Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Kế Hoạch Cho Chặng Đường Luyện Thương Sắp Tới, Tài Sản Của Quân Phủ Thật Đáng Xấu Hổ

Phiên bản Dịch · 2849 chữ

Tuần sử Tĩnh Yêu Tư – Trần Quỳnh rời đi.

Đi rất vội vàng, thậm chí chẳng để tâm đến đồng bạn bị thương của mình, chỉ ủy thác Vương Huyền để ông ta tạm ở lại Quân Phủ dưỡng thương.

Lý đạo sĩ – ông từ miếu Thành Hoàng cũng cùng đi.

Suốt đêm ra roi thúc ngựa, dầm dãi nắng sương vượt dặm trường.

- Mưa gió sắp đến rồi…

Vương Huyền dõi theo bóng lưng hai người, khẽ thở dài.

Bất quá, những chuyện này đã có người quan tâm, từ trên xuống dưới huyện Vĩnh Yên sẽ thu dọn cục diện rối rắm.

Thôn Thạch Ngõa, trăng sáng sao thưa.

Đinh! Leng keng!

Một đạo sĩ tóc trắng đung đưa An Hồn Linh, bước từng bước thong thả, giọng ông ta nhuốm màu tang thương, xưa cũ:

- Thượng hữu cửu thiên, hạ hữu cửu u, thiên địa mang mang, khổ đa nhạc thiếu, phách hề tán vu thiên, hồn hề quy vu địa… (1)

(1) Trên có thiên cung, dưới có địa phủ, trời đất bao la, khổ nhiều vui ít, phách này tan ở trời, hồn này trở về đất…

Trước mặt lão đạo là từng dãy thi thể, có nam nữ, có già trẻ, vẻ ngoài của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, máu thịt lẫn lộn.

Chúng nha dịch giơ bó đuốc, xua tan đi gió lạnh trong đêm thu.

Sơn thôn đã từng náo nhiệt giờ lại thành quỷ vực.

Lão đạo sĩ này họ Cố, là “ương sư” của huyện Vĩnh Yên. Tình huống của thế giới này khá đặc thù, tất cả người chết đều phải được “ương sư” thẩm tra, trấn an oán khí, đánh tan tà khí, rồi mới được hạ táng.

Yêu sào tàn sát thôn dân, nếu không xử lý sớm, nơi này tất thành quỷ huyệt.

Nương theo âm thanh An Hồn Linh trong tay Cố ương sư, đất bằng chợt nổi gió, hình thành những lốc xoáy có lớn có nhỏ, loáng thoáng nghe thấy âm thanh nức nở nghẹn nào, khiến lòng người không khỏi chua xót.

Đám nha dịch và phủ binh tái mặt, môi không còn chút máu, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Huyện Vĩnh Yên đã có hơn mười năm không xuất hiện yêu sào, hơn nữa, lần gần nhất trước đó là do Tĩnh Yêu Tư xử lý, thế nên bọn họ chưa từng chứng kiến tình cảnh thê thảm như thế này.

Ánh mắt Vương Huyền cũng hơi tối đi.

Nguyên chủ từ nhỏ đã vùi đầu luyện công, chỉ nghe nói nơi nào đó xuất hiện tà ma làm loạn, núi thây biển máu, còn tận mắt nhìn thấy thì đây là lần đầu tiên.

Giờ phút này, trường sinh hay danh vọng, tất cả đều là chuyện đồ bỏ.

Bĩnh sĩ hộ gia thủ cảnh, bản thân hắn còn lâu mới đủ tư cách.

Một lúc lâu sau, gió lạnh cùng tiếng quỷ oán than cũng tan đi, đầu lão “ương sư” đã sớm thấm đẫm mồ hôi, ông ta khẽ gật đầu với đám nha dịch, thoạt nhìn có vẻ suy yếu.

Lửa bùng lên, mấy trăm thi thể bị thiêu đốt, mùi xác thối xộc lên gay mũi.

