Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chơi bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 777 chữ

Chương 17: Trò chơi bắt đầu

Sau khi tất cả mọi người chia đội xong, hướng dẫn viên bắt đầu công bố luật chơi:" Mọi người chú ý! Xung quanh toàn bộ núi Thiên Sơn chúng tôi đã cất giấu 200 chiếc túi vải có in logo của trường các bạn, trong đó có 20 túi có chứa giải thưởng của công ty bao gồm 3 túi giải nhất, 5 túi giải nhì, 10 túi giải ba và 2 túi giải đặc biệt còn lại là túi rỗng. Nhiệm vụ của các đội là trong vòng hai tiếng rưỡi sẽ đi tìm các túi vải đó mang về đây, điều kiện là túi vải được mang về phải còn nguyên chưa được mở trước khi mang về!"

Khi công bố xong luật hướng dẫn viên hỏi lại mọi người đã hiểu luật chưa , khi chắc chắn mọi người đã hiểu luật anh nhanh chóng ra hiệu lệnh bắt đầu trò chơi. Các đội nhận được hiệu lệnh bắt đầu tản ra đi tìm túi vải.

Khi mọi người rời đi hết, thầy hiệu trưởng cùng hướng dẫn viên nhìn nhau vui vẻ cười:" Mong mọi việc diễn ra thành công!" Hướng dẫn viên vui vẻ nói, hiệu trưởng Ngô nghe vậy không nói gì chỉ gật đầu cười tươi bỗng nhiên điện thoại của ông reo lên.

- Mọi chuyện ổn cả chứ hiệu trưởng Ngô. Giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên

- Trò chơi đã bắt đầu rồi! Hiệu trưởng Ngô vui vẻ trả lời

- Vậy là tốt rồi! Làm phiền ông quan sát bọn trẻ

- Ngài không cần khách sáo! Bọn trẻ cũng xem như con cháu của tôi mà! Nói rồi hiệu trưởng Ngô tắt máy vui vẻ dạo bước về chỗ của mình nghỉ ngơi chờ trò chơi kết thúc.

Chỗ của Tiểu Vân và Dương Kỳ

Tiểu Vân và Dương Kỳ cùng nhau tìm xung quanh sườn núi. Trong khi Dương Kỳ đang tập trung tìm kiếm thì Tiểu Vân lại say sưa ngắm nghía xung quanh, bỗng nhiên không biết từ đâu xuất hiện một chú thỏ trắng thu hút ánh nhìn của Tiểu Vân khiến cô không khỏi thốt lên:" Oh! Dễ thương quá à! So cute!".

Dương Kỳ nghe vậy liền quay lại nhìn, đập vào mắt cậu là hình ảnh gương mặt ngây thơ của Tiểu Vân,cô đang vui vẻ ôm lấy chú thỏ và nhẹ nhàng xoa đầu no, điều này khiến trái tim của Dương Kỳ không khỏi lệch đi vài nhịp, nhưng cậu vẫn lấy lại tinh thần lạnh lùng nói:" Đúng là đồ trẻ con!" Tiểu Vân nghe vậy bĩu mỗi cãi lại:"Kệ tui!"

Sau khi vui vẻ chơi đùa với chú thỏ Tiểu Vân đầy tiếc nuối thả nó đi cô quay sang chỗ Dương Kỳ nhẹ nhàng hỏi:" Dương Kỳ cậu tìm thấy chưa?" " Tôi đang tìm cô không nhìn thấy hay sao mà còn hỏi?" Tiểu Vân nghe vậy nói:" Tôi chỉ hỏi thế thôi, có cần phải tỏ thái độ thế không? Không nói chuyện với cậu nữa!"

Lời vừa dứt không bao lâu, Tiểu Vân tiếp tục gọi:" Dương Kỳ ơi!..." " Dương Kỳ à!..." cứ như thế khiến Dương Kỳ không khỏi bực mình cậu quát:" Tiểu Vân! Cô im lặng được chưa?" Tiểu Vân bị quát không khỏi giật mình cô chỉ đành ngoan ngoãn im lặng ngồi trên tảng đá không quấy rầy Dương Kỳ nữa. Dương Kỳ thấy vậy liền mặc kệ cô một mình đi tìm túi vải.

Chỗ của Tuyết Nhi và Khải Phong

Tuyết Nhi và Khải Phong hai người bọn họ lại tìm kiếm xung quanh chân núi, Tuyết Nhi liên tục lật tung cả chân núi lên tìm, cô không bỏ sót bất cứ cành cây ngọn cỏ nào, Khải Phong lúc này ung dung đi đằng sau vừa đi vừa huýt sáo điều này đã trọc tức Tuyết Nhi cô tức giận nói:" Cậu kia! Cậu không lo đi tìm ở đó mà yêu đời! Chúng ta mà thua cậu biết tay tôi nghe chưa!" Nói rồi cô tiếp tục quay lại đào bới.

Khải Phong thấy cách mà Tuyết Nhi tìm thì bật cười nói:" Cô tìm như thế chỉ có phá tan quang cảnh chứ chẳng tìm được gì đâu phù thuỷ à!" Tuyết Nhi nghe vậy quay lại nói:" Cậu có giỏi thì mau đi tìm đi đừng có đứng đó lên lớp nữa OK!" Khải Phong nghe vậy tức giận nói:" Được thôi!"

Cuối cùng cả hai bắt đầu tập trung tìm kiếm và không ai nói với ai một câu nào.

Bạn đang đọc Chờ anh nói tiếng yêu sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.