Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

4 :chiếc Nhẫn Thần Bí

1901 chữ

Trong một gian phòng chứa củi cũ nát dưới chân Bạch Vân sơn, Diệp Tịnh Vũ đang nằm yên trên một đống cỏ khô. Ánh trăng nhu hòa chiếu xuyên qua ô cửa sổ phủ đầy mạng nhện rọi lên người hắn.

Diệp Tịnh Vũ từ trong hôn mê mơ mơ màng màng chậm rãi mở hai mắt liền nhìn thấy tình huống của mình lúc này.

- Con mụ nó, sao lại đem ta nhốt ở đây? Chẳng lẽ đây là cách mà Bạch Vân sơn trang này đối đãi với học sinh hay sao?

Trong lòng thầm mắng một câu, sau đó chống hai tay gượng ngồi dậy.

Diệp Tịnh Vũ vừa cử động liền cảm thấy trước ngực mình có một dòng ấm áp chảy trong đó, không khỏi cúi đầu nhìn, chỉ thấy chiếc nhẫn mà mình đang đeo hấp thụ ánh trăng, hơn nữa còn chuyển hóa thành năng lượng chảy vào trong thân thể mình, loại cảm giác kỳ diệu như vậy tựa như một đứa trẻ đắm chìm trong vòng tay từ ái của mẫu thân, trên người không còn cảm thấy chút cảm giác đau đớn nào.

Vén y phục trên người lên liền phát hiện các vết thương và máu ứ đọng trên người đã biết mất hoàn toàn, phảng phất như lần hành hung vào chiều hôm đó chỉ là giấc mơ vậy.

Chuyện này…. Chuyện này là sao?

Diệp Tịnh Vũ ngơ ngác nhìn ngân quang nhàn nhạt vẫn còn tản ra từ chiếc nhẫn, nhất thời trở nên trầm tư.

Đó là năm hắn mười sáu tuổi quét dọn phòng thì phát hiện ra một chiếc nhẫn, cảm thấy chiếc nhẫn hình thức tinh xảo nên dùng dây xuyên qua đeo lên cổ, lúc ấy đã khiến cho đám bạn cùng lớp vô cùng hâm mộ, nhưng lâu dần cũng không để ý đến nó nữa, cho đến khi hắn trú mưa bị sét đánh trúng rồi xuyên việt đến thế giới này, sau đó hắn mới phát hiện ra chiếc nhẫn này cũng xuyên việt đến cùng hắn.

Phải biết rằng sau khi hắn tỉnh lại thì thân thể hiện nay với thân thể trước kia ngoài một số chỗ khác biệt thì gần như giống hệt, thậm chí ngay cả chiếc nhẫn đang đeo trên cổ hắn cũng không khác gì chiếc nhẫn hắn đeo trước kia.

Lúc ấy mặc dù hoài nghi chiếc nhẫn này không phải vật phàm, nhưng do không tìm ra dấu vết gì, cộng thêm việc cảm thấy cuộc sống của Diệp đại thiếu gia vô cùng thoải mái nên cũng dần quên mất chuyện này, bây giờ khi bản thân bị thương thì lại phát hiện chiếc nhẫn này có công hiệu chữa trị vết thương. - Chẳng lẽ lý do ta xuyên việt đến thế giới này cũng là vì chiếc nhẫn này?

Diệp Tịnh Vũ nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, trong đầu bất giác xuất hiện suy nghĩ đáng sợ này.

- Nói nhảm, chẳng lẽ ngươi cho rằng bị tia chớp mười vạn vôn đánh lên người mà vẫn có thể toàn mạng sao?

Đột nhiên một giọng nói lạnh như băng của nam nhân vang lên trong đầu Diệp Tịnh Vũ.

- Ngươi là ai?

Tóc gáy toàn thân Diệp Tịnh Vũ dựng đứng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy thành dòng, đôi mắt đảo khắp nơi quan sát, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi.

- Tiểu tử, ngươi không cần nhìn, ngươi nhìn không thấy ta đâu.

Thanh âm đó lại tiếp tục vang lên trong đầu Diệp Tịnh Vũ

- Quỷ a….

