Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính Toán Kỹ Lưỡng

1518 chữ

- Hắn là….

Diệp Tịnh Vũ vừa mới xuống khỏi xe ngựa liền thấy Tần Ngọc Đình hung hăng trừng mắt nhìn mình, còn nói to nhỏ gì đó với hán tử bên cạnh. Vừa nghĩ đến chuyện hôm nay mình nói lời khinh bạc khẳng định không có kết quả tốt, liền không nghĩ ngợi chỉ vào tên mập phía trước nói. - Tiểu tử ngươi cho rằng bọn ta là lũ ngốc sao?

Nhưng không ngờ Tần Minh Long sớm đã từ ánh mắt của sư muội biết được Diệp Tịnh Vũ là kẻ nào, hắn nghe thấy vậy liền nhe rằng cười bước lại, vừa đi vừa xoa nắm tay của mình. - Ách… Ta chỉ đùa với các vị một chút thôi….

Thấy mưu kế của mình bị bại lộ, Diệp Tịnh Vũ cười khan hai tiếng nhìn đám người Tần Minh Long càng ngày càng đến gần, thân thể bất giác lùi về phía sau.

Mẹ nó, bổn thiếu gia lúc đi học mặc dù có thể một chọi mười, nhưng đó đều là những đứa nhỏ ở nhà trẻ, ở đây có hơn ba mươi tên đại hán, bản thân mình có thể là đối thủ sao?

Ài… Nếu như lúc ta xuyên việt có kèm theo Hàng Long thập Bát Chưởng hoặc là Bắc Minh Thần Công thì tốt rồi, chỉ cần tùy tiện vung mấy chưởng thì đám này có thể chịu nổi sao? Bây giờ đừng nói là Bắc Minh Thần Công, ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không có a… Ách… Không đúng, luyện Quỳ Hoa Bảo Điển kia không phải là muốn ta tuyệt hậu hay sao?

Ta luyện Cửu Âm Chân Kinh cũng được rồi…

- Tiểu tử, đùa giỡn cũng không thể đùa giỡn lung tung được…

Tần Minh Long lúc này đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, những người khác thì tản ra, từ từ vây Diệp Tịnh Vũ vào giữa.

- Hắc hắc, sư huynh giáo huấn rất đúng, bọn ta đến đây không phải để học võ hay sao? Sư huynh như vậy là muốn làm gì?

Nếu không có Hàng Long Thập Bát Chưởng cũng không có Bắc Minh Thần Công, mà ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển cũng không có nốt thì Diệp Tịnh Vũ quyết định sử dụng công phu ba tấc lưỡi. - Làm cái gì? Đương nhiên là giúp ngươi thư giãn gân cốt rồi…

]

Tần Minh Long khinh thường nhìn Diệp Tịnh Vũ, hai nắm tay không ngừng chà xát.

- Bọn ta lần đầu đến đây ngươi đã muốn giúp bọn ta thư giãn gân cốt?

Diệp Tịnh Vũ ra vẻ kinh ngạc lại càng cố ý kéo dài hai chữ “bọn ta”.

- Tất nhiên, muốn học tốt võ công mà không thư giãn gân cốt thì sao mà thành công được?

Tần Minh Long nhe rằng cười, hắn vốn là một đứa trẻ nghèo, cha mẹ của hắn bị địa chủ bức tử, năm hắn bảy tuổi trùng hợp được trưởng lão của Bạch Vân sơn trang thu làm đệ tử, cho nên đối với đám con cháu của những địa chủ hắn chưa bao giờ vừa mắt, đặc biệt là Diệp Tịnh Vũ lại được Tần Ngọc Đình đặc biệt phân phó hắn phải chiếu cố thật kỹ lưỡng, tất nhiên phải hành hạ một phen rồi. - Các huynh đệ, các người nghe rõ rồi chứ? Chúng ta rời bỏ cuộc sống ăn ngon mặc sướng đến đây làm cái gì? Là đến học võ… Vậy mà bọn họ lại muốn xuất thủ dạy dỗ chúng ta nghĩa là thế nào? Võ công còn chưa học được chút gì, làm vậy không phải là cố tình khi dễ chúng ta hay sao? Kẻ nào là hảo hán thì cùng theo ta liều mạng….

Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên gào lớn, sau đó liền cầm chiếc ghế trên xe ngựa ném về phía Tần Minh Long.

Đối phương có hơn ba mươi người mà bản thân chỉ đem theo Tiểu Lâm tử tất nhiên không phải là đối thủ. Thế nhưng kích động những đám con cháu nhà giàu này và tự mình động thủ thì lại không giống nhau, với tính cách của Diệp Tịnh Vũ, tất nhiên sẽ không để chịu thiệt rồi. - Rắc….

Chiếc ghế vỡ vụn phát ra âm thanh giòn tan.

Mảnh vỡ bay tứ tung khắp nơi, trên trán Tần Minh Long liền chảy xuống một dòng máu tươi.

Tần Minh Long ngây người sửng sốt….

