Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ

Tiểu thuyết gốc · 2240 chữ

Bầu trời đêm hè rất sáng, vào thời điểm này trong năm, trăng sao cũng nhiều hơn mọi khi, thế cho nên bầu trời đêm nay của Hoàng Thành trông vô cùng rực rỡ, không khỏi khiến người ta mê ly.

Tử cô nương rất thích việc này, chỉ có ở dưới mặt đất ngước lên mới có thể gọi là ngắm trăng sao. Nàng không giống những kẻ ở Thượng Giới, thường nhìn xuống trần gian và xem tất cả chỉ là cát bụi,, lúc đó trăng, sao trong mặt bọn họ cũng chẳng còn là trăng, sao nữa.

Trang viên của Tử cô nương rất rộng, vậy mà ngoài nàng ra, nơi này cũng chỉ có nàng và người hầu ở.

Chỉ vừa nghĩ tới người kia, tức khắc nàng đã trở về, trên tay còn mang theo một túi rau củ để làm bữa tối hôm nay.

Tử cô nương cùng với nàng ta đến thế giới này cũng đã ba mươi năm, lại bởi vì tính cách lười biếng của nàng, cho nên mọi việc vặt đều chỉ có thể rơi vào tay của người hầu.

Nàng ta chỉ vừa mới đi vào dinh thự, lập tức cầm theo một chiếc hộp rỗng đi ra và thở dài, ánh mắt u oán hướng về Tử cô nương:

“Đại nhân, ngài có thể đừng lấy đan dược bảo mệnh của ta chứ? Sinh Mệnh Tiên Đan cũng là Tiên Đan, lần này ngài lại lấy những hai viên…”

“Làm phụ nữ tính toán chi ly quá cũng không tốt đâu”

Tử cô nương cười nhạt, nàng chống cằm nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhàn nhã nâng tách trà lên nhấp một ngụm.

Như đã quen với bộ dáng của đại nhân, người kia chỉ miễn cưỡng cười khổ, cuối cùng thu lại chiếc hộp và thắc mắc:

“Kỳ quái, nếu ngài chỉ đưa Sinh Mệnh Tiên Đan cho một người còn dễ hiểu, nhưng cả Sắc Dục Ma Chủ và Tà Quân đều có một viên, liệu có khác gì chăng?”

Đúng vậy, cho dù Sinh Mệnh Tiên Đan chỉ có thể giúp hai kẻ đó phục hồi sức mạnh trong quãng thời gian ngắn, nhưng nó cũng là một món át chủ bài cực kỳ lợi hại, hành động của Tử cô nương chẳng khác gì đang tạo thế cân bằng cho cả hai.

“Đừng nghĩ nhiều, ngay từ đầu lợi thế đã áp đảo về một phía rồi…”

Tử cô nương chợt lắc đầu, chỉ từ tốn đáp lại lời của nữ bộc:

“Ngay từ đầu, Sắc Dục Ma Chủ đã biết rõ Trường An chính là Tà Quân, thậm chí… Có thể là hiện tại, hai bên đã gián tiếp gặp mặt nhau”

“Ừm!? Ý ngài là Sắc Dục Ma Chủ đang có lợi thế? Thậm chí hắn đã đem Tà Quân vào tròng từ khi nào?”

Nữ bộc nhíu mày suy ngẫm, nhưng rồi Tử cô nương đứng dậy, nàng khoan thai bước vào trong dinh thự và nở một nụ cười:

“Có thể?”

Vẻn vẹn là “Có thể” mà thôi, nếu mọi chuyện nhất định sẽ xảy ra theo những gì nàng đoán, nó chẳng còn gì thú vị cả.

Cho nên trong tình huống này, sẽ có rất nhiều biến cố xảy ra, bởi vì lần này, thế lực ở trên Thượng Giới đang ra tay nhắm về phía Sắc Dục Ma Chủ…

Chính là Thánh Vực.

Tử cô nương đoán đúng.

Trong phòng của Thanh Diệp, Trường An chỉ khẽ kéo chăn lên đắp lại cho nàng, sau đó chỉ khẽ mỉm cười quay lưng bước ra phòng khách của Trà Quán.

Đêm đã khuya, đáng lẽ quán phải đóng cửa, ấy vậy mà một vị khách bất ngờ đã ghé qua nơi này, khiến cho Trường An không thể không tiếp đón người ta thật chu đáo.

Trong quán trà, một người phụ nữ mang chiếc váy đỏ hồng tựa như hỏa diễm, thân hình nở nang đầy đặn, bộ ngực đẫy đà hấp dẫn.

Đây là một nữ tử vừa hấp dẫn, lại yêu mị vạn phần.

Nhưng càng quỷ dị hơn, chính là trên mặt nàng có một mảnh vải mỏng che đi khuôn mặt của mình, cùng với sát khí bao phủ lấy thân thể khiến cho Trường An không thể xem thường được.

Thực tế, Trường An không hề động lòng mảy may trước nữ nhân này, thậm chí ánh mắt hắn còn có chút thương xót.

