Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quách Lộc Tuyền Hiến Kế, Mưu Đồ Của Lý Huyện Lệnh

Phiên bản Dịch · 2208 chữ

“Hề hề hề, Quách lão huynh…”

Trương Hoành vốn da mặt dày, vừa hung thần ác sát mắng người, thoắt cái đã đổi sắc mặt, chạy đến bên cạnh nịnh nọt:

- Có cách gì nói thử xem nào!

Không ngờ ông lão này lại ra vẻ đắn đo.

- Chậc, lão phu bị thương, nằm cả ngày mà ngụm nước ấm cũng…

- Để ta rót cho ngài…

Lưu Thuận vội bưng trà nóng đến.

- Trong viện này lạnh thật đấy…

- Ta đến, ta đến…

Trương Hoành lẹ tay đắp chân cho ông ta.

Quách Lộc Tuyền thỏa mãn uống một ngụm trà nóng, đôi mắt đục ngầu liếc nhìn hổ tiên đang đặt trên kệ:

- Còn có thứ kia!

Vừa nghe, Trương Hoành lập tức đổi sắc mặt:

- Ông muốn thứ đó làm gì? Già vậy rồi mà vẫn còn háo sắc à?

Quách Lộc Tuyền cười khẩy:

- Lão phu tu thuật pháp Âm Môn, cần thứ này để cân bằng các loại âm quỷ chi khí, hiểu được 17 phương thuốc!

- Lại nói, sao ngươi không thử đi hỏi thăm một chút, có kỹ viện nào trong phủ thành mà không biết thanh danh Lộc lão ta…

- Hơ, ta cmn…

Trương Hoành đang định tranh luận thì bị Vương Huyền khoát tay ngăn cản.

Hắn bình tĩnh nhìn Quách Lộc Tuyền:

- Nếu ông nói có lý, thứ này sẽ thuộc về ông.

Trong Tĩnh Yêu Tư, ngoại trừ danh môn đệ tử như Trần Quỳnh, còn có rất nhiều giang hồ thuật sĩ. Người Âm Môn du ngoạn đại giang nam bắc, hiển nhiên biết được không ít đường ngang ngõ tắt.

Chỉ một cái hổ tiên mà thôi, giải quyết tình cảnh khốn đốn của Quân Phủ quan trọng hơn.

- Vương đại nhân phóng khoáng!

Lão già Quách Lộc Tuyền cười hề hề:

- Ta nói này, các vị canh giữ núi vàng mà không tự biết, lão phu vào nam ra bắc, từng nhìn thấy không ít cách kiếm tiền của Quân Phủ, đơn giản chỉ nằm trong ba sách (1): Thượng, Trung, Hạ.

(1) Sách ở đây là “sách lược” nha chư vị.

Hai mắt Lưu Thuận sáng lên:

- Còn có ba sách?

- Nói đến hạ sách… - Quách Lộc Tuyền cười như không cười nói – Đơn giản có hai loại, một là cắt xén quân lương, hoặc báo khống nhân số, nhét túi toàn bộ bạc do triều đình chi xuống.

- Hai là nuôi dưỡng một đám giặc cướp, hằng ngày thu thuế qua đường của thương nhân, rảnh rỗi thì chạy đi càn quét một phen, sau đó lại tuyên bố không thể trêu vào, đành từ bỏ, cạo của chúng một tầng “chất béo”, dù sao mọi người đều ngầm hiểu.

Lưu Thuận bừng tỉnh đại ngộ:

- Ồ, ta cứ thắc mắc sao lần trước đến phủ thành đưa thiếp mời, tên Lý mặt thẹo nghèo kiết xác kia bỗng dưng phất lên, hóa ra là ngấm ngầm làm loại giao dịch xấu xa này!

Trương Hoành lắc đầu:

- Cái này không được, đại nhân nhà ta tuyệt đối không cắt xén quân lương, chớ nói chi là đích thân nuôi cướp!

Quách Lộc Tuyền liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Vương Huyền, mỉm cười nói:

- Khó trách Trần đại nhân nhà ta bảo Vương giáo úy là người khiêm tốn, còn muốn mời ngài gia nhập Tĩnh Yêu Tư.

- Về phần trung sách, cũng rất đơn giản, chính là mượn tên tuổi Quân Phủ để kinh doanh. Phái người hộ tống thương khách, dùng phủ binh xây cầu, đào đường, kiếm lợi nhiều nhất không gì hơn hợp tác với thương nhân đào quáng. Dù sao thì ở dã ngoại khá là nguy hiểm, cần có người thủ hộ, có huyện, Quân Phủ đã có quy mô đến ngàn người, vài đồng bạc lẻ của triều đình còn không đủ để bọn họ uống trà…

- Quy mô đến ngàn người?

Vương Huyền nhướng mày, nhạy cảm nhìn ra vấn đề:

- Nói thế, há chẳng phải Quân Phủ có lực lượng võ trang tư nhân hay sao? Triều đình không sợ mầm tai họa?

- Mầm tai họa?

