Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa Thu Nồng Nặc Khí Tức Yêu Ma, Cấp Bách Chi Viện Sử Hỏa Công

Phiên bản Dịch · 3373 chữ

Như thế nào là yêu?

Theo như cách nói ở kiếp trước, chuyện khác thường tất có yêu, quốc gia tương vong tất có yêu (2).

(2) Ý nói những chuyện khác thường chắc chắn có uẩn khúc trong đó, quốc gia sắp diệt vong sẽ có dấu hiệu nào đó.

Nhưng ở thế giới này, vạn vật sinh linh đều có tạo hóa.

Chim bay cá nhảy hấp thu tinh hoa nhật nguyệt sẽ sinh ra linh trí, bước vào con đường tu đạo. Kẻ tu mệnh sẽ hóa yêu, kẻ cầu sức mạnh thể xác tất hóa quái, gỗ đá kim loại tu luyện được xưng là Tinh Mị.

Không giống với nhân tộc, trận chiến giữa yêu quỷ tinh mị càng thêm máu tanh, nhưng nếu có kẻ dùng sức mạnh áp chế, chiêu nạp ắt sẽ sản sinh ra yêu sào, quỷ huyệt, dã thần sơn binh.

Theo luật Đại Yến, tất cả các châu phủ thuộc lãnh thổ quốc gia, hễ xuất hiện yêu ma thì bằng mọi giá phải tiêu diệt!

Lần gần nhất huyện Vĩnh Yên xuất hiện yêu sào đã là chuyện mười mấy năm trước.

Nghe được suy đoán của Vương Huyền, huyện úy Kim Hổ gật đầu nói:

- Vương giáo úy nói không sai, Trần tuần sử của Tĩnh Yêu Tư đã dẫn theo thủ hạ truy tìm dấu vết.

Nói đến đây, sắc mặt hắn ta có phần khổ não:

- Có lẽ đám yêu vật này đến từ nơi khác, trước đó không có gì, hết lần này đến khác nhè ngay lúc thanh tra toàn quốc lại xảy ra chuyện lớn, còn hủy đi miếu Thành Hoàng, phen này tất cả mọi người đều bị liên lụy…

Vương Huyền gật đầu không đáp.

Luật Đại Yến vốn là như vậy, mặc kệ nguyên nhân gì, hễ trong phạm vi cai quản xảy ra chuyện thì huyện nha, miếu Thành Hoàng, Tĩnh Yêu Tư, thậm chí Trấn Tà Quân Phủ vô dụng của hắn cũng sẽ bị phạt lương bổng.

Nhưng phạt lương có đáng là gì, mạng của cả một thôn cũng đã mất…

Bất giác, đã đến giữa trưa, bầu trời vẫn âm u, mưa dầm không ngớt.

Trên núi thỉnh thoảng truyền đến tin tức:

- Bọn chúng rất xảo quyệt, còn biết làm giả dấu vết…

- Mưa đã che lấp khí tức của chúng, Tĩnh Yêu Tư mất dấu yêu ma…

- Lý đạo trưởng sử dụng linh phù nhưng lại bị tiểu yêu dẫn sai đường…

- Đã tìm kiếm phía sau núi nhưng không có phát hiện…

Vương Huyền chống ngân thương xuống đất, vóc người thẳng tắp, ngước nhìn đồi núi xanh biếc bị sương mù bao phủ, đột nhiên, hắn híp mắt lại, nghiêm giọng quát:

- Gọi Lưu Thuận, Trương Hoành!

Hai gã đội trưởng vội dầm mưa chạy đến, ôm quyền nói:

- Đại nhân, có thuộc hạ!

Vương Huyền nhìn hai người bọn họ:

- Có còn nhớ Tiểu Tam Tài quân trận?

Lưu Thuận cùng Trương Hoành liếc nhìn nhau, dần trở nên hưng phấn:

- Đại nhân đã có lời căn dặn, chúng tôi ngày đêm diễn luyện, chưa từng lười biếng!

- Tốt! – Vương Huyền gật đầu nói – Chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào!

Huyện úy Kim Hổ bên cạnh trầm ngâm:

- Vương đại nhân nghĩ không sai, e là trên núi đã xảy ra chuyện, Tĩnh Yêu Tư chỉ có ba người, cộng thêm Lý đạo trưởng… Lưu Thành, mấy người các ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng đi!

Bọn họ đã đoán đúng, một canh giờ sau, nha dịch đưa tin một lần nữa từ trên núi chạy xuống, vừa thở hồng hộc vừa nói:

- Hai vị đại nhân, Trần tuần sử đã phát hiện yêu sào, nhưng gặp chuyện bất trắc, cần người tài chi viện!

