Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quần hùng hội tụ

Tiểu thuyết gốc · 2307 chữ

Tề gia y quán,Diễn Võ trường,

Tào Xung cùng gần ba mươi vị võ giả đứng thành hàng ngũ,trong đó phần lớn đều là nhất phẩm võ giả,nhị phẩm võ giả chỉ lác đác một hai.

Tả Trường Không đứng trước tất cả hộ vệ,khí thế không giận mà uy,lúc này trông y giống như một viên hãn tướng,thân kinh bách chiến sa trường.

" Chư vị,ở đây chúng ta đều biết đến Hắc Long trại,huynh đệ của chúng ta đã chết dưới tay bọn chúng hơn mười người." Tả Trường Không âm thanh vang vọng khắp sân võ.

" Ngày hôm trước,đám nghịch tặc Hắc Long trại lại lần nữa khiêu khích chúng ta,xuất khẩu cuồng ngôn muốn chiếm lấy Nam Lạp thành,cho nên các thế lực dưới sự dẫn dắt của huyện lệnh đại nhân,quyết định sẽ đem Hắc Long trại san bằng."

Cả đám hộ vệ bên dưới một mảnh nháo nhào.Đây hiển nhiên là một sự tình vô cùng trọng đại.

Hắc Long trại vậy mà dám nói sẽ chiếm lấy Nam Lạp thành ? Đám thổ phỉ này vậy mà không hề e sợ triều đình quan phủ.

Hơn nữa tất cả đại thế lực của Nam Lạp thành sẽ chung một chỗ diệt đi Hắc Long trại.

Nên nhớ đây đều là thế lực có tam phẩm võ giả toạ trấn nha,một khi ra tay thì ắt có một hồi đại khai sát giới,bảo sao bọn họ không thất thố cho được ?

Tả Trường Không khoát tay,ra hiệu tất cả hộ vệ trật tự,sau đó nói tiếp : " Gia chủ có lệnh,toàn bộ y quán hộ vệ đội cùng ba mươi võ giả Tề gia sẽ kết thành một đội,đi theo huyện lệnh đại nhân đem Hắc Long trại san bằng.”

“ Các ngươi ngày hôm nay hãy nghỉ ngơi,sáng sớm ngày mai tập hợp tại cổng thành.”

Tào Xung trong lòng nổi lên một cỗ không hiểu cảm xúc.Hắn lúc này có năm phần phấn khích,năm phần lo lắng.

Từ khi dấn thân vào võ đạo,Tào Xung đã sớm xác định bản thân sớm muộn cũng phải trải qua chém giết.

Chỉ là không nghĩ nó lại tới nhanh đến vậy.

Tào Xung mặc cho đám hộ vệ còn đang bàn tán,trực tiếp trở về phòng riêng,hắn muốn đem kiếm pháp một lần nữa luyện lại.

Ngày mai phải đối mặt với thổ phỉ Hắc Long trại,mặc dù hắn đối với thực lực bản thân có tự tin,bất quá thiên hạ này không gì không thể,cái gọi là cẩn tắc vô ưu,Tào Xung không thể qua loa đại khái.

Rất nhanh,một ngày đảo mắt đi qua.

Nam Lạp thành một mảnh yên bình,lão bá tánh vẫn tiếp tục bán hàng,tiểu hài tử vẫn thoải mái rong chơi.

Chỉ có các đại thế lực biết được,đây chính là biển lặng,sau biển lặng,lại chính là cơn sóng dữ.

Buổi sáng,các lão bá tánh của Nam Lạp thành chứng kiến một cảnh tượng cả đời ít thấy.

Bên ngoài đại môn Nam Lạp thành,lúc này đã tụ tập mấy trăm vị võ giả,người nào cũng mình hổ lưng gấu,khí thế không giận mà uy.

Có một vài lão bá tánh sáng sớm từ thôn đến Nam Lạp thành làm việc,nhìn thấy cảnh tượng này liền sợ hãi trở về.

Tào Xung đứng ở trong nhân mã của Tề gia,dẫn đầu là Tả Trường Không cùng Tề gia đại trưởng lão - Tề Tử Ngọc.

