Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Lĩnh

Tiểu thuyết gốc · 1908 chữ

“Đây là một tác phẩm được xuất bản ở phía Đông”

Nhận ra vẻ ngạc nhiên của Trường An, Diệp Tuyên chỉ khẽ nhướng mày lên và bắt đầu giảng giải về Đông Lĩnh.

Thế giới này có hàng trăm quốc gia, thế lực, tông môn, tuy vậy vẫn có bốn luồng sức mạnh không thể suy chuyển hàng ngàn năm, trở thành bá chủ một phương.

Xuân Quốc trấn giữ phía Nam, có quan hệ giao hảo với nhiều đất nước nhỏ kề cận, lực lượng chính đáng kể của Xuân Quốc có lẽ là những người anh hùng trên khắp cả nước, số lượng tông môn lớn, mối quan hệ nhân dân với triều đình tốt đẹp, truyền thừa rộng rãi đa dạng, nhất là kể từ khi Lạc Hồng Tiên Tổ đặt ra Thiên Bia Thí.

Ở phía Bắc do Tấn Quốc làm chủ, đất nước này có hệ thống chính quyền chặt chẽ, các tông môn ở Tấn Quốc hầu hết đều phụ thuộc vào triều đình, nắm giữ thuộc địa rộng lớn, có thể nói quyền hành của vua đứng đầu trên tất cả.

Nhưng điều khiến cho Hoàng Đế của Tấn Quốc nắm giữ quyền lực như vậy chính là Thiên Môn (Cổng Trời), nghe đồn rằng cánh cổng này có thể liên thông với Tấn Tiên Quốc, nhận được sự trợ giúp, chỉ đạo của các cường giả siêu thoát khỏi thế giới này. Cũng vì vậy nên tu vi của vị Hoàng Đế đứng đầu Tấn Quốc đã đạt đến một cấp bậc không thể tưởng tượng nổi.

Phía Tây, Phật môn hưng thịnh, con dân được sống yên ổn tường hòa, nhưng nghe đồn rằng các vị tăng nhân nơi này đang nghiên cứu một bản kinh văn từ Thượng Giới truyền xuống, nhờ đó mà sinh hoạt của dân chúng ngày càng tốt hơn.

Chỉ còn lại phía Đông, nơi này có số lượng lớn các yêu quái đang tồn tại và sinh sống, cuối cùng cho ra cuốn sách thần thánh này.

Diệp Tuyên gật gù, hắn nâng tách trà lên uống một hớp, lại nở một nụ cười ôn hòa:

“Ông hiểu rồi chứ?”

“Hiểu hiểu cái qué! Đến đoạn quan trọng nhất thì ông nói một cách cụt lủn!”

Nghe thấy câu trả lời “chân thành” từ phía Trường An, Diệp Tuyên vẫn giữ dáng vẻ ngọc thụ lâm phong và lôi ra thêm một chồng truyện tranh và tươi cười:

“Không sao, thông qua những cuốn thần thư này, ông có thể hiểu được Đông Lĩnh đã thay đổi ra sao dưới sự cách mạng của các đại yêu quái”

Ông trời ơi, đến tột cùng là cuộc cách mạng văn hóa như thế nào mới khiến cho một nơi tràn ngập yêu ma quỷ quái trở nên “mát mẻ” như vậy?

Nhìn ảnh bìa sách là những cô nàng đang ăn mặc hở hang, Trường An chỉ giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng lộ mặt nghiêm nghị:

“Tôi không xem mấy thứ như vậy, ông đừng hòng dụ tôi!”

Giới trẻ ngày nay sao có thể đồi bại trụy lạc đến như vậy chứ?

Năm phút sau, Thanh Diệp đã làm xong bữa trưa, nàng bước ra ngoài và nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói:

“Sư phụ, bữa trưa đã sẵn sàng, con có làm phần cho bạn của người…”

Nhưng không để nàng nói xong, đập vào mắt Thanh Diệp chính là cảnh hai thằng đàn ông đang nghiêm nghị, ánh mắt cực kỳ chăm chú quan sát một cuốn sách, tuy không biết nội dung là gì. Nhưng thông qua cái ảnh bìa hở hang kia, chắc chắn cuốn sách này cũng chẳng đúng đắn gì cho cam.