Vương Huyền đã sớm đoán được, liếc nhìn chúng quân sĩ, hô to:

- Đi!

Hắn và huyện úy Kim Hổ xem như đầu lĩnh của lực lượng trị an địa phương.

Tuy bộ đầu huyện nha có không ít nhân tài, còn Trấn Tà Phủ Quân chỉ có ba người, nhưng do phẩm cấp của hắn nên mọi người đều vô thức đuổi theo sau.

Đường lên núi vô cùng trơn trượt, dốc đứng, dưới sự dẫn dắt của nha dịch, bọn họ trèo qua một ngọn đồi được bao phủ bởi rừng cây ở phụ cận thôn Thạch Ngõa, trước mắt đột nhiên trở nên thoáng đạt.

Đây là một khe núi hoang vu, bên ngoài có rừng rậm bao quanh, bên trong cỏ dại mọc um tùm. Ở dốc bên trái có một hầm mỏ, cột gỗ chống đỡ đã sớm mục nát, lại còn bị dây thường xuân phủ kín, người thường khó mà phát hiện ra được.

Ngoài động có vết máu kéo lê, còn có vài con lợn rừng răng dính máu, cùng một con báo đốm với vết thương ở phần hông, toàn bộ đều bị phanh thây, mùi máu tươi trộn lẫn với mùi khai xộc lên.

Đoàn người của Tĩnh Yêu Tư đang canh giữ bên ngoài.

Lúc này, Trần tuần sứ trẻ tuổi kia đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhìn chằm chằm vào đường hầm tăm tối, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một ông lão có bộ râu màu xám tro, vận y phục của Tĩnh Yêu Tư đang nằm sóng soài trên đất. Mặt ông ta xanh mét, hiển nhiên là bị trúng độc. Lý đạo trưởng đang ngồi xổm trên mặt đất, thi châm mớm thuốc cứu người.

Người còn lại của Tĩnh Yêu Tư là một đại hán cao to để đầu trọc, cũng không biết tu luyện pháp môn gì mà cơ bắp toàn thân phồng to, ẩn hiện màu đồng cổ. Hắn ta xách theo một thanh cự phủ, lưỡi rìu to như ván cửa, lúc nào cũng há miệng cười ngây dại, dường như trí lực có vấn đề.

Vương Huyền căn dặn binh lính đề cao cảnh giác, rồi mới bước đến chắp tay nói:

- Trần tuần sử, đã xảy ra chuyện gì?

Vẻ mặt Trần Quỳnh đã hoàn toàn mất đi sự tao nhã trước kia.

Giọng hắn ta cực kỳ hung tợn:

- Yêu sào ở ngay đó, nằm trong hầm mỏ bỏ hoang kia. Ta đã phái thuộc hạ Quách Lộc Tuyền tiến vào tra xét, hắn là người của Âm Môn, tu Chỉ Nhân thuật (1), lại có khả năng khu quỷ ẩn thân, là lựa chọn tốt nhất để thám tra (thăm dò và điều tra).

(1) Chỉ Nhân thuật: hay còn gọi là Thuật Người Giấy, cắt giấy làm binh, chế tạo chiến sĩ. Những chiến sĩ này có thể không ăn, không uống, đao thương bất nhập, liều chết xung phong, có thể điều khiển tùy ý. Ngày xưa Tào Công từng dùng thuật này đại phá mấy vạn quân Kim, quả thật là thuật pháp vi diệu (Nguồn: Internet).

- Không ngờ yêu vật lại vô cùng sảo quyệt, chúng phái một con Song Đầu Xà Quái phục kích trong khe đá… Đáng tiếc Sửu Tăng Nhi không tiến vào được.

Vương Huyền liếc nhìn đại hán thô kệch kia:

- Sửu Tăng Nhi?

Trần Quỳnh lộ vẻ tiếc nuối:

- Đúng vậy, vị Sửu Tăng Nhi này tuy trời sinh tính tình… thật thà, nhưng lại có thiên phú dị bẩm, khi còn nhỏ đã đi theo một vị đại đức của Linh Thiền tự ẩn cư, tu luyện pháp thân Thất Bảo La Hán.

Thì ra là thế, Vương Huyền ngầm hiểu rõ.

Trách không được bốn người Trần Quỳnh dám tiến vào yêu sào, vị thuộc Âm Môn kia thì không cần phải nói, trong các giáo phái giang hồ, bọn họ nổi tiếng khó chơi, nào là Chỉ Nhân thuật, Quá Âm thuật (3), quan tài mang điềm hung, đèn cầy trắng, quỷ xuất giá… cái nào cũng rợn người.