“Hồng nhan bạc phận, cuối cùng mục tiêu của Sắc Dục Ma Chủ cũng chỉ là mỹ nhân như ngươi…”

Hắn chép miệng, mở đầu cho cuộc trò chuyện, nhưng người phụ nữ lắc đầu, giọng nói nàng ta vô cùng bình thản:

“Được làm nữ nô của ngài ấy chính là diễm phúc của một nữ nhân như ta”

Trường An không lấy làm lạ, Sắc Dục Ma Chủ chính là kẻ có khả năng thao túng nữ nhân đến đáng sợ, nói hắn là khắc tinh của phái nữ cũng chẳng sai, mà càng ghê gớm hơn chính là sau khi bị hắn cưỡng dâm, nhưng nữ nhân sẽ sinh ra hảo cảm, thậm chí ngày càng thần phục người này.

Song tu tăng cường thực lực, lại có thể thâu tóm trái tim nữ nhân, thành lập một Giới chỉ tồn tại nữ nhân thần phục hắn. Thế gian sợ hãi, lại gọi hắn là Sắc Dục Ma Chủ.

Trường An khẽ đảo mắt, cuối cùng hắn chỉ cười nhạt và nhìn người con gái đầy quyến rũ và nói:

“Vậy mục đích ngươi đến đây là gì? Có phải Sắc Dục Ma Chủ thấy tên Tà Quân cỏn con này vẫn còn độc thân, nên tặng một chị gái đến chăm sóc?”

“Ta chỉ phục thị cho chủ nhân, hơn nữa danh hiệu Tà Quân chính là dành cho người có tiềm năng đáng sợ nhất, đích thân ngài ấy đã bảo rằng không muốn gây chiến với ngươi”

Người phụ nữ vẫn giữ bình tĩnh mà đáp, cứ như thể trong lòng nàng chỉ có một người duy nhất, tôn sùng hắn, mê luyến hắn, cuối cùng tất cả thần trí đều nằm trong tay Sắc Dục Ma Chủ.

Mà nghe nói thế, Trường An khẽ ngừng lại, cuối cùng chỉ nghi ngờ híp mắt lại.

“Hả? Cho nên ý của ngươi là…”

“Đúng vậy, đại nhân phái ta tới đây là để thương lượng”

Thương lượng? Đáng lẽ trong tình trạng bị Thượng Giới truy sát, Sắc Dục Ma Chủ phải tìm cách giết Trường An, lại hấp thu thần hồn của hắn để khôi phục thực lực cơ chứ?

Từ khi nào một vị Ma Chủ lại bắt đầu thương nghiệp hóa như thế này rồi?

Trừ khi…

“Xem ra chủ nhân của ngươi cũng đã tìm ra cách mới rồi nhỉ?”

Trường An chợt cười, bình thản nói với người phụ nữ, mà cả hai người đều hiểu ý nghĩa trong câu của hắn.

Sắc Dục Ma Chủ tìm ra một nữ nhân có thể chất mạnh mẽ, nên hắn không cần phải chiến đấu với Trường An nữa.

Quả thực, cô gái đó gật đầu:

“Đúng vậy, ngài đã tìm ra một nữ nhân có thể chất cường đại, nên việc hai bên diễn ra mâu thuẫn là không cần thiết”

Đoạn, nàng lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật và đưa cho Trường An, giọng nói vẫn bình tĩnh vô cùng:

“Đây là lễ vật mà đại nhân ban tặng”

Trường An nhận lấy nó, chỉ thấy bên trong có chứa vô số pháp bảo tầm trung ở Phàm Giới, và lại có nhiều tinh thạch, vàng bạc ở bên trong, hắn chỉ lạnh nhạt lướt qua một cái, cuối cùng ánh mắt ngưng tụ ở một viên đan dược đỏ thẫm, tà khí tỏa ra xung quanh.

Trường An khẽ nhíu mày, hắn đưa tay chạm vào viên đan dược, tức khắc giao diện của hệ thống hiện lên:

[Âm Nguyên Ngụy Tiên Đan

Sau khi sử dụng, có khả năng ức chế thương tổn trong người chủ thể, chỉ có thể sử dụng một lần trong một thân xác.]

Âm Nguyên Ngụy Tiên Đan, chỉ được luyện chế từ máu trinh nữ, Trường An chỉ thu cánh tay, khuôn mặt vẫn vô cùng bình thản.

Viên đan dược này có thể giúp Trường An khôi phục một mảng khá lớn sức mạnh, chỉ ít là không cần phải ăn cơm uống nước để duy trì sự sống như một phàm nhân nữa. Mà hiệu quả càng mạnh, có nghĩa là nguyên liệu của nó hoặc càng nhiều, hoặc càng quý.

Sắc Dục Ma Chủ, rốt cuộc ngươi đã cướp đoạt bao nhiêu trinh tiết của nữ nhân để luyện chế ra viên đan dược này? Còn dám đem nó làm lễ vật cho ta?

“Nếu ta không chấp nhận điều kiện này thì sao?”