Ấy thế mà ánh mắt Trường An lấp lóe tựa như một nghệ thuật gia thực thụ, chỉ thấy hắn đẩy một cái gọng kính vô hình và nhận xét:

“Cũng tạm, bảy điểm!”

“Cái gì? Nữ hồ ly ngực lớn cũng chỉ nhiêu đó ư?”

Diệp Tuyên giật mình la lên, cuối cùng hắn chỉ bất đắc dĩ lật sang một trang khác, cười tự tin:

“Đây mới là át chủ bài, tôi cực tự tin với nó luôn đấy!”

Trường An cũng có vẻ hứng thú, hắn đưa tay xoa cằm và căng mắt ra như muốn chứng kiến từng ly từng tí:

“Đâu? Để tôi xem… ơ kìa!?”

Bất ngờ thay, hắn còn chưa kịp xem qua, cuốn sách đã bị lấy đi, Thanh Diệp dở khóc dở cười quan sát hai người một lúc, cuối cùng chỉ thở dài và nói:

“Sư phụ… Người thật là…”

Có vẻ đến cả nàng cũng không biết phải nói ra sao nữa, có đệ tử nhà nào lại đi nhắc nhở sư phụ của mình cơ chứ?

Trường An thoáng ngẩn người vì ngạc nhiên, hắn nhìn thấy cô bé năm xưa mình nhặt về đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều từ lúc nào không biết.

Hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy ư?

Ý nghĩ thoáng qua trong đầu Trường An, hắn chỉ nở một nụ cười ôn hòa:

“Tiểu Diệp, con lớn thật rồi…”

“Sư phụ, người có dùng trò này con cũng không trả lại đâu”

Thanh Diệp đen mặt nhìn sư phụ mình và đáp trả lại một cách lạnh nhạt.

Ở với Trường An đã lâu, nàng thừa biết sư phụ của mình diễn kỹ có thừa, hắn có thể hoàn mỹ bộc lộ ra khí chất của đủ thể loại người, kể cả kiểu “Ồ, con gái nhà mình lớn nhanh thật” chắc chắn cũng là một trong số chiêu trò của sư phụ.

Trường An: “...”

Đệ tử lớn nhanh thật, giờ không lừa lấy nàng được rồi.

Thanh Diệp bất đắc dĩ quay sang Diệp Tuyên mà trả lại cuốn sách, nghiêm trang nhắc nhở hắn:

“Tiên sinh, mong ngài đừng dạy hư sư phụ của ta”

Diệp Tuyên ngơ ngác nhìn nàng, đoạn gật đầu, lại quay sang hướng ánh mắt cực kỳ hoang mang về phía Trường An.

Ông xác định đấy là đệ tử của mình, chứ không phải mẹ hả?

Nhưng hắn chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt Diệp Tuyên thoáng thay đổi, chợt hắn ngẩng đầu lên và hỏi Thanh Diệp:

“Cô nương, chúng ta đã từng gặp nhau rồi chứ?”

“Ừm? Ta chưa từng gặp ngài lần nào cả, tiên sinh nhầm lẫn gì rồi”

Câu hỏi kỳ lạ của Diệp Tuyên chỉ vừa mới vang lên, thân hình Thanh Diệp thoáng ngừng lại, nhưng rồi nàng cũng mỉm cười và đáp lại bằng giọng nhã nhặn.

Chỉ là Diệp Tuyên vẫn có chút hoài nghi, cuối cùng hắn hỏi thêm một câu nữa với giọng điệu thăm dò:

“Lúc trước tại hạ có ghé qua Trấn An Huy, không biết cô nương đã từng tới đó chưa?”

“Chưa từng, tiên sinh thực sự nhầm lẫn rồi”

Thanh Diệp chỉ nhẹ nhàng đáp lại, rồi không chờ Diệp Tuyên kịp phản ứng đã bước đi vào trong bếp từ khi nào.

Thấy tình huống kỳ quái vừa xảy ra, Trường An chợt cảm thấy trong lòng bất an mà hỏi lấy Diệp Tuyên:

“Ông có chuyện gì hả?”

“Không, không có gì cả”

Diệp Tuyên nhanh chóng định thần lại và mỉm cười lắc đầu, hắn cũng nhanh chóng lảng tráng sang vấn đề khác:

“Ông chưa tu luyện hả?”

“Tư chất phế vật, thiên tư chẳng được cái nào, tu luyện không nổi”

“Ha hả, nhưng ông sẽ tu luyện, đúng không?”