(3) Quá Âm thuật: khả năng thông linh, cảm ứng, trừ tà, lên đồng,…

Nói đến Linh Thiền tự, đó là thánh địa của Phật môn ở Nam Tấn, nghe đồn pháp thân Thất Bảo La Hán thuộc về Kim Thân Pháp. Kim Thân Pháp và Niết Bàn Tâm của Phật Môn cũng giống như thuật Luyện Thần, Luyện Hình của Đạo Môn, đó đều là các pháp môn chân chính tu thành Tiên thành Phật.

Có phụ trợ, có cường công, đương nhiên dám mặc sức mà làm.

Đáng tiếc, mặc dù lòng người thâm sâu, nhưng tâm tư yêu ma cũng không cạn.

Vương Huyền bình tĩnh nói:

- Trần tuần sử có kế hoạch gì không?

Trước mắt không rõ tình hình trong động, nếu cái tên đệ tử xuất thân nho gia này bất chấp xông lên, hắn nhất định sẽ lên tiếng phản đối.

Lúc này, Trần Quỳnh vẫn còn tỉnh táo:

- Đường hầm này có hơi chật hẹp, lại gập ghềnh khó đi, nếu Sửu Tăng Nhi có thể tiến vào, đó chính là lấy một địch trăm, thế nhưng… Lại nói, ta tu kiếm đạo, không hợp dò xét, hiện tại chỉ có thể… hỏa công mà thôi!

Vương Huyền thoáng an tâm, bèn gật đầu nói:

- Nếu là sơn động hẳn sẽ có mạch nước ngầm, còn hầm mỏ thì… cần đề phòng các lối đi khác, cổ nhân thường nói Thỏ khôn có ba hang.

Trần Quỳnh trầm giọng nói:

- Đây chính là nguyên do ta mời Vương đại nhân đến, lối ra yêu sào tất nhiên không chỉ có một, một khi hun khói chúng sẽ ùa ra, chúng ta phải chia quân phòng thủ, nhất định không bỏ sót một con nào!

Vương Huyền trầm tư trong chốc lát:

- Nếu chia ra hành động thì với địa thế ở đây cần có ít nhất bốn tổ, khói vừa bay ra liền phong tỏa, sẵn sàng phòng ngự. Hơn nữa nếu xông ra là quân chủ lực thì các tổ còn lại phải lập tức hỗ trợ.

Mọi người nhanh chóng hiểu ra.

Hiện tại, nguy hiểm nằm ở chỗ liệu họ có đợi được quân chi viện không.

Trần Quỳnh vừa định lên tiếng, nhưng liếc thấy gã đại hán đầu trọc bên cạnh thì sắc mặt hắn ta có hơi do dự:

- Tuy Sửu Tăng Nhi có thể một mình phòng thủ, nhưng hắn… Nếu không có ta bên cạnh, e là hắn sẽ bỏ đi chơi.

Hắn có hơi khó chịu, những tưởng lần này có thể dễ dàng phá hủy yêu sào, cũng coi như không uổng công chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này một phen, nhưng không ngờ lại cần đến sự hỗ trợ của nha môn địa phương. Nếu việc này truyền ra ngoài, e là khi quay về hắn sẽ bị đồng môn chê cười.

Gã đại hán đầu trọc đứng bên cạnh vừa gãi đầu vừa bật cười hềnh hệch.

Sắc mặt huyện úy Kim cùng đám nha dịch lập tức trở nên khó coi.

Tuy nha môn cũng có cao thủ, nhưng phá yêu sào vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, nếu không có cao thủ Tĩnh Yêu Tư áp trận, nhỡ may đụng phải yêu vật chủ lực thì phải làm sao bây giờ?

Đúng lúc này, Lý đạo trưởng chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói:

- Lão đạo có thể một mình thủ một cửa.

Trần Quỳnh thở phào nhẹ nhõm:

- Làm phiền đạo trưởng rồi!

Vương Huyền quay đầu liếc nhìn, thấy Lưu Thuận cùng Trương Hoành gật đầu, hắn cũng bình thản nói:

- Ta cùng hai thuộc hạ là đủ.

Lúc này, đám nha dịch đang tái mặt mới thở hắt ra một hơi, bọn họ sợ nhất chính là bị phân cùng tổ với “Giáo úy củi mục”, vẫn nên để bọn họ ở cùng người nhà thì yên tâm hơn.