Thế giới này không có thuyết Luân Hồi, mọi người tin rằng hồn nhập U Minh sẽ đạt được an yên, còn thân thể người chết tìm được mảnh đất tốt sẽ giúp con cháu đời sau thịnh vượng, chính vì thế ở đây lưu hành thổ táng.

Nhưng những thi thể này đã nhiễm yêu khí, có nguy cơ phát sinh thi biến, nên đành phải hỏa táng.

Lý huyện lệnh lộ vẻ mệt mỏi, chắp tay, rầu rĩ nói:

- Dân chúng trong địa phận do ta cai quản lại bị yêu vật từ bên ngoài đến tàn sát, chúng ta nhất định sẽ tra ra manh mối chuyện này, xem xem là kẻ nào ở khu vực phụ cận chểnh mảng công vụ để tà ma làm loạn!

Hay lắm, lão già này càng ngày càng lão luyện.

Yêu sào trở thành “từ bên ngoài đến”, lại còn khu vực phụ cận “chểnh mảng công vụ”, rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm đây mà! Ông ta nói những lời này chính là muốn hắn phối hợp.

Vương Huyền gật đầu không đáp, cũng không tỏ vẻ phản đối.

Hắn cũng biết tuy Lý huyện lệnh miệng lưỡi thơn thớt, nhưng ông ta làm việc cũng coi như tận tâm, hơn nữa, đám huyện lệnh phụ cận quả thật khiến người người oán trách…

Lại nói, yêu sào xuất hiện đúng là có hơi kỳ quái…

Ngay khi hắn còn đang cân nhắc chuyện lần này, đột nhiên, Lý huyện lệnh tiến đến gần, thấp giọng nói:

- Vương huynh, ta thấy Trần tuần sử cùng Lý đạo trưởng đều vội vã thúc ngựa rời đi, chẳng hay đã xảy ra chuyện gì?

Vương Huyền do dự trong chốc lát, rồi trầm giọng nói:

- Từ trên người Yêu Vương phát hiện một bản vẽ, là về Phong Thần…

- Dừng… dừng ngay tại đây!

Lý huyện lệnh sợ hãi chắp tay:

- Ta chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ, không nghe thấy gì cả, cũng không hiểu gì cả.

Dứt lời liền quay đầu bỏ đi.

Vương Huyền nhếch mép:

- Đúng là lão cáo già…

Phong Thần Thuật là do Nhân Hoàng thượng cổ truyền lại, nghe đồn tương tự với đạo binh gia của hắn, xã tắc cùng trường sinh sao có thể vẹn cả đôi đường? Xưa nay Đế Vương vốn không thọ quá trăm tuổi.

Nhưng trường sinh hư vô mờ mịt, giang sơn lại không phải hoa trong gương, trăng trong nước.

Năm tháng xoay vần, triều đại thay đổi, nhưng những lời đồn đãi khủng bố, tràn đầy máu tanh về Phong Thần Thuật lại chưa từng đứt đoạn.

Yêu vật có được bản vẽ liên quan đến Phong Thần Thuật, lại còn là bản in…

Bão tố sắp đến rồi…

Xong việc thì mặt trời cũng vừa ló dạng.

Ở nơi giao thoa giữa sắc xanh và sắc đen trên nên trời, sao mai lơ lửng.

Hơn hai trăm tên phủ binh nối đuôi nhau từ trên núi xuống, mặt mày tái nhợt, hai chân phát run, tuy nói bởi gió thu rét lạnh, nhưng thực chất điều khiến bọn họ run sợ chính là những gì đã chứng kiến.

Trương Hoành khiên da hổ cùng xương hổ trên vai, mùi tanh hôi xộc vào mũi, thấy đám binh lính như thế, hắn liền lớn giọng khiển trách:

- Mấy cái tên này, sợ cái gì mà sợ?