Quách lão đầu cười ha hả:

- Đại nhân, triều đình không sợ… mấy thứ này!

- Triều đình có quân ngự lâm, đội thiết kỵ Kiêu Vệ cùng Long Vũ, tất cả đều do đệ tử hoàng tộc thống lĩnh, cao thủ nhiều như mây, tinh binh trải rộng, mỗi một người đều được trang bị vũ khí và quân thú, một khi kết trận xung kích, ngay cả giáo phái trăm năm ở dân gian cũng chỉ chịu nổi một hiệp, chớ nói chi là đám biên quân hung thế ngập trời kia.

- Lại nói, nếu Quân Phủ dám làm loạn, triều đình vốn không cần triệu tập đại quân, chỉ cần một vị cao công của Thái Nhất Giáo xuống núi, bày ra Ngũ Lôi pháp đàn là có thể nhẹ nhàng bóp chết.

- Các vị đại nhân trong triều đều biết việc này, tuy nhiên, chỉ cần duy trì trật tự địa phương là được, ngày thường, bọn họ nhắm một mắt mở một mắt cho qua, đây cũng là lý do vì sau mấy năm nay tiền của Quân Phủ liên tục bị cắt giảm.

Thì ra là thế…

Vương Huyền chợt hiểu ra, ở thế giới này, thực lực cá nhân quá mức cường hãn, Quân Phủ địa phương thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Triều đình chỉ cần khống chế lực lượng cấp cao là được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Huyền có không ít kế hoạch.

Hắn tiếp tục hỏi:

- Đa tạ đã chỉ giáo, vậy thượng sách thì sao?

Quách Lộc Tuyền nhàn nhã vuốt râu:

- Thượng sách ấy à, chính là đầu nhập vào thế gia đại tộc, xông pha biên cương kiếm một phần công danh, còn hơn ở lại Quân Phủ, cả đời quá lắm chỉ là một đô úy, đợi đến khi tuổi già sức yếu, không tránh khỏi bị người khác thay thế.

Lưu Thuận và Trương Hoành không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Huyền bằng ánh mắt trông mong.

Bọn họ biết việc này hệ trọng, hạ sách không cần bàn đến, còn về trung sách và thượng sách, đi như thế nào sẽ quyết định vận mệnh tương lai.

Vương Huyền im lặng trong chốc lát, rồi khoát tay nói:

- Việc này không gấp, trước kiếm chút bạc rồi tính tiếp.

Trên thực tế, hắn đã sớm có quyết định.

Hắn cũng không phải trung thần lương tướng gì đó của Đại Yến, càng không có hứng thú làm tay sai của thế gia đại tộc đương thời.

Nếu đã vậy, trái lại có thể buông tay mà làm…

Được người nhắc nhở, rốt cuộc sương mù trong lòng Vương Huyền cũng tan đi.

Nếu nói hiện tại tình cảnh khó khăn nhất mà hắn phải đối mặt, đó chính là Quân Phủ suy sụp, bị vây khốn ở nơi này, yên lặng vô danh, khiến cho việc thôi diễn thuật binh gia gặp nhiều trở ngại.

Hạ sách và thượng sách mà Quách Lộc Tuyền nói đến, hoặc là gây nguy hại một phương, hoặc là phụ thuộc vào đại tộc, cả hai đều không nằm trong suy nghĩ của hắn.

Riêng về trung sách…

Kiếm tiền, cường hóa quân đội, dương danh, thôi diễn thuật pháp, hoàn toàn có thể hình thành một vòng tuần hoàn khép kín, cái này rất phù hợp với hắn.

Có điều không biết phải bắt đầu như thế nào…

Còn chưa làm rõ đầu mối thì ngày hôm sau, vừa qua buổi trưa, huyện úy Kim Hổ đã đến bái phỏng.

- Chậm một chút, mang thứ đó đặt ở đây.

Kim Hổ dẫn theo mấy tay kiệu phu khiêng một đống đồ: hai miếng thịt heo, hai miếng thịt dê, dầu hạt cải, củ cải trắng… chất đầy sân.

Vương Huyền tỏ vẻ nghi hoặc:

- Kim huyện úy, ngươi…

Kim Hổ cười ha hả, ôm quyền chắp tay nói:

- Vương đại nhân, cũng sắp lập đông rồi, ta cùng Lý đại nhân thương nghị một phen, cuối cùng quyết định lấy ra một phần thu hoạch từ yêu sào mua chút ít lễ vật tặng cho các huynh đệ ở Quân Phủ.

Vương Huyền lắc đầu:

- Quân Phủ đã lấy một nửa thu hoạch từ yêu sào…

- Không, đại nhân hãy nghe ta nói!

Vẻ mặt Kim Hổ trở nên trịnh trọng:

- Ngày đó vây quét yêu sào, ta biết đại nhân đã chiếu cố rất nhiều, nếu phải đối mặt với hổ yêu, e là nhân thủ huyện nha phải hao tổn hơn phân nửa. Lão Kim ta xuất thân từ giang hồ, tuy gia nhập quan phủ, nhưng vẫn chưa từng quên chữ “nghĩa”!