Hai người này tu vi hiển nhiên đã đạt tới tam phẩm.

Thông qua lời ra tiếng vào của đám hộ vệ,Tào Xung đại khái có thể phán đoán ra các thế lực có mặt ngày hôm nay.

Đông đảo nhất trong số là Hứa gia.Khác với Tề gia,lấy kinh thương dược tề quật khởi,sau đó mới trọng tu võ đạo.

Hứa gia vốn dĩ là võ đạo thế gia,trước kia từng đi ra một vị tứ phẩm võ giả,tại Nam Lạp thành,Hứa gia chính là đệ nhất gia tộc,cho dù là Tề gia cũng phải nể trọng ba phần.

Hứa gia hôm nay dẫn đội là hai vị tam phẩm võ giả,nhân mã có đến hơn mười vị nhị phẩm võ giả,võ giả nhất phẩm hàng chục người,có thể nói là tối cường trong các thế lực.

Bên cạnh Hứa gia là Xà Lôi võ quán.Có thể nói Xà Lôi võ quán là nửa cái môn phái,nó chiêu mộ đệ tử khắp nơi trong Nam Lạp huyện,truyền bá cho họ võ học.Chỉ có điều Xà Lôi võ quán không nhìn tư chất để tuyển mộ nhân tài,chỉ cần có tiền liền có thể.

Dẫn đội của Xà Lôi võ quán là quán chủ Lưu Tịch,có tu vi tam phẩm võ giả,toàn đội ngoài y thì còn phó quán chủ có tu vi nhị phẩm,còn lại toàn bộ đám đệ tử đều là nhất phẩm.

Đang cùng Lưu Tịch trò chuyện hăng say là một vị lão hán,người này ngược lại Tào Xung nhận biết,không ai khác chính là đương kim thành chủ Nam Lạp thành - Vân Nhất Sài.

Vân Nhất Sài tu vi bất quá chỉ có nhị phẩm thôi,nhưng hộ vệ của y lại là một vị tam phẩm võ giả,xuất thân tán tu,không tới từ Nam Lạp thành,nhân mã của vị thành chủ này toàn bộ cũng chỉ dừng lại ở nhất phẩm.

Cuối cùng,ngay trước mắt Tào Xung đang trò chuyện cùng Tả Trường Không và Tề Tử Ngọc là Thạch Chấn Khang cùng Cát Hạn.

Thạch Chấn Khang thì đương nhiên Tào Xung nhận ra,đây không gì khác chính là Ưng Hổ tiêu cục.

Thạch Chấn Khang là cao thủ tam phẩm của Ưng Hổ tiêu cục không phải nói.Vị Cát Hạn kia thân là tổng tiêu đầu,tu vi đương nhiên sẽ không thua kém.

Đảo mắt nhìn quanh,Tào Xung trong lòng không khỏi hít ngụm khí lạnh.

Có thể nói,cơ hồ toàn bộ thế lực lớn của Nam Lạp thành đều tụ hội ở đây,xem ra phen này Hắc Long trại đã chọc phải tổ kiến lửa.

Đang lúc các đại thế lực chuyện trò giao lưu,bất chợt từ trong thành truyền đến vô số tiếng ngựa chạy.

" Rốt cục tới rồi." Tề Tử Ngọc cười nói.

Chỉ thấy một đoàn chừng hai mươi người xuất hiện,trên mình mang y phục quan sai,toàn bộ đều là nhị phẩm võ giả.

Dẫn đầu họ là một bạch y nam tử,trên tay mang một thanh trường đao,không ai khác chính là Hoắc Côn.

Đây chính là thành viên nòng cốt trong cuộc chinh phạt lần này,thế lực quan phủ.

" Hoắc bổ đầu."

" Hoắc bổ đầu tốt."

Các vị dẫn đội của các đại thế lực nhìn Hoắc Côn,quyền thủ ma sát nhiệt tình chào hỏi.

Hoắc Côn chính là đại biểu cho triều đình,cho dù không phải,cũng là một vị tam phẩm võ giả đỉnh phong hàng thật giá thật,chiến lực được công nhận đứng đầu Nam Lạp huyện,xứng đáng cho họ tôn trọng.