Nói xong, hắn cầm hổ tiên quơ quơ:

- Thấy chưa, con Hổ yêu này hung ác thì đã sao, chẳng phải cũng bị ta cắt tiểu đệ à?

Vương Huyền cũng dừng bước, híp mắt, trầm giọng nói:

- Bổn quan biết ngày thường các ngươi rất thích mắng sau lưng ta, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, ta mong mọi người suy xét cho kỹ!

- Từ hôm nay, ta sẽ lệnh cho đội trưởng Lưu truyền thụ Huyết Sát rèn thể thuật trong quân, có điều phương pháp huấn luyện sẽ cực kỳ tàn khốc, đường đi như thế nào là do chính các ngươi quyết định!

- Lưu Thuận, Trương Hoành, dẫn đội, ta phải đi luyện công…

Dứt lời, hắn vác thương, trên vai, xoay người rời đi.

Dõi theo bóng lưng Vương Huyền nhanh chóng biến mất trong rừng cây, một tên lính của Phủ Quân lắp bắp nói:

- Bận bịu suốt một ngày, chẳng lẽ đại nhân không thấy mệt à?

Trương Hoành cười khẩy:

- Gia đạo suy sút, từ nhỏ đại nhân đã đốn củi trồng trọt, chăm sóc mẹ già, lại còn phải tu luyện thuật rèn thể, những khổ cực mà ngài ấy đã trải qua vượt ngoài sức tưởng tượng của các ngươi!

- Đừng học theo đám phụ nhân kia… suốt ngày nói huyên thuyên, gieo rắc thị phi cho đại nhân, tất cả đều là dối trá, bản lĩnh phải do chính mình…

Tại âm cốc ở khe núi phía bắc, một lần nữa bóng thương tung hoành ngang dọc.

Dù rèn luyện công phu giỏi đến đâu cũng không thể thiếu kinh nghiệm đối chiến, đó chính là lý do mà danh môn đệ tử cần phải ra ngoài tôi luyện.

Trận chiến ngày hôm qua thoạt nhìn thì có vẻ nhàn nhã, thoải mái, nhưng bên trong lại cực kỳ hung hiểm, sai một chiêu ắt thân tử đạo tiêu, vì thế, Thương Huyền muốn mau chóng nâng cao thương thuật của mình.

- Tuy nói “trung bình thương, thương trung vương”, điểm giữa là khó phòng bị nhất, nhưng khác với con người, yêu vật muôn hình muôn vẻ, nhược điểm của chúng hoàn toàn khác biệt…

- Chưa hết, yêu vật da dày thịt béo, thế công mạnh mẽ, hôm qua suýt nữa đã tổn thất nặng…

- Âm hồn quỷ vật cũng phải có đạo khắc chế…

Cùng với bóng thương linh hoạt như rồng, trong mắt Vương Huyền dường như xuất hiện đủ loại phi cầm tẩu thú, hắn vừa mường tượng vừa biến hóa thương thức.

Rèn luyện đến khi cạn kiệt sức lực, hắn lại khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn trong âm cốc, diễn luyện Âm Sát rèn thể thuật.

Sát khí cũng là một dạng biến thể của linh khí trong thiên địa, tuy nhiên, linh khí thanh khiết tẩm bổ vạn vật, còn sát khí thì lại khắc nghiệt, thiên về hủy diệt.

Tu tập rèn thể thuật chính là xem sát khí trong thiên địa như một cái lò, tôi luyện bản thân thành thần binh, cùng với đó, kinh mạch tương ứng cũng sẽ bị phá vỡ, cho nên chỉ có thể mượn thất phách để ngưng tụ sát luân.

Khi sát khí trong cơ thể tràn đầy, Vương Huyền lại tiếp tục diễn luyện.

Tuy nhiên, lần này đối tượng lại biến thành người.

Hắn vừa xuất thương vừa hồi tưởng lại những gì đã thấy ngày hôm qua.

