này chính là do Hoắc Côn phân phó đi cáo tri với huyện lệnh Lý Định Phong.

Chỉ thấy nha sai trên mặt vô cùng hốt hoảng,thở không ra hơi nói : " Bổ đầu,huyện lệnh đại nhân ..."

Hoắc Côn khẩn trương hỏi : " Huyện lệnh đại nhân làm sao ? "

Nha sai sợ hãi : " Ta không tìm thấy huyện lệnh đại nhân ở nha môn,ta tiếp tục tìm tới biệt phủ nhà hắn,cũng không thấy người đâu,không những vậy toàn bộ nhân gia của huyện lệnh đại nhân cũng biến mất hết."

Hoắc Côn giật mình " Cái gì ? "

Bạn đang đọc Cho Mời Tào Đạo Trưởng sáng tác bởi bachhogia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachhogia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.