Vừa nghe đối phương nói thế, Diệp Tịnh Vũ lại càng run rẩy, bất giác thân thể lùi về sau, toàn thân sởn gai ốc.

- Tiểu tử, ngươi sợ cái gì? Ta nếu muốn hại ngươi thì cần gì phải chữa khỏi những vết thương trên người ngươi?

Thanh âm đó lại lần nữa vang lên.

- Ngươi là chiếc nhẫn?

Diệp Tịnh Vũ nghe vậy cũng hơi trấn định lại, hắn vốn cũng không phải hạng người nhát gan ngại phiền phức, chẳng qua vừa rồi thanh âm kia vang lên đột ngột quá mới dọa hắn hết hồn mà thôi. ]

- Con mụ nó, chiếc nhẫn cũng có thể nói chuyện sao?

Thanh âm kia nghe vậy liền chửi lớn.

- Là chính ngươi nói vừa rồi đã cứu ta mà….

Diệp Tịnh Vũ bộ dáng vô cùng ủy khuất đáp.

- Ách…. ừm… Là như vậy, ta vốn là chủ nhân của chiếc nhẫn này, bất quá bây giờ chỉ còn là một tia chân linh mà thôi…..

- Vậy ngươi là người nào?

Không đợi đối phương nói xong thì Diệp Tịnh Vũ đã vội ngắt lời, hăng hái nói:

- Ta biết rồi, ngươi nhất định là tuyệt thế cao thủ bất hạnh tử nạn nên lưu lại một tia chân linh để tìm truyền nhân đúng không? Ngươi chuẩn bị truyền cho ta tuyệt đỉnh thần công gì? Là Hàng Long Thập Bát Chưởng? Hay là Bắc Minh Thần Công? - ……

Trong đầu một trận im lặng.

- Thế nào? Sao lại im lặng? Chẳng lẽ ngươi không phải tuyệt thế cao thủ? Không lẽ lại là tiền bối nào đó do độ kiếp thất bại mà tan thành mây khói? Cuối cùng chỉ kịp để lại một tia chân linh? Ừm… cũng không sao, tiểu tử ta là người có tấm lòng nhân hậu, chỉ cần ngươi truyền thụ công pháp tu tiên cho ta, chờ đến khi ta tu luyện thành thần tiên sẽ cải tạo cho ngươi một cái thân thể….. - Con mụ nó, cái loại khốn nạn lắm mồm như ngươi mà nhân hậu thì trên đời này chẳng còn ai nhân hậu cả, đừng lải nhải nữa, lão tử không biết Hàng Long Thập Bát chưởng với Bắc Minh Thần Công, cũng không biết cao nhân tiền bối độ kiếp bị đánh tan thành mây khói là cái quái gì, lão tử là ông tổ của ngươi….

Thanh âm trong đầu dường như nhịn không nổi nữa bỗng nhiên đại nộ chửi lớn.

- ……

Lần này đến lượt Diệp Tịnh Vũ không biết phải nói như thế nào…...

- Ngươi đúng là thứ không biết xấu hổ, không phải là cao thủ tuyệt đỉnh, cũng không phải tu tiên tiền bối, tìm ta có việc lại còn nhận bừa là ông tổ của ta, đúng là không biết ngượng.

Diệp Tịnh Vũ bị đối phương chiếm tiện nghi, sau khi hồi phục tinh thần lập tức phản bác.

- ……

- Lão tử thật sự là ông tổ của ngươi….. Tin hay không mặc kệ ngươi, bây giờ lão tử hỏi một câu, ngươi rốt cuộc có muốn trở nên mạnh mẽ hay không?

Người nọ dường như nhìn thấy trên mặt Diệp Tịnh Vũ khắc hai chữ “không tin” thì cũng không thảo luận về vấn đề tổ tông nữa, liền mở miệng hỏi.

- Muốn….

Diệp Tịnh Vũ căn bản không cần suy nghĩ liên đáp, sau đó lại bồi thêm một câu:

- Ngươi không có Hàng Long Thập Bát Chưởng, cũng không có Bắc Minh Thần Công, thậm chí ngay cả tu tiên công pháp cũng không có thì ngươi truyền thụ cái gì mới có thể khiến ta trở nên mạnh mẽ? - Hắc hắc…. Hàng Long Thập Bát Chưởng đã là cái đinh gì? Tu thành tiên nhân cũng chẳng là cái quái gì. Chỉ cần ngươi có thể đem công pháp mà ta truyền thụ luyện đến cảnh giới cao nhất thì ngay cả tiên nhân cũng có thể miểu sát… Thanh âm kia nghe vậy liền nở nụ cười tà ác nói.