“Có lẽ là vậy…”

Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển hướng, chỉ là hai bên cũng không còn hứng thú nữa. Diệp Tuyên có nỗi băn khoăn trong lòng, còn Trường An thì lại thắc mắc rằng rốt cuộc đối phương đang nghĩ gì.

Sau khi trao đổi một vài thông tin cơ bản, cuối cùng Diệp Tuyên cũng rời khỏi quán trà.

Chỉ là vừa ra khỏi quán trà, hắn tức khắc đưa tay lên vuốt trán, ánh mắt đăm chiêu suy ngẫm.

“Trấn An Huy… Không phải là nơi thường xuyên diễn ra các vụ mất tích bí ẩn của phụ nữ sao?”

Trấn An Huy ở gần các Tà Tông, chính vì vậy địa hình cực kỳ nguy hiểm, nhưng dạo gần đây, sự mất tích của các nữ tu Tà Tông ở trấn An Huy ngày càng nhiều.

Các nữ ma tu ấy, một số thì hoàn toàn mất tích, một số thì quay trở lại nhưng thần trí như bị thôi miên, các nàng thậm chí còn góp tay vào việc bắt cóc phụ nữ, hay là ám sát kẻ địch, cho dù sau này bị bắt lại và tra khảo, bọn họ vẫn không nói ra rằng bản thân đang phục vụ cho ai.

Có một kẻ rất mạnh đang không ngừng nhắm đến các nữ ma tu ở gần trấn An Huy, hơn nữa những kẻ hoàn toàn bị bắt cóc

Không chỉ như vậy, vài ngày trước đã xảy ra vụ mất tích của Thánh Nữ Luyện Cốt Đường, khiến cho cả tông môn bắt đầu lùng soát tin tức của nàng ta, có thể nói hiện tại trấn An Huy không khác gì một cấm địa cho phụ nữ.

“Có lẽ bản thân chỉ nhìn nhầm thôi”

Cuối cùng, Diệp Tuyên lắc đầu và khẽ chép miệng, rời khỏi Vạn Sự Trà Quán.

Trường An nhìn bóng dáng Diệp Tuyên rời đi, trong suốt cuộc trò chuyện, cả hai không hề nói tới việc bản thân thực sự là ai, cũng như việc có sức mạnh như thế nào.

Như thế là đã đủ, bọn hắn tìm đồng hương là để trò chuyện đôi ba câu, một cảm giác mà khó ai đem lại được ở thế giới này.

Tuy nhiên… Phản ứng như vậy là sao?

Khuôn mặt Trường An lộ ra vẻ cổ quái, nhưng không nghĩ nhiều nữa, hắn chỉ cầm cuốn truyện tranh, ánh mắt ngẫm nghĩ ngắm nhìn cái tên “Hoàng Trường Nguyệt”.

“Có lẽ chỉ là trùng hợp?”

Nếu nói đến Nguyệt, có lẽ hắn chỉ nhớ đến duy nhất một người cực kỳ ngẫu hứng, cả hai tình cờ gặp nhau, cuối cùng tạo thành một mối quan hệ kỳ quái.

Nhưng cũng chính tay Nguyệt đã tẩy sạch cấm chế của Hệ Thống, khiến nó hoàn toàn trở thành món bảo vật của Trường An. Nên nói hắn nợ Nguyệt cũng chẳng sai chút nào cả.

Khả năng Nguyệt xuất hiện tại thế giới này là cực kỳ nhỏ, nhưng dẫu cho chỉ có một phần trăm thì…

“Tiểu Diệp, chúng ta đi qua Đông Lĩnh chơi không?”

Hắn hô to vào trong bếp, sau đó Thanh Diệp ló đầu ra, giương ánh mắt dở khóc dở cười.

Sư phụ, người vừa xem bộ ảnh về các nữ yêu, bây giờ lại muốn sang Đông Lĩnh, ý đồ rõ lồ lộ ra hết đấy.

“Tiểu Diệp, tiện thể ghé thăm chỗ ở của mấy tên hồ ly đi, chỉ tiện đường thôi, cái chính là gặp người quen của ta””

Trường An khoanh tay bổ sung thêm, rồi hắn lại chống chế, nhưng hành động này khiến Thanh Diệp đen mặt.

Đừng có mà bịa ra lý do khác, khuôn mặt của người bán đứng hết toàn bộ khát vọng rồi kìa!!!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.