Hoắc Côn ôm quyền gật đầu,tỏ ý gặp qua tất cả mọi người,sau đó dẫn theo đội nhân mã,tiến lên phía trên toàn bộ các thế lực.

Hoắc Côn hô lớn : " Như chư vị đã biết,Hắc Long trại là tặc phỉ của Nam Lạp huyện chúng ta,suốt mấy năm nay cướp bóc hiếp giết,không việc ác gì không làm,đỉnh điểm là ngày hôm qua,Hắc Long trại vậy mà cư nhiên dám tuyên bố đánh chiếm Nam Lạp thành,cướp chức thành chủ."

" Hôm nay tại hạ nhận sự ủy thác của huyện lệnh đại nhân,dẫn theo các huynh đệ nha sai,cùng với sự trợ giúp của chư vị,quyết san bằng Hắc Long trại."

Hoắc Côn nói đến đây thì đem trường đao đập xuống đất,lực lượng võ giả tam phẩm,cho dù chỉ là chuôi đao chạm đất cũng làm cho mặt đất nứt ra,.

Vân Nhất Sái thân là thành chủ,trong chuyện này can hệ đến y là lớn nhất,lập tức tiếp lời của Hoắc Côn.

" Chư vị ở đây,người nào giết được tặc phỉ Hắc Long trại,cứ mỗi mạng là một trăm lượng,giết được một trong bảy đương gia của Hắc Long trại,thưởng một vạn lượng,giết được tên tam phẩm võ giả của Hắc Long trại,thưởng năm vạn lượng,Vân Nhất Sái ta nói là làm."

Hoắc Côn cùng Vân Nhất Sái vừa dứt lời,sĩ khí của tất cả võ giả Nam Lạp thành đều tăng.Phần thưởng của Vân Nhất Sái đưa ra có thể nói là vô cùng phong phú,cho dù đối với các đại thế lực cũng không phải số tiền nhỏ.

Thực chất trong lòng của Vân Nhất Sái đang xuất huyết,nhưng số tiền này hắn phải bỏ ra.

Nếu Hắc Long trại thật chiếm được Nam Lạp thành,có thể Hứa gia,Tề gia,Ưng Hổ tiêu cục,Xà Lôi võ quán có thể vẫn tiếp tục sống,có thể không tốt so với lúc trước được thôi.

Nhưng thân là thành chủ,hắn tuyệt đối không có quả ngon để ăn.

Hắn thừa hiểu các đại thế lực hôm nay đến đây đều là hữu danh vô thực,chỉ là đến xem náo nhiệt,còn lại trọng trách diệt sát tặc phỉ tất cả đều đặt lên trên vai của Hoắc Côn cùng đám nha sai.

Chỉ có chịu đưa ra chút lợi tức,tất cả mới có thể xuất ra một chút lực,tiêu diệt Hắc Long trại sẽ tăng lên ba phần thành công.

Hoắc Côn cũng thuận miệng nói : " Huyện lệnh đại nhân cũng nói,chỉ cần các huynh đệ có thể lấy được đầu của các đương gia Hắc Long trại,có thể đem nó tới nha phủ để đổi lấy ngân lượng,cho dù là yếu nhất đương gia cũng đổi được lấy ngân phiếu ngàn lượng."

Đám võ giả ở dưới giống như quả bom được châm ngòi,thi nhau hoan hô.Cũng dễ hiểu,phần lớn bọn họ đều là hộ vệ do các đại thế lực bồi dưỡng,đều là loại người coi tiền như mạng.

Có được ngân lượng loại vật này làm chất xúc tác,bọn họ lúc này đương nhiên vô cùng hưng phấn,hận không thể ngay lập tức đem Hắc Long trại giết đến không còn manh giáp.

Hoắc Côn nhìn thấy một đám võ giả hò reo thì khoé miệng không khỏi nhếch lên,sau đó xoay người lại,đi trước đội nhân mã.

" Chư vị,xuất phát." Hoắc Côn hô lên một tiếng,xách lên trường đao rồi đá vào lưng ngựa.