Quá trình phân tổ nhanh chóng kết thúc, ánh mắt Trần tuần sử thoáng trở nên kiên định:

- Chư vị, không thể để bầy yêu thoát đi, nếu như chúng trốn vào núi, e rằng sẽ tiếp tục tàn sát thôn làng.

Dứt lời, hắn lấy từ tay nải sau lưng ra hai khối cầu màu đen.

Đây là Khu Yêu hoàn do công bộ Đại Yến đặc chế, được luyện thành từ các loại dược liệu như ngải cứu, hùng hoàng,… chuyên dùng để đối phó yêu sào. Một khi đốt nó lên, nhân tộc còn đỡ, nhưng yêu loại thì không cách nào chịu đựng được.

Trần Quỳnh nhóm lửa lên, cổ tay khẽ đảo, hai viên Khu Yêu Hoàng “vèo” một phát chui tọt vào hầm mỏ, khói trắng xen lẫn một chút ánh vàng nhanh chóng bốc lên.

Đạo trưởng Lý Thủ Tâm cũng bước lên một bước, hoàng phù trong tay bỗng nhiên rực cháy, nương theo kiếm vung vẩy. Ông ta lẩm bẩm niệm:

- Thiên đạo hợp đức, nhật nguyệt hợp minh, thiên thanh địa ninh, ngũ nhạc tồi khuynh, hồi nghịch tác thuận, la liệt phong vân. . .

- Phong, khởi!

Không khí xung quanh bắt đầu lưu động với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, gió lốc gào thét trong khe núi, mưa phùn xoay tròn.

Cơn gió này đến một cách cổ quái, có thể nói là đột ngột sinh ra, nhưng may thay, nó không gây thương tổn cho người. Cùng với động tác vung kiếm của Lý đạo sĩ, một luồng ý thức chui tọt vào trong động.

Vương Huyền thu tất cả vào mắt.

Đây chính là Phù Lục thuật của Thái Nhất Giáo, cũng không phải kiểu dùng giấy vàng vẽ phù đơn giản như mọi người thường nghĩ, mà loại phù lục này chỉ có đạo sĩ đã chính thức thụ lục mới có thể sử dụng.

Đương nhiên các giáo phái, thậm chí là một số pháp giáo dân gian cũng vậy, phù lục bọn họ sử dụng hoàn toàn khác biệt. Tỷ dụ như Phá Tà đồng phù của hoàng gia, Lục Chỉ Bạch Chỉ quỷ phù của Âm Môn, những bí mật trong đó không thể để người ngoài biết được.

Phù lục này của Lý đạo sĩ dường như có hạn chế về thời gian, thế nên một lúc sau, ông ta lại đốt một tấm hoàng phù, tiếp tục điều khiển gió.

Bất chợt, khói bốc lên ở phía bên trái khu rừng.

- Sửu Tăng Nhi, chúng ta đi!

Trần Quỳnh híp mắt, lập tức bật người dậy.

Đại hán đầu trọc cười hề hề, vác một thanh cự phủ đùng đùng bước theo sau, hệt như một con gấu to xác, ven đường có không ít cành cây bị hắn ta đụng gãy.

Ngay sau đó, phía bên phải, ở đống đất cách đó không xa cũng bốc lên khói vàng.

Vương Huyền suy nghĩ vài giây rồi nói:

- Kim huyện úy, các ngươi đi đi!

Huyện úy Kim Hổ nhìn thật sâu vào mắt Vương Huyền, rồi nói:

- Vương đại nhân cần phải cẩn thận, đợi việc này qua đi, tại hạ mời ngài uống rượu!

Dứt lời, hắn dẫn theo bảy, tám tên nha dịch chạy đi.

Vừa đi, hắn vừa nghĩ: Bên trái cách Lý đạo trưởng khá gần, có một cao thủ cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau. Vương giáo úy này tuy thanh danh không tốt, có hơi khó coi, nhưng lại là một người dám đảm đương, ít nhất hắn không trốn tránh…

Đợi bọn nha dịch rời khỏi, Lý đạo trưởng đang điều khiển gió đột nhiên cười nói:

- Vương giáo úy, không gặp mấy ngày quả nhiên phải lau mắt mà nhìn, không chỉ sát khí binh gia đột phá, lại còn lâm trận không loạn, rất có phong phạm tướng môn!

Vương Huyền thản nhiên đáp:

- Đạo trưởng chê cười!

- Lối ra còn lại thì phải sao bây giờ?

- Giữ khoảng cách truy tung, giết Yêu Vương mới là chuyện chính yếu!

- Ừm… tốt!

Đúng lúc này, trên sườn đồi cao và khá dốc cũng bốc lên khói vàng.

- Đi!

