Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1169 chữ

"Chủ tịch Tô, xin lỗi, chúng tôi cũng cần phải sống."

"Haiz, vì một tên bất lực mà trả giá bằng cả công ty, thật đúng là không đáng."

"Vẫn đi sớm chút đi, nếu không sớm muộn rồi cũng thất nghiệp."

Tô Nghênh Hạ đứng nơi đầu sóng ngọn gió, trơ mắt nhìn tất cả cấp dưới cũ của mình đi sang công ty mới của Tô Hải Siêu, chỉ có Chung Thu còn ở bên cạnh cô.

"Chủ tịch Tô, tôi tin cô, chúng ta sẽ cùng hoạn nạn với công ty." Chung Thu vẻ kiên D 00:44 264 72 A Trang 1

định nói với Tô Nghênh Hạ. Tuy cô cũng hiểu rằng đối với công ty mà nói thì khó khăn lần này là vô cùng lớn, nhưng Tô Nghênh Hạ đối xử với cô rất tốt, cô tuyệt đối sẽ không vong ân phụ nghĩa vào lúc này.

Tô Nghênh Hạ vui mừng nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô thất vọng đâu."

"Chậc chậc chậc chậc." Tô Diệc Hàm vẻ cảm thán đi đến bên cạnh Tô Nghênh Hạ, quái gở nói: "Cô đúng là thâm tình thắm thiết nha, trước đây sao tôi không nhìn ra có động lòng với tên phế vật đó nhỉ? Vì

anh ta mà ngay cả an nguy của công ty cũng không quan tâm nữa."

"Tô Diệc Hàm, chuyện này không liên quan đến cô, công ty sập rồi, không phải cô nên vui vẻ sao?" Tô Nghênh Hạ nói.

"Đương nhiên rồi." Tô Diệc Hàm không chút do dự mà gật đầu, nói: "Giờ tôi đúng là đang rất vui, chỉ là tôi tò mò, tên phế vật đó rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lá gì cho cô để khiến cô cam nguyện vì anh ta mà trả giá nhiều như vậy."

"Tôi yêu anh ấy." Tô Nghênh Hạ nói.

"Phụt.." Tô Diệc Hàm không nhịn được mà bật cười ra tiếng, nhìn Tô Nghênh Hạ, nói: "Nực cười, thật đúng là nực cười, một tên phế vật lại còn có chỗ đáng để yêu. Tô Nghênh Hạ, gu của cô đúng là lạ quá đấy. Đến khi cô với anh ta cùng ngủ dưới gầm cầu, hy vọng cô vẫn còn có thể nói ra mấy lời này."

"Bất kể hoàn cảnh ra sao, tình cảm tôi dành cho anh ấy cũng sẽ không thay đổi. Đây là chuyện mà loại phụ nữ hám tiền. như cô không thể nào lý giải được đâu." Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói.

Nghe được mấy chữ "phụ nữ hám tiền" này, Tô Diệc Hàm không hề tức giận, ngược lại còn đắc ý ngẩng đầu nói: "Tôi là phụ nữ hám tiền thì đã làm sao? Vì để mình có được một cuộc sống tốt hơn, có gì sai sao? Chẳng lẽ phải giống như cô, giữ một tên phế vật lang thang đầu đường xó chợ cả đời sao? Đắc tội với ông Giang rồi, không còn công ty nữa, các người sẽ rất nhanh biến thành kẻ ăn mày. Loại tình yêu này dù có quỳ trước mặt tôi, tôi cũng khinh không thèm nhìn."

Bàn chuyện tình cảm với loại người như Tô Diệc Hàm hoàn toàn chính là sỉ nhục

hai chữ này, cho nên Tô Nghênh Hạ không muốn nói nhiều với cô ta làm gì, quay đầu hướng về phía Giang Phú.