Đám huynh đệ của Bạch Vân sơn trang theo sau hắn cũng ngẩn ra.

Bọn họ mặc dù không phải là hạch tâm đệ tử của Bạch Vân sơn trang, nhưng so với đám ngoại vi đệ tử thì lại cao hơn một bậc, làm sao có thể ngờ những kẻ này lại dám động thủ cơ chứ?

Đám ăn chơi trác táng xung quanh lúc này cũng phản ứng kịp thời, bọn chúng không phải lũ ngốc, tất nhiên hiểu thư giãn gân cốt theo lời của Tần Minh Long có nghĩa là gì. Bọn chúng bình thường ở nhà giống như tổ tông, đừng nói là bị đánh mà ngay cả mắng cũng không ai dám mắng, bây giờ rời bỏ cuộc sống sung sướng đến đây học võ liền bị khi dễ như vậy, với tính khí cao ngạo vốn có, bọn chúng làm sao có thể chịu được? Hơn nữa đối phương chỉ có ba mươi mấy người, còn bên này có hơn trăm người chẳng lẽ còn sợ bọn chúng hay sao?

Bây giờ nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ dẫn đầu ra tay đánh đối phương vỡ đầu chảy máu, như vậy lại càng kích thích dũng khí của đám nhà giàu này, bọn chúng cũng “thuận tay” cầm vũ khí gia nhập chiến cuộc.

Thấy thiếu gia của mình động thủ, đám nô tài mặc dù trong lòng kêu khổ nhưng vẫn phải cùng mọi người gia nhập chiến cuộc. Đám con cháu nhà giàu này mỗi người đều có năm sáu tên tùy tùng, vừa động thủ thì đã có ít nhất trăm người tham gia ẩu đả, tất nhiên là ưu thế áp đảo ba mươi tên đệ tử Bạch Vân sơn trang.

Chỉ có điều đám hán tử này dù sao cũng đã luyện qua võ công mấy năm, đám nhà giàu này sao có thể so sánh. Chỉ thấy quyền ảnh tàn cước vung loạn xạ, đám nhà giàu cùng với bọn tùy tùng đã bị đánh ngã trên đất, miệng không ngừng rên thảm thiết.

Diệp Tịnh Vũ sau khi đả thương Tần Minh Long vội vàng lùi về phía sau, nhưng thấy bên mình hơn trăm người không ngừng bị ba mươi tên hán tử kia đánh gục, sắc mặt Diệp Tịnh Vũ bắt đầu tái mét, cho đến lúc này hắn mới hiểu rằng, đây không phải là trường học có thể dựa vào nhân số để thủ thắng, mà đây là thế giới võ công.

Thấy đám đệ tử nhà giàu bị đánh đến mức răng rơi đầy đất, nằm lê lết rên rỉ thảm thiết gần đó, còn đám người đệ tử Bạch Vân sơn trang và Tần Minh Long thì dần áp đảo thì Diệp Tinh Vũ mới hiểu rằng đại thế đã mất, lúc này cho dù có cầu xin tha thứ thì đối phương cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng, hơn nữa bản thân mặc dù vô sỉ những vẫn còn cốt khí. Làm sao có thể đi cầu xin giống mấy tên gia hỏa nhát gan này được. - Hôm nay lão tử bại trận, muốn chém muốn giết thì tùy.

Nhìn đám người Tần Minh Long càng lúc càng đến gần, Diệp Tịnh Vũ ưỡn ngực nói, thoạt nhìn rất có phong thái xem thường cái chết, thế nhưng đôi chân đang run rẩy đã bán đứng hắn…. - Tiểu tử, chúng ta sẽ không giết ngươi mà phải hành hạ ngươi cho thật tốt…

Khuôn mặt dính đầy máu của Tần Minh Long hung ác nói, nói xong lập tức phất tay, đám đệ tử Bạch Vân sơn trang phía sau liền xông đến hành hung Diệp Tịnh Vũ.

Nắm tay gót chân không ngừng giáng lên người Diệp Tịnh Vũ, khiến hắn đau muốn bất tỉnh. Từ nhỏ đến lớn đều là Diệp Tịnh Vũ khi dễ người khác chứ đâu có tình cảnh bị người khác quần ẩu như vậy bao giờ.

Con mụ nó, nếu ta không báo mối thù ngày hôm nay thì ta sẽ không gọi là Diệp Tịnh Vũ.

Diệp Tịnh Vũ trong lòng thầm nhớ kỹ mặt đám người động thủ với hắn, trong lòng thầm phát thệ.

- Hự….

Đột nhiên một gã đại hán hung hăng đá vào ngực Diệp Tịnh Vũ khiến hắn thổ một ngụm máu tươi, choáng váng như muốn ngất đi, trước khi ngất Diệp Tịnh Vũ đã nhìn rõ kẻ đạp mình không ngờ lại chính là… Tần Minh Long

Bạn đang đọc Chiến Hồn Thần Tôn của Vẫn Lạc Tinh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 224

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.