Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Chiến

Tiểu thuyết gốc · 1970 chữ

Nhưng chỉ mang theo Trường An một lúc, chợt cô bé biến sắc, thẳng tay ném Trường An về phía một dòng sông, đoạn đưa tay ra làm một ấn chú:

“Phong Thuẫn!”

Trên không trung có gió thổi qua, chỉ thấy linh lực của nàng thuận theo dòng chảy của gió, cuối cùng hình thành một lớp khiên mỏng, bao phủ lấy thân thể nhỏ nhắn.

Vút!

m thanh bay vút vang lên, một mũi tên xuyên phá qua không khí mà bắn về phía nàng, cô bé này cũng không bởi vì đã thi triển Phong Thuẫn mà chủ quan, tức tốc né tránh ngay lập tức.

Quả nhiên, mũi tên dễ dàng phá nát Phong Thuẫn, dù vậy mục đích làm chậm lại nó cũng đã đủ thời gian cho nàng né tránh.

Phong Thuẫn bị phá nát, nó lập tức bùng nổ ra một cơn bão nhỏ thổi bay cô bé, thân thể nhỏ nhắn dựa vào lực của gió mà nhanh chóng hạ xuống mặt đất, nàng ngưng trọng liếc nhìn, trong chốc lát đã quan sát được tình thế nơi này.

Ở xa xa, có thể thấy Sơn Thủy Tông đã tụ lại thành một nhóm lớn, nhưng bao quanh bọn họ chính là trận pháp phong tỏa, cùng với hàng trăm kẻ địch, có thể dễ dàng nhận ra hai bên không quá chênh lệch quá nhiều.

Vừa nãy, nàng nhìn thấy bọn họ, mà kẻ địch của nhìn thấy nàng đã nhanh chóng xuất thủ, biết bản thân không thể mang theo Trường An, nên cô bé nhất quyết ném hắn ra xa chiến trường, mình sẽ câu kéo kẻ thù theo.

Quả nhiên, không có lý do gì để người tu luyện truy sát một tên phàm nhân thay vì Đại Đệ Tử của Tông Chủ Sơn Thủy Tông- Thủy Tình như mình cả.

Vừa hạ mình xuống mặt đất, Thủy Tình nhanh chóng rút ra một viên đan dược, nàng ném về phía con gà trống, Chân Ngắn cũng không chậm chút nào cả, chỉ thấy nó há mỏ ngậm lấy viên đan dược và nuốt xuống, thân thể biến lớn, dễ dàng để Thủy Tình cưỡi trên lưng.

Kẻ địch đã thấy nàng, thế cho nên chúng cũng cử ra bảy, tám tên truy sát, những người còn lại tiếp tục giằng co cùng với Thánh Tiên Tông và Sơn Thủy Tông.

Từng mũi tên bắn ra liên tục, kèm theo tiếng bước chân rộn ràng, Thủy Tình quay đầu, bàn tay nàng lại làm ra một ấn chú:

“Thổ, Thủy, Kim!”

Ba ấn chú chỉ được thực hiện trong chưa đầy hai giây, có thể nói về mặt lý thuyết lẫn thao tác đều được cô nàng luyện tập đến nhuần nhuyễn, linh lực phối hợp với động tác tay để thi triển ra công pháp.

Mặt đất nhanh chóng hóa thành vũng bùn, cuối cùng chợt dựng đứng thẳng lên, đoạn nó trở nên cứng như sắt!

Sử dụng linh khí để thi triển công pháp hệ thổ, kết hợp với Thủy để làm mềm đất thành bùn, thao túng nó thành một bức tường, đoạn hóa cứng nó bằng Kim.

Ngũ Hành Công Pháp là cái căn bản cho các tu luyện giả, bao gồm năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng lĩnh hội được nó, nhưng cái chính là cách kết hợp, biến hóa ra.

Công pháp căn bản, nhưng người sử dụng tài tình sẽ khiến nó biến hóa xuất quỷ nhập thần, mà Sơn Thủy Tông lại là tông phái Ngự Thú cùng với thao túng nguyên tố!

Vậy mà kẻ địch cũng không hề đơn giản, các cung tiễn thủ kéo căng cung tên ra, những kẻ cầm binh khí thì tức tốc giơ cao, cuối cùng đồng loạt tấn công vào bức tường sắt.

Ầm!