"Ông Giang, có chiêu gì cứ việc dùng đi, Tô Nghênh Hạ theo ông đến cùng. Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tôi đi trước đây." Tô Nghênh Hạ nói.

Nội tâm Giang Phú mơ hồ có chút bội phục sự cứng cỏi của Tô Nghênh Hạ. Trong tình cảnh này mà cô vẫn không chọn thỏa hiệp, vì bảo vệ người đàn ông của mình, khiến cả công ty đều rơi vào nguy hiểm.

Nhưng bội phục là bội phục, kẻ nên chĩa mũi nhọn vào thì Giang Phú vẫn tuyệt không nương tay.

Chuyện này đã ồn ào đến như vậy rồi, nếu ông ta không triệt để chơi chết công ty nhà họ Tô thì chẳng phải là bị người khác chê cười sao?

"Tô Nghênh Hạ, hi vọng sau này cô còn có cơ hội nói chuyện với tôi. Có điều tôi thấy sau này đại khái là tôi sẽ không nói chuyện với một tên ăn mày, chờ mà xem đi." Giang Phú lạnh giọng nói, sau đó dẫn theo một đám ông già tức giận rời khỏi.

Nhân viên của công ty nhà họ Tô cũng giải tán, đám thân thích này cười nhạo mà nhìn Tô Nghênh Hạ, dường như ở trong mắt bọn họ, thứ gọi là tình yêu cũng giống như chuyện cười vậy. Hơn nữa vì một tên bất lực mà làm như thế, lại càng là chuyện không đáng.

"Tô Nghênh Hạ, cô tự lo cho mình đi."

"Có thể yêu được một tên ăn bám, cô đúng là hồ đồ.

"Sau này nếu ngay cả cơm cô cũng không

có mà ăn, tôi sẽ niệm tình họ hàng còn lại mà cho cô chút cơm thừa canh cặn."

Sau khi mấy trưởng bối nói xong liền đứng ra sau lưng Tô Hải Siêu.

"Hải Siêu, chúng ta đi thôi, với loại người sắp đi đời này thì chẳng có gì đáng nói nữa cả." Ánh mắt Tô Diệc Hàm vẻ khinh thường mà nhìn Tô Nghênh Hạ, nói với Tô Hải Siêu.

Tô Hải Siêu đắc ý gật đầu, nói: "Đúng là không có gì đáng nói, đi thôi. Chỉ có Tô Hải Siêu tôi mới có thể cho mọi người có được cuộc sống tốt, người phụ nữ này,

chỉ hại mọi người thôi."

Khi mọi người đều rời đi hết rồi, thần kinh căng chặt của Tô Nghênh Hạ mới thả lỏng đôi chút, nặng nề phun ra một câu đen đủi.

"Chủ tịch Tô, hiện giờ tất cả người trong công ty đều đi rồi, chúng ta phải làm sao đây?" Chung Thu hỏi Tô Nghênh Hạ. Tô Hải Siêu nói mấy lời đã làm xiêu lòng toàn bộ nhân viên công ty. Công ty nhà họ Tôi lớn như thế, nháy mắt đã biến thành trong rỗng.

"Yên tâm đi, tôi có thể nghĩ cách giải

quyết. Mấy ngày này cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, nghỉ có phát lương." Tô Nghênh Hạ nói.

Vẻ mặt Chung Thu lo lắng, công việc chủ chốt cần có nhân viên hoàn thành, giờ nhân viên cũ đều đi hết rồi, cho dù Tô Nghênh Hạ có thể nghĩ cách tuyển nhân viên mới vào, nhưng những người này không quen với công việc nội bộ công ty, cần thời gian làm quen. Khoảng thời gian này lại bị Giang Phú nhắm vào, điều này khiến Chung Thu hoàn toàn không nhìn ra được công ty có chút hy vọng nào qua được khó khăn.

Bạn đang đọc Chàng Rể Đa Tài (Bản Dịch) của Tuyệt Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanhLy2308
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.