Đám người đằng sau cũng làm y hệt,Nam Lạp thành hơn một trăm vị võ giả cứ như vậy nối đuôi nhau mà đi.

Hắc Long trại cắm rễ tại Nam Lạp thành đã có ba mươi năm tả hữu,người đứng đầu Hắc Long trại là đại đương gia kiêm trại chủ La Chí Dương,có tu vi võ giả nhị phẩm đỉnh phong.

Bên dưới y còn có sáu vị đương gia khác,trong đó có bốn vị cũng là nhị phẩm,hai vị còn lại tu vi nhất phẩm.

Ngày thường Hắc Long trại là loại thế lực lấn yếu sợ mạnh,chỉ đánh cướp thương nhân hoặc lão bá tánh,còn thường xuyên đút lót cho quan phủ,gặp phải các đại thế lực thì làm ngơ,hoặc nhận tiền rồi thả đi.

Bất quá,thời gian một năm trở lại Hắc Long trại trở nên hung hăng càn quấy,phô trương thanh thế vô cùng.

Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Côn,mấy trăm võ giả cùng nhau tiến về Hắc Long sơn.Nơi đây là địa bàn của Hắc Long trại,là một dãy núi có hình con rồng cuộn mình,bởi vì trên núi có rất nhiều cây hòn ngọc đen,cho nên mới gọi là Hắc Long sơn.

Trên đường đi,Tào Xung dùng ngựa áp sát lấy Hoắc Côn nói chuyện phiếm.

Một tháng nay,Hoắc Côn thường xuyên tới Tề gia y quán gặp Tào Xung uống rượu.

Hắn thấy Tào Xung chỉ mất thời gian ngắn đã làm chủ Bôi Lôi Thập Tam Kiếm,liền có ý muốn mời hắn gia nhập quan phủ nhưng nhiều lần lại bị Tả Trường Không ngăn cản,hai người thậm chí suýt chút nữa đánh nhau.

Hoắc Côn bản thân mặc dù có chút phóng túng,nhưng y cũng có thể xem là một vị thanh quan,chưa từng hà hiếp hay lấy tiền của bách tính nghèo khổ.

Tào Xung võ đạo còn được y chỉ điểm một hai,cho nên đối với y rất có hảo cảm.

" Hoắc bổ đầu,Diêm lão không đi sao ? " Tào Xung hỏi.

Một tháng này,hắn cũng đã quen biết với các chủ Huỳnh Hoả Các,biết được lão tên gọi là Diêm Nhất Tẩu.

Tào Xung có thể nhìn ra,Diễm lão thực lực không hề yếu,thậm chí so với Hoắc Côn còn mạnh hơn,hôm nay phần lớn cao thủ Nam Lạp thành đều tụ hội ở đây,Diêm Nhất Tẩu không xuất hiện làm cho Tào Xung nghi hoặc.

Hoắc Côn cười lạnh nói : " Lão đầu tử không phải người của Nam Lạp thành,lão là từ nơi khác mà tới,chỉ có tam phẩm võ giả trong thành là biết tới lão,nếu Nam Lạp thành thật sự xảy ra chuyện,e là lão sẽ chạy đầu tiên."

Tào Xung gật đầu,một tháng nay y tiếp xúc với Diêm Nhất Tẩu,nhận ra vị lão tiền bối này tính tình rất quái gở,không ưa cùng người giao thiệp.

Đoàn người Tào Xung rất nhanh đã tiến rất gần tới Hắc Long trại,bất chợt lúc này,một đám võ giả lại dưng mắt nhìn nhau.

" Ngươi cũng nghe thấy sao ? "

Bọn họ vốn là võ giả,thính lực đã sớm vượt qua phạm trù của người thường.Mà lúc này,toàn bộ bọn họ đều nghe thấy một âm thanh.

Âm thanh liên miên không dứt,càng lúc càng lớn,sỏi đá dưới chân nương theo âm thanh cũng bị làm cho văng lên.

Bạn đang đọc Cho Mời Tào Đạo Trưởng sáng tác bởi bachhogia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachhogia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.