Tuần sử Tĩnh Yêu Tư Trần Quỳnh là đệ tử của thư viện, dưỡng chính khí luyện kiếm, kiếm pháp chính trực ôn hòa, công thủ có đủ, hơn nữa, kiếm khí tứ xạ, hiển nhiên đã đến trình độ luyện tinh hóa khí…

Sửu Tăng Nhi – gã đại hán đầu trọc, người này tuy tâm trí không trọn vẹn, chỉ tu Kim Thân Phật Môn, nhưng khí lực mạnh mẽ như yêu, hơn xa hắn, nếu dùng thương công kích e là da cũng không đâm thủng nổi…

Đạo sĩ Lý Thủ Tâm là truyền nhân của Thái Nhất Giáo, đã thụ lục tất có thể luyện tinh hóa khí, hơn nữa bộ pháp cực nhanh, có thể thấy thuật luyện hình cũng cực kỳ thâm sâu…

Một lát sau, Vương Huyền thu thương mà đứng, khẽ cau mày.

Trong ba người này, hắn không thắng nổi dù chỉ một.

Hệ thống tu luyện của thế giới này vô cùng phức tạp, nhưng vẫn có thể lần theo dấu vết. Tựu chung cũng chỉ có Luyện Thể và Luyện Thần. Cảnh giới thì có luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, luyện hư hợp đạo.

Giang hồ nhân sĩ tầm thường không ngoài dịch cân dịch cốt dịch tủy, truy tung, ẩn nấp, dùng sức mạnh, tốc độ và chiêu thức giành thắng lợi, nếu tu được một vài bí thuật, tỷ dụ khu quỷ, chế cổ, nguyền rủa… thì có thể ra chiêu bất ngờ giết địch.

Đương nhiên, tuy những bí thuật này muôn màu muôn vẻ, nhưng đó không phải luyện tinh hóa khí, mà chỉ có thể dùng khí huyết để khống chế, uy lực càng lớn càng dễ ảnh hưởng đến căn cơ, thậm chí có thể bị phản phệ dẫn đến tử vong.

Khắp nơi trên Đại Yến, võ quán mọc san sát như rừng, chiêu thức tầm thường có thể dùng tiền để học, nhưng muốn tiến bộ hoặc là có truyền thừa gia tộc, hoặc là bái nhập các pháp giáo đại tông.

Nói đến công pháp tu tập, có thể chia làm Luyện Thể cùng Luyện Thần.

Như Thái Nhất Giáo, Nhật Nguyệt luyện hình thuật là thuật luyện thể, Ngọc Dịch luyện thần thuật là thuật luyện thần, Phật Môn Kim Thân thuật là luyện thể, Niết Bàn Tâm là luyện thần. Đồng thời luyện thể cùng luyện thần xưng là tính mệnh song tu, cũng chính là đạo trường sinh.

Người có thể đạt đến luyện tinh hóa khí sẽ không bị tổn hại căn cơ khi sử dụng thần thông quỷ thuật. Thông thường các pháp giáo đều có công pháp luyện tinh hóa khí, loại phổ thông rất nhiều, bí thuật bất truyền cũng không hề ít.

Đạt đến luyện khí hóa thần có thể xem như công đức viên mãn, tuổi thọ kéo dài 300 năm, có điều những công pháp này hầu hết đều là thần công trấn giáo của các đại giáo.

Cảnh giới tiếp theo là luyện thần hoàn hư, tu thành Dương Thần, Địa Tiên, cái này hắn chỉ từng nghe nói đến trong tiểu thuyết mà thôi…

Nghĩ đến đây, Vương Huyền khẽ lắc đầu.

Hiện tại, hắn có thể dùng sát khí tấn công địch, nhưng hiệu quả không mấy khả quan, ngưng kết sát luân tầng thứ hai có thể gia tăng khả năng chấn nhiếp tinh thần kẻ địch, tầng thứ ba – thôn tặc có thể hóa sát vi cương (1), đến lúc đó mới bộc lộ được uy lực mạnh mẽ.