Dứt lời, hắn ta cười ha hả:

- Lại nói… sau này sợ là sẽ làm phiền đại nhân nhiều rồi!

Đây mới là lời thật lòng!

Vương Huyền lắc đầu cười:

- Vậy thì từ chối chẳng khác nào bất kính!

Ngày đó hắn để lộ thực lực, ở cái huyện Vĩnh Yên hoang vu này, có thể ngưng tụ sát luân thi cẩu đã được xem là cao thủ, hiển nhiên, Kim Hổ đang định “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi”.

Đưa lễ vật xong, Kim Hổ mới nói đến chính sự:

- Vương đại nhân, Lý huyện lệnh mời ngài đến huyện nha một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Nha môn huyện Vĩnh Yên, hậu đường…

Nói thật, nguyên chủ cũng không phải một giáo úy đúng quy củ, hắn ta trầm mê luyện binh, chỉ mong lập đại công, có thể lọt vào mắt quý nhân, sau đó rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cho nên rất ít khi qua lại với huyện nha.

Sau khi tạp dịch dâng trà lui xuống, huyện lệnh Lý Tư Nguyên lập tức bày ra vẻ sầu mi khổ kiểm.

- Vương giáo úy, hiện tại thế cục ở huyện Vĩnh Yên rung chuyển, ta và ngươi nên đoàn kết vượt qua trở ngại lần này.

Vương Huyền thong thả nhấp một ngụm trà:

- Xin đại nhân chỉ giáo!

Lý huyện lệnh thở dài nói:

- Chuyện yêu sào vốn là trời giáng tai họa bất ngờ, nhưng nếu có liên quan đến Phong… vật kia, lão phu cũng không biết làm gì hơn, chỉ có thể thuận theo ý trời, xem các vị trên kia nói thế nào.

Vương Huyền gật đầu, bỗng đảo mắt:

- Nếu gặp bất trắc, hẳn không chỉ huyện Vĩnh Yên chúng ta?

- Ý Vương giáo úy là…

Lý huyện lệnh tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, ông ta đổ một thân mồ hôi lạnh:

- Nếu quả thật là vậy, đó chính là tai họa ngập trời, tuy nhiên lại không liên quan gì đến chúng ta… Thôi, bỏ đi, Vương giáo úy, việc này chúng ta không thể xen vào!

Thấy Vương Huyền gật đầu, ông ta mới thở phào một hơi, rồi nói tiếp:

- Trước mắt, có một chuyện rắc rối, thôn Thạch Ngõa gặp tai ương, chắc chắn sẽ khiến người dân huyện Vĩnh Yên hoang mang, chúng ta cần trấn an dân tâm, đề phòng phát sinh bạo loạn.

Vương Huyền liếc nhìn lão già xảo quyệt đối diện mình:

- Chắc đại nhân đã có đối sách, cứ nói thẳng ra là được.

Lý Tư Nguyên khẽ gật đầu nói:

- Quả thực bổn vương có một kế, tuy nhiên cần Vương đại nhân phối hợp mới được.

- Tuy nói là Tĩnh Yêu Tư lãnh đạo tiêu diệt yêu sào, nhưng Vương giáo úy đã chém chết con hổ yêu hung hãn kia, xem như cũng có công lớn. Hơn nữa, chỉ ở phủ thành mới có nha môn của Tĩnh Yêu Tư, núi cao đường xa, lòng dân cũng không yên.

- Theo ý bổn quan, chúng ta sẽ đem chuyện Vương giáo úy chém hổ truyền bá rộng rãi, để dân chúng biết huyện Vĩnh Yên có một anh hùng đả hổ tọa trấn, tất sẽ làm yên lòng người!

Dứt lời, ông ta còn dương dương đắc ý sờ râu.

Nghe xong, suýt nữa Vương Huyền đã phun hết nước trà ra.

Anh hùng đã hổ? Ta là Võ Tòng à…

Sao tên huyện lệnh nào cũng thích dùng thủ đoạn kiểu này vậy chứ?

Vương Huyền cũng không thấy có gì bất ổn, hắn không sợ nhất chính là dương danh, tuy nhiên, trong đầu hắn có một ý niệm chợt lóe, bèn trầm giọng nói:

- Nếu Lý đại nhân đã nói thế, Vương mổ phối hợp là được. Nhưng hư danh chỉ chống đỡ được nhất thời, nếu yêu tà lại xuất hiện quấy phá, đến lúc đó e là thế cục càng hỏng bét, thanh danh bổn quan cũng bị bêu xấu.

Tên này sao lại trở nên thông minh vậy nhỉ?

Huyện lệnh Lý Tư Nguyên cười mỉa:

- Được ngày nào hay ngày đó thôi, chẳng hay Vương giáo úy có diệu kế gì?

Vương Huyền nhếch mép cười:

- Rất đơn giản, kế hoạch của bổn quan là trọng chấn Trần Tà Quân Phủ!

Bạn đang đọc Chân Quân Xin Bớt Giận (Bản Dịch) của Trương Lão Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.