Trường An hỏi, chợt một cỗ khí thế áp bách lên trên thân thể hắn, ánh mắt của người phụ nữ chợt đầy sát ý.

Cho dù là nữ nô, kẻ này cũng đã có tu vi đạt đến Lục Phẩm Đại Hải cảnh, nếu nàng có ý định ra tay giết hắn thì…

Không có đan dược, không kịp bố trí trận pháp, chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Nhưng Trường An không vì thế mà nao núng, chỉ đến khi người phụ nữ cất giọng nói tiếp, hắn mới biến sắc.

“Nữ đệ tử của ngươi sẽ là mục tiêu tiếp theo”

Xoẹt!

Bầu không khí ngưng đọng lại, chợt một hư ảnh mơ hồ xuất hiện trên người Trường An, khí thế còn khủng khiếp hơn nàng gấp bội lần tỏa ra, hắn nắm chặt thanh kiếm vô hình và vung một cái.

Không kịp để người phụ nữ phản ứng, kiếm khí sượt qua tóc của nàng, cuối cùng tan rã.

Không có quá trình vận chuyển linh lực, không cần tu vi, không cần khí thế, không cần binh khí, ngay lập tức thi triển ra một đạo kiếm khí.

Trường An và bóng hình mơ hồ chợt nắm thanh kiếm vô hình chỉ vào nàng, hắn bình tĩnh nói:

“Ta chỉ còn đang mò mẫm ra cách thức tu luyện mới, đừng để ngươi trở thành đối tượng thử nghiệm đầu tiên, nữ nhân”

Người phụ nữ nhìn hắn, cuối cùng chỉ thu hồi ánh mắt, đoạn cười nhẹ và nói:

“Nếu ngài hứa không can thiệp, chúng ta đường ai nấy đi, cuộc sống yên bình của ngài vẫn như cũ”

Nhưng nàng cũng nói tiếp, giọng nói không có vẻ gì là chỉ đang đe dọa:

“Đương nhiên, nếu ngài muốn đánh thì ta cũng không ngại, chỉ là… Ngài có thể bảo vệ đệ tử của mình chứ?”

Trường An chỉ im lặng, cuối cùng hắn thu kiếm lại, bóng người mơ hồ biến mất. Khẽ thở dốc ngồi xuống ghế, hắn bình thản cười ôn hòa, nhưng đôi mắt lại bị che khuất bởi mái tóc, khiến cho không ai biết kẻ này đang nghĩ gì:

“Được thôi, nhưng nếu hắn dám động vào đệ tử của ta… Ha ha…”

“Rất khôn ngoan, thưa Tà Quân đại nhân”

Người phụ nữ chỉ gật đầu và cười nhẹ, cuối cùng thân thể nàng nhanh chóng biến mất khỏi quán trà, Trường An trầm mặc.

Cuối cùng, hắn bóp trán, lại đưa nhẫn trữ vật lên trên cao và thở dài:

“Cửu Thế Kiếm vẫn chưa hoàn thiện một thức nào cả… Chậc…”

Bước đi giữa bóng đêm, nàng nắm chặt kiếm trong tay, cuối cùng hắn mới ngừng bước chân lại.

“Các hạ theo ta lâu như vậy, còn không ra đi?”

Âm thanh bình thản vang lên, cuối cùng từng bóng người xuất hiện, dễ dàng bao vây lấy nàng, cùng với đó là một giọng nói phát ra:

“Long Ngạo Thiên… Ai mà ngờ được tên nam nhân bá đạo, ngông cuồng lại chính là kẻ tiện nữ đã chạy thoát lúc trước chứ?”

Ánh mắt Thiên Kiều co rút lại, nhưng nàng chỉ cảm thấy lòng phẫn nộ vô cùng, ấy vậy mà khuôn mặt vẫn bình tĩnh, ngẩng đầu lên quan sát từng bóng người.

Nữ nhân, tất cả đều là nữ nhân, nhưng bọn họ đều là người trong ma đạo, lại là mỹ nhân hiếm có, hơn nữa khí thế của các nàng ta đều trên Tứ Phẩm Khê Xuyên Cảnh từ lâu.

Tuy vậy, âm thanh ấy vẫn không biết là phát ra từ chốn nào, giọng điệu vô cùng bình thản:

“Ta chỉ bắt lấy nữ nhân tu luyện tà đạo, nhưng Thiên Kiều, ngươi là thiên mệnh chi tử, lại có Chân Long huyết mạch chảy xuôi trong người, thực sự là đối tượng mà ta đang cần”

Nhiều năm trước và bây giờ, giọng nói đó vẫn không thay đổi gì, trước sau như một, khiến cho Thiên Kiều không khỏi chán ghét.

Chỉ có điều, nàng không phải là một nữ nhân chỉ có thể bất lực chạy trốn như lúc trước nữa.

Long Khí bàng bạc, kim quang chói lóa, khiến cho trời đêm như chuyển sang ngày, cuối cùng nàng vung một kiếm, giọng nói hững hờ:

“Muốn bắt ta? Vậy thì cứ đến đi!”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.