(1) Biến sát khí thành gió mạnh.

Hễ là người thọ không quá trăm năm, đến khi tuổi già sức yếu, khí huyết càng khó mà thừa nhận được sát khí luyện thân, muốn tiến lên một bước còn khó hơn lên trời.

Âm Sát rèn thể thuật của gia tộc đến cảnh giới ngưng kết sát luân thôn tặc đã là cực hạn, hắn nhất định phải nghĩ cách thôi diễn tiếp.

- Sao ngươi cứ dài dòng y hệt mấy bà thím vậy?

- Ngươi đúng là đồ đần mà!

Kết thúc tu luyện, vừa về đến Quân Phủ, Vương Huyền liền nhìn thấy Lưu Thuận và Trương Hoành đang cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Hai tên ngốc này…

Vương Huyền không biết nói gì cho phải, nhíu mày hừ lạnh một tiếng:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại nhân, hề hề…

Trương Hoành hí hửng sáp lại gần, quơ quơ hổ tiên cực đại trong tay:

- Thứ này là đồ tốt đấy, thuộc hạ có một bài rượu thuốc, không chỉ bổ thận tráng dương mà còn có thể tu luyện rèn thể thuật.

- Láo toét!

Lưu Thuận đẩy hắn ta ra, sau đó dội một gáo nước lạnh cho Vương Huyền:

- Đại nhân, phủ nha đã hết bạc rồi, chỉ đủ phát lương tháng sau thôi, sắp đến cuối năm rồi, chẳng lẽ ta lại phải đi tống tiền?

Trấn Tà Quân Phủ huyện Vĩnh Yên rất ít người, không xứng với danh nghĩa một đội quân. Trong hai gã đội trưởng, Trương Hoành dũng mãnh chịu trách nhiệm huấn luyện là chủ yếu. Lưu Thuận biết chút chữ nghĩa thì phụ trách quản lý sổ sách, khí giới. Ngày thường, nguyên chủ không hề để tâm đến những việc này.

Vương Huyền ngạc nhiên:

- Hết… bạc rồi?

- Đúng vậy! - Lưu Thuận bắt đầu ca thán:

- Vốn dĩ phía châu phủ cấp bạc thiếu thốn, chúng ta lại cấp đủ quân lương. Hiện tại buồng sau bị dột cần phải sửa chữa, sắp đến cuối năm rồi, phía châu phủ cũng phải có chút lễ vật, còn có ăn uống chi tiêu hàng ngày…

Trương Hoành chen miệng nói:

- Không phải còn có da hổ, xương hổ à?

Lưu Thuận trợn trừng mắt:

- Vậy cũng không đủ, lão tử còn mượn của huyện nha một số bạc đây này, lại nói, không có tiền, ngươi ăn được “nhất trụ kình thiên” rồi chạy đến kỹ viện, chẳng lẽ muốn bị bẽ mặt à?

- Khụ khụ… ha ha ha…

Xa xa vang lên âm thanh nén cười cắt đứt cuộc tranh cãi của hai người.

Vương Huyền liếc mắt liền thấy một ông lão râu xám mặc hắc bào đang nằm trên ghế tựa, tay ôm lấy bụng nhịn cười.

Đó chính là thủ hạ của Trần Quỳnh, xuất thân Âm Môn, tên là Quách Lộc Tuyền.

Trương Hoành sầm mặt:

- Ông già kia, cười cái khỉ gì hả?

- Chư vị thứ tội, thật sự là…

Lão đầu Quách Lộc Tuyền nhịn cười nói:

- Lão phu vào nam ra bắc, nghèo như Quân Phủ huyện Vĩnh Yên là lần đầu thấy đấy! Phải biết, tuy Quân Phủ suy tàn, nhưng muốn có tiền lại không khó.

- Hửm?

Ba người lập tức tỉnh táo.

Bạn đang đọc Chân Quân Xin Bớt Giận (Bản Dịch) của Trương Lão Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.