Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 1

Phiên bản Dịch · 1113 chữ

Chương 21: Người ta gọi cô ta là Ác quỷ nến đỏ 1

Người dịch: PrimeK

Trần Tông cảm giác mình mới trở về phòng nằm xuống không bao lâu, vốn không muốn rời khỏi ổ chăn, nhưng động tĩnh bên ngoài cùng với giọng nói của Nhan Như Ngọc lại làm cho anh cảm thấy, bỏ lỡ tất sẽ tiếc nuối.

Sau khi bị loại từ vòng gửi xe, về sau muốn xem hiệp hội náo nhiệt cũng không có cơ hội, động lực này chống đỡ Trần Tông bò dậy.

Thang máy ở tầng một phỏng chừng cũng đã chen chúc nổ tung, chậm chạp mãi chưa đi lên được, hai người chạy theo dòng người theo lối thang bộ

Tiếng ồn ào và tiếng thét chói tai đến từ tầng bốn, càng đi lên càng ồn ào, Trần Tông mơ hồ nghe được từ "phòng tiệc" này bị nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Không phải bị trộm chứ, Trần Tông nhớ tới Cát Bằng nói, đồ tốt đều đặt ở trong phòng tiệc lớn, có cả viên ngọc trai sáng đến mức có thể chiếu ra bóng người, còn có vòng tay phỉ thúy ba triệu.

……

Sảnh tiệc mở rộng, nhưng có người duy trì trật tự, đại đa số mọi người đều bị ngăn ở cửa, thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô.

Trần Tông tiến lên, chỉ nhìn lướt qua bên trong, trợn mắt há hốc mồm.

Phòng tiệc là một hình vuông lớn, trên đỉnh có một chiếc đèn chùm hoa lệ, lấy đèn chùm làm trung tâm, bốn dải lụa màu kéo về bốn góc, tận chức tận trách tô đậm không khí rực rỡ của lễ kỷ niệm.

Chính là ở trên ngọn đèn chùm lớn này, treo một ông già râu tóc bạc trắng, mặc áo dài màu đen, cũng không phải treo, chính xác mà nói, là ông già đang hai tay hai chân níu chặt đèn chùm lớn - - ai cũng không biết ở hiện trường không có thang, ông ta làm thế nào một mình leo lên ngọn đèn chùm lớn kia.

Dưới tình huống bình thường, ai gặp phải loại tình huống nguy hiểm như vậy đều sẽ run rẩy sợ hãi, không dám cử động, thành thật chờ đợi cứu viện.

Nhưng ông già này thì không!

Ông ta hưng phấn dị thường, tựa như Tazan, ngạnh cổ, gân xanh nổi lên, liên tục hét lớn "U a, u a", không những như thế, thân thể còn lắc lư theo tiết tấu tiếng hét, giống như trong phòng tiệc mọc lên một mảnh rừng rậm rạp, ông ta lập tức sẽ nhảy lên thân cây bên cạnh.

Mỗi lần ông ta đung đưa, đám đông sẽ gào lên một trận kinh hô, nhưng tiếng la hét ngược lại càng khiến ông ta hưng phấn, ở độ tuổi này mà ông ta bộc phát sức lực của một chiếc thuyền rồng đang vượt sóng, rất khí thế.

Trần Tông nhìn đến hết hồn hết vía: Ông ta nếu còn trẻ thì không sao nhưng đây là ông già 70,80 tuổi, vạn nhất rơi xuống thì có khi lễ khai mạc ngày mai thành lễ truy điệu luôn.

Phía dưới ông già, hơn một trăm cái ghế đại biểu bị đẩy qua hai bên, ở giữa chừa ra một khoảng đất trống lớn, mấy thanh niên cao lớn khỏe mạnh ngửa cổ, nắm bốn góc chăn lớn, dưới sự chỉ dẫn của Mã Tu Viễn, kinh hoảng bước tới bước lui, để khi tình huống phát sinh có thể đỡ được ông già. Cách đó không xa, Ngưu Thản Đồ dẫn theo vài người, đang dốc sức đạp bơm chân, bơm hơi cho một tấm đệm khí dày nửa mét.

Mã Tu Viễn run giọng ra lệnh: "Sang trái, sang trái một chút...”

Đột nhiên trong đám người bỗng nhiên bộc phát ra một tràng kinh hô, Mã Tu Viễn lập tức thay đổi mệnh lệnh: "Sang phải, sang phải!"

Trần Tông nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy ông già này có chút quen mắt.

Đây không phải là Hắc Sơn mà Hội người đá sắp xếp cho anh sao?

Muốn tập trung nhìn kỹ, bỗng nhiên một tiếng động lạ từ trên cao vang lên, dây nối đèn chùm với trần nhà không chịu nổi ông già ra sức lắc lư, đột nhiên tụt xuống một đoạn - -thế là đám người đứng xem hét lên chói tai, xô đẩy loạn xạ.

Trong lúc hỗn loạn, có một cô em gầy gò bị đẩy, suýt nữa ngã sấp xuống, Trần Tông nhanh tay lẹ mắt, nắm chặt cánh tay cô, cô gái mượn lực đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Trần Tông, chợt vừa mừng vừa sợ: "Là anh à”.

Thì ra là Lương Thiền, thân hình nhỏ nhắn này tham gia náo nhiệt, đúng là không sợ bị chen bẹp ruột, Trần Tông cười cười, lui về phía sau, ý bảo đứng trước người mình: "Đứng ở đây đi, chen vào không được đâu”.

Anh cùng Nhan Như Ngọc đều cao lừng lững, đứng song song như vậy, ở trong đám người đích xác rất có cảm giác an toàn, Lương Thiền gật gật đầu, đang muốn nói cái gì, sắc mặt hơi biến, ánh mắt lại bị cảnh tượng bên trong thu hút.

Bố trí của sảnh tiệc, ngoại trừ bục cao phía trước, những dãy bàn được phủ khăn đều áp vào 3 mặt tường, trên đó các đế gỗ lớn màu sắc, kích cỡ khác nhau để bày đá quý và ngọc.

Có một cái bàn dài trống không bị người ta đạp mạnh vào giữa sảnh, kèm theo tiếng kéo mạnh của chân bàn, một thân hình thấp bé xông thẳng tới, trước tiên đạp văng chiếc ghế, sau đó đạp lên mặt bàn, sau khi thân thể liên tiếp vọt lên cao, anh ta trong nháy mắt đã áp sát Hắc Sơn, bóp chặt hai cánh tay của ông ta một cách chuẩn xác

Hắc Sơn bị bóp đến mức đau đớn buông tay ra, hai người rơi xuống cùng lúc, mấy thanh niên cao lớn nhanh tay nhanh mắt nâng chăn đỡ được hai người, hai người vừa mới rơi xuống mặt chăn, bọn họ liền hét lớn một tiếng, thay đổi tư thế, hất chăn nghiêng sang một bên để giảm bớt lực rơi của hai người. Bởi vì dùng sức quá mạnh, nhiều người cũng loạng choạng ngã rạp sang bên cạnh, dường như cùng lúc đó, chiếc đèn chùm lớn không chịu nổi lực nữa, rốt cục ầm ầm rơi xuống.

Bạn đang đọc Chiếc Lồng Xương Thịt-Vĩ Ngư của Vĩ Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0904253568
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.