Không chịu nổi một đòn của bọn hắn, không phải bởi vì bức tường do Thủy Tình tạo ra yếu, mà là do quân địch phối hợp với nhau, đòn tấn công nhắm vào một điểm, cuối cùng dễ dàng phá hủy.

Chợt, đối diện bọn hắn là Chân Ngắn đang há mỏ ra, hai mắt nó đỏ rực, tựa như đang bốc cháy.

Thủy Tình cưỡi trên nó cũng mở hai bàn tay, nàng nhắm thẳng về phía chúng, thì ra chiêu thức vừa nãy chỉ để câu kéo thời gian thi triển ấn chú, mà thời gian thi triển càng lâu, ấn chú càng phức tạp.

“Nhân Phong Hỏa Thú!”

Chân Ngắn há mỏ, nó lập tức phun ra một cơn bão lửa bao trùm lấy cả nơi này, mà từ hai ống tay áo của Thủy Tình lại thổi bùng ngọn gió, thừa cơ khiến lửa lan ra xung quanh, đốt cháy một mảng lớn khu rừng.

“Thổ Trụ!”

Kẻ địch vô cùng bình tĩnh, chỉ thấy một tên võ giả dẫm mạnh lên mặt đất, lập tức một cột đá to lớn mọc lên chắn lại ngọn lửa đang thổi tới, nhưng hắn không chỉ muốn phòng thủ, tay nắm chặt đấm thẳng vào nó.

Cột đá vỡ tan, bắn đi như một viên đại pháo về phía vị trí của Thủy Tình, nhưng bởi vì đang bị ngọn lửa che khuất tầm nhìn, tức khắc nàng đã rơi vào thế bị động.

Đã vậy, các cung tiễn thủ còn nhắm bắn, họ tức khắc thả dây cung ra, hàng loạt mũi tên bay theo sau.

Ầm!

Tảng đá khổng lồ lập tức va vào vị trí mà Thủy Tình đang đứng, nó tạo ra một lực chấn dữ dội mà thổi bay ngọn lửa đi, các mũi tên xuyên qua tảng đá, thuận thế đánh nát nó, hiển nhiên cung tiễn thủ cũng không hề có ý định nương tay gì cả.

Nhưng mà, kẻ địch tức khắc biến sắc.

Không thấy Thủy Tình đâu cả, nàng đã biến mất từ khi nào rồi, nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà có thể ư?

“Chủ thượng, mất dấu kẻ địch rồi”

Một kẻ cầm cung, có vẻ là người tạm thời đứng đầu nhóm mới lập ra, hắn nhíu mày và cầm một viên ngọc bội lên nói.

Lập tức, thanh âm phụ nữ vang lên:

“Tiếp tục truy sát, không thể để bất kỳ nhân chứng nào thoát ra được, Thủy Tình chỉ mới Tam Bộ Tạo Hồ, lại không am hiểu thân pháp, chắc chắn không thể đi xa.

Cẩn thận linh thú của nó, mang một tia huyết mạch từ Gà Chín Cựa đấy”

“Rõ!”

Tức khắc, bọn hắn phân tán ra khắp khu rừng, tiếp tục truy sát Thủy Tình.

Mà từ đầu đến cuối, Trường An nằm im lìm trong dòng sông, hắn lén lút quan sát cảnh này rồi hít một ngụm khí lạnh.

Người ngoài không thấy gì, nhưng Trường An có thể thấy rõ, khi Chân Ngắn vừa phun ra bão lửa, Thủy Tình cũng sử dụng gió để tản lửa ra khắp nơi chỉ là mục đích phụ, mục đích chính là để tạo lực đẩy để Chân Ngắn bay lên một quãng dài.

Lửa không phải để tấn công, mà tạm thời che mắt kẻ địch, có thể nói từ đầu Thủy Tình đã định hướng được mục đích là trốn thoát, mà không phải giao chiến.

Nói đùa, kẻ địch có hai Tam Phẩm Tạo Hồ, bốn Nhị Phẩm Kết Thủy, làm sao nàng dám đánh nhau thật cơ chứ?

“Nhân tài…”

Trường An tấm tắc khen, nhưng hắn vẫn tiếp tục giả chết, chẳng có ý định ra tay cứu mỹ nhân gì cả.

Đùa gì, sức mạnh không có, ra để cúng mạng thì còn có thể làm gì khác chứ? Hắn cũng không dám chắc bản thân có thể thức tỉnh cái gì đó mà cân tất kẻ thù.

