Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác giả quá lười cho tên chương.

Tiểu thuyết gốc · 1527 chữ

Không khí tĩnh mịch, một người phụ nữ lặng lẽ lật sách, khí chất thanh nhã nhẹ nhàng, dường như là một người con gái có học thức, mỗi cử chỉ đều không che lấp được vẻ đẹp ấy.

Thả hồn vào những trang sách, chỉ khi có một người mang đồ đen bước tới, sau đó cúi đầu, lại có vẻ rất cung kính mà nói:

“Thánh Tiên Tông đã xuất phát được hai giờ đồng hồ, Sơn Thủy Tông cũng đã ba tiếng, nếu dựa theo vị trí địa lý và tốc độ di chuyển của bọn họ, có lẽ ba tiếng sau, cách năm mươi cây số về phía Nam của Thành Phủ Đổng sẽ là lúc hai bên gặp nhau”

Cũng không có gì bất ngờ, nàng vẫn tiếp tục đọc sách, lại hỏi:

“Ước định thực lực như thế nào?”

“Bẩm, Thánh Tiên Tông có một vị Thất Phẩm Hóa Khí cảnh cường giả, Sơn Thủy Tông một vị Lục Phẩm, còn lại tất cả đều ở Tứ Phẩm Khê Xuyên Cảnh trở xuống”

“Cũng phải thôi, vì Thiên Bia Thí cũng chỉ có người tu luyện dưới Tứ Phẩm tham gia được, các môn phái cũng chỉ có thể cử một người bảo hộ”

Người phụ nữ ngẫm nghĩ, đoạn cười nhẹ, tiếng cười thanh thúy, cuối cùng lại nhắm mắt, chậm rãi gấp sách lại và ra lệnh:

“Trận pháp đã bố trí xong xuôi, cũng đến lúc rồi”

Lần này không thể chủ quan như vậy, không thể giống như lần trước công chiếm Hoàng Thành, lại bị một vị cao nhân ra tay giúp đỡ.

Vì thế, nếu cao nhân ra tay…

“Giết”

Một tiếng nói bình thản vang lên, giờ người đàn ông mang đồ đen mới phát hiện ra có một tấm gương cổ, không dính bụi trần đang được đặt ở trên bàn.

Trong cơn mê man, Trường An cảm nhận được bản thân vừa được đặt xuống, thân thể đau nhức vô cùng.

Hắn là ai?

Tâm trí mơ hồ của Trường An ngay tức khắc xuất hiện một câu hỏi, sau đó trong lòng chợt xuất hiện cảm giác đau nhói, xen lẫn cay đắng.

Mẹ nó… hắn bị một con gà hạ gục… Hơn nữa là đánh đến mức không có cơ hội để trả đòn.

Đầu năm nay một con gà cũng mạnh đến thế ư? Chẳng lẽ sắp đến ngày tàn của thế giới mất rồi?

Với những suy nghĩ lung tung hiện lên trong đầu, Trường An tức khắc mở mắt ra nhìn xung quanh, để rồi chỉ ba giây sau hắn liền nhắm mắt lại.

Hãy nhìn đi, giống như Trường An chưa bao giờ tỉnh dậy, giống như hắn vẫn chưa bao giờ mở mắt ra, cũng như chưa bao giờ đối mặt với con gà đã đo ván mình! Khả năng diễn xuất cao siêu này, quả thực…

Chân Ngắn: “...”

Hắn ta đang làm gì vậy?

Nó khó hiểu nhìn Trường An, chân chợt cảm thấy ngứa, chỉ hận không thể lại đá thêm một cú để tiễn tên này về cõi cực lạc ngay lập tức.

Mặc cho đại gia gà có đang nhìn chằm chằm, Trường An vẫn cứ nhắm tịt mắt lại, tự thôi miên rằng bản thân vẫn còn chưa tỉnh dậy. Điều này có thể giúp giảm thiểu rất nhiều vấn đề sẽ xảy ra.

Bởi lẽ, Trường An nhận ra mình vừa được người khác cõng đi là cái thứ nhất, cái thứ hai…

“Đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy, xem ra người này bị thương thật nặng. Cũng may là nơi này không thiếu các loại thảo dược”

Giọng nói của một người thiếu nữ vang lên, khiến cho Trường An càng thêm khẳng định mục đích của mình: Giả vờ bất tỉnh.

Nghe giọng thì cũng đoán được em gái này rất xinh đẹp, hơn nữa nàng ta còn mang ý định trị thương cho Trường An, nên hắn đang mong chờ chuyện đấy xảy ra.

Là cởi áo ra rồi truyền nội công, hay cởi áo ra và thoa thuốc lên trên người, hay là… Hắc hắc.

Dù cho là cái nào thì cũng đều quá tuyệt vời cho một tên cẩu độc thân lâu năm như Trường An, cho nên hắn ra sức nín thở, nhắm tịt hai mắt lại và chờ đợi điều tuyệt vời sẽ xảy ra với mình.