- Khoác lác, ngươi cứ tiếp tục khoác lác đi.

Diệp Tịnh Vũ vẫn bộ dáng “không tin” như cũ. Nói đùa, tiên nhân không tồn tại thì miểu sát tiên nhân có thể tồn tại hay sao?

- Ngươi….. Nói cho cùng thì lão tử cũng là ông tổ của ngươi, nói nhảm một hồi rốt cuộc ngươi có học hay không?

Thanh âm kia dường như đang cố đè nén lửa giận trong lòng, hậm hực nói.

- Học, tất nhiên là muốn học rồi.

Dường như cũng biết đối phương tức giận, Diệp Tịnh Vũ vội vàng đáp ứng, bất kể thế nào thì người này cũng đã trị vết thương cho mình rất tốt, chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh, không học mới là kẻ ngốc.

Chỉ có điều đối với việc miểu sát tiên nhân thì hắn hoàn toàn không tin.

- Bất quá ngươi nói yêu cầu của mình trước đi, để xem xem ta có khả năng hoàn thành hay không đã rồi nói đi.

Diệp Tịnh Vũ cũng không phải thằng ngốc, rất rõ chuyện thiên hạ không có bữa ăn nào là miễn phí cả.

- Lão tử là ông tổ của ngươi, dạy ngươi bản lãnh còn cần phải có điều kiện sao?

Thanh âm kia dường như rất tức giận nói.

- Thật không có điều kiện?

Diệp Tịnh Vũ vẫn có chút không tin.

- Thực sự không có.

Thanh âm trong đầu vẫn kiên định như trước đáp.

- Tốt lắm, ngươi có thể bắt đầu rồi, mặc dù không biết sau này có hữu dụng hay không nữa.

Diệp Tịnh Vũ lúc này mới yên lòng. Bản thân hắn mặc dù là một tên côn đồ, nhưng cũng là người uy tín, bất kể đối phương truyền thụ phương pháp tu luyện cao minh gì mà không cần điều kiện thì hắn thực sự rất khó cự tuyệt yêu cầu này. Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng chuyện đó nữa rồi. - Ngươi hãy chú ý, ta sẽ đem tất cả tâm pháp truyền vào trong đầu ngươi, để xem có thể thừa nhận được hay không.

- Ê, có phải là rất….

Diệp Tịnh Vũ đang muốn nói “có phải là rất đau hay không” thì đột nhiên nhìn thấy một đạo bạch quang từ trong giới chỉ bắn ra, hung hăng đánh vào mi tâm của hắn, khiến đầu hắn đau nhức dữ dội, không kịp nghĩ gì thì hai mắt trợn ngược, trực tiếp bất tỉnh.

Mà đạo bạch quang kia lại không ngừng tiến vào trong đầu Diệp Tịnh Vũ, nửa khắc sau mới biến mất, chiếc nhẫn cũng từ từ phục hồi lại như cũ, ẩn ẩn trong đó là một nam nhân mặc áo đen để đầu tóc đuôi ngựa, dung mạo tuấn tú nhưng có vẻ tà dị hiện ra. - Tiểu tử, ngươi là một trong những tử tôn của ta, lại có phần giống ta, cho nên chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi, đừng trách lão tử nhẫn tâm, lão tử còn phải chăm lo cho bảy lão bà nữa, không có thời gian để ý đến ngươi, nên ngươi hãy tự mà chăm sóc bản thân cho tốt…. Tu luyện tốt công pháp đó thì có thể ngạo thị thiên hạ rồi.

Thân ảnh nam tử trong lúc nói thì nhạt dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất giữa không trung, Diệp Tịnh Vũ đang hôn mê bất tỉnh khuôn mặt tràn đầy sự thống khổ.

Bạn đang đọc Chiến Hồn Thần Tôn của Vẫn Lạc Tinh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.