Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 2

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Chương 22: Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 2

Người dịch: PrimeK

Thật sự là quá may mắn, vừa vặn đập xuống chỗ mấy người vừa rời đi

Cùng với bụi mù bốc lên với tiếng thủy tinh vỡ, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Khoảnh khắc, xung quanh vang lên tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Trần Tông thở phào, sau lưng đều có chút mồ hôi.

Nhan Như Ngọc bên cạnh không nhanh không chậm, vỗ tay "Bốp, bốp, bốp", lại còn nhận xét một cách rất châm chọc: "Biểu diễn hay quá, còn đặc sắc hơn xiếc thú!"

Lời bình này, lập tức đưa tới vài ánh mắt bất mãn, nhất là Lương Thiền, oán hận liếc anh ta một cái.

Nhan Như Ngọc bình thản ung dung, đoán chừng là ỷ vào dãy số đặc thù, không sợ hãi.

Tình thế tạm thời khống chế, thân hình thấp bé kia đứng lên, nhìn về phía cửa.

Đó là một người đàn ông đầu đinh chừng 50 tuổi, tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng rắn chắc, tự mang uy nghi, ánh mắt cực sắc bén, nhìn về phía này, tiếng ồn ào của đám người đều giảm đi ba phần.

Trần Tông rất bội phục ông ta, mấy động tác vừa rồi thật quyết đoán, gọn gàng lưu loát, cho thấy là một người rất trầm ổn.

Ánh mắt người nọ quét một vòng, dừng ở trên mặt Trần Tông.

Nếu đã nhìn nhau, có nghĩa là biểu đạt hảo cảm với nhau phải không, Trần Tông cũng nhìn về phía ông ta cười cười.

Sắc mặt người nọ lại thay đổi, môi mấp máy, tựa hồ đang cố hết sức kiềm chế phẫn nộ, ánh mắt cũng càng ngày càng hung ác.

Trần Tông cảm thấy có gì đó không ổn: Là ảo giác của mình sao, người này hình như đang nhìn... mình?

Không đến mức đó chứ, anh một mực chăm chú xem náo nhiệt, không làm chuyện gì khác người... Nhất định là đang nhìn Nhan Như Ngọc bên cạnh, dù sao tên này từ đầu đến chân đều lộ ra vẻ gợi đòn.

Nhưng mà không như mong muốn, dần dần, người nhìn về phía anh càng ngày càng nhiều, đám người thậm chí tự phát lui về phía sau, ở xung quanh anh toát ra một khu vực "chân không" đáng ngại, Lương Thiền vẻ mặt hoang mang, chần chờ dịch sang bên cạnh, Nhan Như Ngọc thì nhanh chóng mà lại kinh hỉ đứng ở đối phía đối diện anh, biểu tình kia, phảng phất đang nói "Tiểu tử nhà anh tự nhiên cũng có bí mật", "Thật tuyệt, lại có náo nhiệt xem rồi".

Trần Tông vừa thấp thỏm vừa xấu hổ, nghi hoặc nhìn lại người nọ.

Người nọ đột nhiên quát to một tiếng: "Đè hắn ta xuống!”

Vừa dứt lời, mấy đôi bàn tay to như kìm thép trước sau ấn lên người Trần Tông, cơ thể tự nhiên phản ứng, anh trước tiên muốn phản kháng, ngẫm lại thôi bỏ đi, thân thể lại thả lỏng theo: rõ ràng là hiểu lầm, là hiểu lầm luôn có thể nói rõ ràng, động thủ ngược lại sẽ làm sự tình trở nên tồi tệ.

Hơn nữa, nơi này hơn chín mươi người, tương đương với lấy một chọi một trăm, nói không chừng còn có không ít người có võ, dù sao đánh cũng không lại, tốt nhất không cần tốn công vô ích.

Chỉ trong chốt lát, vai cổ, lưng cũng đã bị người khác khống chế, trên mặt Trần Tông cố gắng duy trì mỉm cười, cố gắng tìm kiếm đối thoại hòa bình: "Có phải có hiểu lầm gì không?"

Người nọ không nói gì, liếc mắt về phía sau, Trần Tông còn chưa kịp phản ứng, thắt lưng đã có cảm giác bỏng rát, kèm theo tiếng tia điện xẹt xẹt, cảm giác tê liệt kéo dài, một giây sau, nặng nề ngã xuống đất.

Đám mất dạy này, còn dám dí điện anh!

Đám người lần nữa kinh hô lui về phía sau, Trần Tông đầu váng mắt hoa, bắp chân không ngừng co giật nhẹ, trong mơ hồ, anh nhìn thấy người nọ đi tới, lạnh lùng cúi người về phía anh, còn nhìn thấy Lương Thiền hoảng hốt bắt lấy cánh tay người nọ, kêu một tiếng: "Ba ba!"

Thì ra người này chính là số 066, thợ lột da Lương Thế Long.

...............

Trần Tông bị một thùng nước lạnh "giội tỉnh".

Kỳ thật trước khi nước hắt anh cũng đã tỉnh, cũng nhận thấy được tay chân đều bị trói rất chắc, sở dĩ không vội mở mắt, là bởi vì nghe được trong phòng có động tĩnh.

Có người vừa đi vừa lẩm bẩm nên anh tạm thời giả ngất, muốn nghe một chút người này đang nói cái gì, không chừng có thể lấy được tin tức hữu ích.

Người này thấp giọng lẩm bẩm một câu.

- Bụi bay đầy trời, muốn đi về phía bắc.

Người này chắc là nhà văn gì đây: Phương Bắc bão cát lớn, bụi đất đầy trời, đề nghị ở lại phương Nam đi, nếu nhất quyết phải đi hít bụi ở phương Bắc thì tốt nhất mang theo khẩu trang

Sau đó, nước có mùi bùn liền hắt tới.

Trần Tông với gương mặt dính nước bẩn mở to mắt.

Đây là phòng giặt của khách sạn, tình trạng vệ sinh đáng lo ngại: khăn mặt, ga giường, vỏ chăn xếp lung tung trên tủ, dụng cụ quét dọn vệ sinh chất đống dựa vào tường, nước vừa giội vào mặt anh, hẳn là nước lau nhà còn chưa kịp đổ.

Người nọ thấy anh tỉnh, ném chiếc xô đi, ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang hàng với anh.

Lương Thế Long.

Trần Tông nặn ra nụ cười hữu hảo, vẫn là câu nói kia: "Có phải có hiểu lầm gì không?

Lương Thế Long trả lời một nẻo: "Cậu cùng Trần Thiên Hải, đang làm cái quỷ gì?"

...............

Trần Tông sửng sốt, đột nhiên có chút kích động.

Câu hỏi này của Lương Thế Long có nghĩa là ông nội Trần Thiên Hải xác suất vẫn còn sống. Nhưng câu hỏi này làm cho anh bất an, trong này, có chuyện gì của mình chứ?

Anh lấy lại bình tĩnh: "Ông nội tôi tám năm trước rời nhà trốn đi, tôi vẫn đang đi tìm ông tôi, ông có tin tức gì của ông tôi hả?"

Khóe miệng Lương Thế Long nhếch lên, gò má khẽ nhúc nhích, đột nhiên tàn nhẫn tát anh một cái: "Còn giả vờ! Giả vờ này!”

Cái tát mạnh đến nỗi khiến đầu Trần Tông bị văng sang một lên, nổ đom đóm mắt, trong miệng đều thoang thoảng mùi máu tanh.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.