“Cũng may mắn là người này đang bất tỉnh… bớt đi nhiều việc…”

Nàng nói, chợt bàn tay nâng đỡ cổ của Trường An lên, sau đó một chiếc ống trúc đựng nước thuốc kề vào khóe miệng của hắn, dường như là người này đang cho Trường An uống thuốc.

Hả? Tại sao bất tỉnh lại là may mắn cơ chứ?

Nhưng qua lời nói của nàng ta, Trường An chợt cảm giác bất an, hắn chỉ kịp cảm nhận vị đắng của thuốc chảy xuôi trong cổ họng, rồi một cơn đau ập đến dữ dội từ lồng ngực khiến bản thân như muốn chết đi sống lại.

Cái mẹ nó, cô nương này cho hắn uống thứ quỷ gì thế? Có thật đây là thuốc chữa trị, hay là độc dược ám sát?

“Dược phẩm dành cho người Tu Luyện quá mạnh, cho dù mình đã sử dụng các loại thảo dược để giảm bớt đi… Nhưng cơn đau vẫn còn, may mắn…”

Người sau vẫn rất thành thật, nàng nhớ lại những gì trong sách đã học và tự lẩm bẩm, còn thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện đã kết thúc mỹ mãn.

Crắck… crắck…

“Nghe thấy không Chân Ngắn, đó chính là âm thanh mà phần xương sạn đang nhanh chóng lành lại”

Nàng vui vẻ lắng nghe, đoạn quay đầu sang và lên tiếng khoe khoang với con gà trống, khiến cho Trường An tức ói máu.

Hắn lập tức hối hận, vì sao bản thân tỉnh lại quá sớm để chịu nỗi đau nặng nề này, cũng bắt đầu hoài nghi vị cô nương này chính là sát thủ từ phương nào phái tới ám sát mình nữa.

Cuối cùng, Trường An không nhịn được mà mở mắt ra, hắn thoáng sững sờ.

Mắt đen láy như hai hạt nhãn, chớp chớp nhìn hắn, chiếc mũi ngọc tinh xảo khẽ nhếch lên một cái, hai bờ má trông thực mềm mại, quả thực khuôn mặt này vừa non nớt, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

Cô bé nhìn thấy Trường An mở mắt, có vẻ rất vui vẻ, đắc ý mở miệng:

“Nhìn, ta cứu được người!”

Ở trước mặt phái nữ, phải thể hiện ra bản lĩnh đàn ông của mình, tất nhiên là Trường An cũng vậy.

Chỉ thấy hắn vừa mở mắt ra liền trợn trắng lên, miệng sùi bọt mép, thân thể co quắp lại đau đớn, cuối cùng ngất xỉu, nằm bẹp dí trên mặt đất.

Cả một quá trình diễn ra vô cùng nhanh, gọn, lẹ, giống như rồng hạ mình, như phượng thu cánh! Khiến cho người ngoài nhìn vào cũng phải bất ngờ!

Cô bé thấy thế liền ngẩn người, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ sững sờ, đến khi nàng kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Trường An đã hôn mê bất tỉnh mất rồi.

“Không được rồi, tại sao hắn lại xỉu chứ, chẳng lẽ mình tính nhầm tỉ lệ ư?”

“Cục cục”

Cũng may là Chân Ngắn không nỡ để nàng lo lắng, nó chỉ khinh bỉ kêu lên một tiếng, hai cánh đập một cái để minh họa lời nói của mình.

Thế mà người sau cũng nghe hiểu, cô bé ngạc nhiên:

“Hả? Đau quá nên ngất xỉu ư?”

Cô bé: “...”

Lập tức, nàng thả Trường An xuống, ủ rũ ngồi tựa vào gốc cây, cuối cùng lẩm nhẩm cái gì đó, dường như là lý thuyết mình học được trong tông môn:

“Mặt trăng nằm trên đường Hoàng Đới, nên nó mọc ở hướng Đông, lặn ở hướng Tây, chỉ là có lúc trăng khuyết, lại có lúc trăng tròn nên phải tùy vào đó để xác định…”

Nhưng rồi, nàng ngẩng đầu nhìn màn đêm yên tĩnh, khóc không ra nước mắt.

Thế này thì xác định kiểu gì, trời ơi?

Không khéo mình là người duy nhất bị lạc mà không thể tham gia Thiên Bia Thí, sư phụ biết được cũng sẽ đánh sưng mông mất…

“Cục cục?”

Lần này, Chân Ngắn khó hiểu nhìn nàng, nó nhảy lên cao đập đập hai cánh, giống như đang bay, khiến người sau không khỏi ngẩn ngơ.

“Đúng nhỉ? Quên mất là người tu tiên biết bay, chỉ cần bay lên cao là có thể tìm ra rồi”

Nàng quá chú trọng hai chữ lý thuyết, vậy mà quên mất bản thân mình là người tu luyện, quả thực là vô cùng ngốc nghếch, chỉ biết học mà không biết hành!

Cuối cùng, Trường An lại bị một người vác trên vai, nhấc bổng mà bay lên bầu trời, không đáng mặt nam nhân chút nào cả.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.