Vương Huyền không chút do dự dẫn theo Lưu Thuận cùng Trương Hoành tung người nhảy lên.

Tốc độ của hắn nhanh hơn nhiều so với hai tên thủ hạ, chân phát lực khiến cho mảnh đất dưới chân ầm ầm phát nổ, nhảy vọt lên khoảng năm, sáu mét, Vương Huyền tiếp tục giẫm lên một nhánh tùng, mượn lực phi thân mà đi.

Trên sườn núi, khói nhanh chóng tan đi, một cái bóng lông xù cùng với bùn đất thình lình chui tọt ra.

- Muốn chạy?

Vương Huyền vẫn còn trên không trung lập tức xoay người ưỡn ngực, lạn ngân thương rời khỏi tay, phóng nhanh như thiểm điện.

Ầm!

Máu văng tung tóe, một con chồn sói trong tay cầm dao phay, bên hông quấn một tấm da thú hư thối lảo đảo ngã xuống, đầu trên cổ đã không còn.

Lúc này, Vương Huyền cũng vừa rơi xuống đất, hắn thuận tay rút lạn ngân thương lên, đề cao cảnh giác.

Đối với yêu vật, lúc mới bắt đầu tu luyện, hình thể của chúng không thay đổi, chỉ biết điều khiển sát khí âm vụ mê hoặc con người, ví dụ như một số loài chồn thi triển Mê Hồn thuật, dùng mạng đổi mạng, dân thường cũng có thể giết được chúng.

Bước tiếp theo, chúng sẽ học cách đi đứng của con người, học cách sử dụng vũ khí. Làm vậy không phải vì chúng cảm thấy con người cao quý, mà vì muốn học tập truyền thừa chưa hề đứt đoạn của Nhân tộc từ xưa đến nay, chuẩn bị cho chặng đường tu mệnh của bản thân.

Cũng có một số loài vẫn duy trì huyết tính nguyên thủy, sinh ra lân phiến hộ thân, khai quật huyết mạch thần thông thời thượng cổ, tiến hóa theo hướng hung thú cự vật.

Con sói chồn này cùng lắm chỉ là tiểu yêu, nếu hắn nhớ không lầm, còn có Hổ yêu cùng Sơn Tiêu.

Vèo vèo vèo!

Lại có thêm ba con yêu vật vọt ra.

Vương Huyền thấy rất rõ đó là ba con Cẩu yêu. Trên đầu chúng mọc đầy thịt thừa, hai mắt đỏ sậm, miệng đầy ranh năng, nước miếng không ngừng vung loạn.

Xem ra ba con Cẩu yêu này chuyên lật quan tài người chết, còn tập kích chó hoang, hung hăng thành tánh, chúng không chút kiêng kỵ lao về phía hắn.

Vương Huyền không lùi mà tiến, lạn ngân thương vào thế trung bình (4), thân thương dao động trái phải, kế đó, hắn duỗi tay, mũi thương đâm về phía trước.

(4) Chiêu thức trong thương pháp

Trước mặt Vương Huyền, một nửa người của hai con Cẩu yêu ở hai bên trái phải nháy mắt bị đông cứng, sau đó vỡ vụn ra. Còn con ở giữa thì lập tức mất đầu.

Thân thương vừa thu, hắn liền nhìn về phía cửa động, ánh mắt lạnh như băng.

Sau khi tu thành Thi Cẩu sát luân, Mê Hồn thuật của đám tiểu yêu này vô dụng đối với hắn, chúng chỉ có thể tấn công theo bản năng, giết chúng… bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Lúc này, Lưu Thuận và Trương Hoành cũng đã đuổi đến, bọn họ cầm đao thép cùng thiết thuẫn thủ hộ trái phải, cẩn thận đề phòng.

Hai người này đều tu binh gia rèn thể thuật, khí thế trên người cực kỳ hung hãn, đao thép trong tay vốn là sát khí đặc chế, lóe lên tia sáng lạnh thấu xương, có thể trảm âm hồn tà ma.

- Ồ?

Hai người vừa thủ vững trận hình thì liền phát hiện có gì đó không đúng.

Tam Tài trận rất thường thấy trong quân, từ tiểu đội ba người cho đến đại đội nhân mã ngàn người có hơn mười cách biến hóa, nhưng chung quy không tách rời thế trận Tam Tài: Thiên – Địa – Nhân.

Tuy nhiên, trận pháp quen thuộc này dường như đã có sự thay đổi nào đó…

Bạn đang đọc Chân Quân Xin Bớt Giận (Bản Dịch) của Trương Lão Tây
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mlemmlem2205
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.