“Mình đi mua bánh mè xửng cũng gặp phải tình huống giao tranh hàng trăm người, mọe nó chứ…”

Trường An nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn chợt lẩm bẩm rồi đưa tay ôm mặt, đột ngột muốn chửi đổng ông trời cực kỳ.

“Không được, sống chó thôi, sống chó tới khi cuộc chiến kết thúc là được, chẳng liên quan đến mình”

Trường An chợt kiên định nói, sau đó hắn núp xuống dưới bờ sông, tránh xa ánh mắt của kẻ thù, nhưng tai vểnh lên như muốn hóng chuyện đời, trông cực kỳ mất mặt.

Hiển nhiên, lúc này Sơn Thủy Tông và Thánh Tiên Tông đã liên hợp với nhau để đối phó kẻ thù, cho dù bị tập kích bất ngờ, bọn họ cũng vô cùng bình tĩnh, mặc dầu một số đệ tử vẫn có chút bỡ ngỡ.

Tổng số người của hai tông môn chỉ chưa đầy năm mươi, nhưng mỗi người đều là đệ tử tinh anh trong tông phái, trùng hợp thay, dẫn đội cả hai đều là Đại Trưởng Lão của Thánh Tiên Tông và Sơn Thủy Tông.

Tu vi Bạch Yến đã đạt đến Thất Phẩm Hóa Khí, trong khi người kia mới Lục Phẩm Đại Hải, ấy vậy mà chỉ huy lần này không phải nàng.

Tu vi không phải tất cả, mà trong tình huống này việc chỉ huy, phối hợp hai tông phái sẽ tốt hơn, kẻ địch hàng trăm người, cũng có một Thất Phẩm Hóa Khí nữa, làm gì có chuyện cao thủ hai bên choảng nhau, cuối cùng phân định thắng bại, rồi lính bên thua sẽ đứng ra để chịu giết chứ?

Có thể mười tên Tứ Phẩm, Tam Phẩm đánh với Thất Phẩm chỉ có ăn hành, nhưng một trăm, hai trăm kẻ đạt đến Tam Phẩm biết phối hợp, biết tạo thành trận pháp thì đừng nói Lục Phẩm, có khi Thất Phẩm yếu ớt không đề phòng cũng có thể bị đánh bại chứ.

Bản chất của tu luyện là tìm cách thao túng linh khí, mà bản chất của các chiến thuật, bố cục chính là lấy mỗi một người làm trận pháp, càng nhiều người, trận pháp càng mạnh, nên không thể bỏ qua sức mạnh của số lượng được.

Cho nên chỉ thấy một lão già đang ngồi trên lưng con voi to lớn, ông ta nhìn khung cảnh trước mắt, đều đặn ra lệnh, giọng không lớn, nhưng vang đủ cho tất cả người của hai tông môn nghe thấy:

“Đội một tấn công, đội hai sử dụng chiêu thức cản chân kẻ địch, đội ba sử dụng Linh Thú yểm trợ đội một, đội bốn sử dụng các đòn tấn công vào nơi yếu hiểm”

Bốn đội, đội một chủ yếu là các thành viên tấn công hàng đầu thuộc Thánh Tiên Tông, đội hai gồm những người hiểu rõ Ngũ Hành Thức, đội ba chính là các Ngự Thú Sư của Sơn Thủy Tông, đội bốn gồm các kẻ am hiểu tấn công từ xa của Thánh Tiên Tông.

Chỉ trong vòng mười lăm phút, ông lão đã dễ dàng phân chia đội hình, trong khi Bạch Yến vẫn đang nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ vẫn đang cầm theo quyển trục xa xa, khí thế vậy mà mạnh hơn nàng nhiều lắm.

Kẻ này, cũng là Thất Phẩm!

“Sơ hở rồi, không thể ngờ được ở Xuân Quốc vẫn có một thế lực với quy mô thế này chứ…”

Bạch Yến không nhịn được mà hừ lạnh, ông lão chỉ khẽ vuốt râu, đôi mắt già nua mở to ra, cười nhẹ:

“Chiến tranh đã kết thúc, nhưng một số kẻ vẫn sẵn sàng bán nước, thế mới đáng sợ hơn lũ giặc ngoài đấy, vì có ai biết khi nào chúng xuất hiện đâu?”

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.