Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ANH KHÔNG XUẤT HIỆN

Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Kết thúc ngày làm việc đầu tiên. Cô gửi hết báo cáo trong ngày cho Đỗ Bân, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hôm nay người cô phải làm bài phỏng vấn là Diệp Ngọc Thụ nhưng cả ngày ở công ty cô chẳng thấy bóng dáng anh đâu, cả hơi thở lạnh lùng của anh cô cũng không cảm nhận được. Khá ngạc nhiên, cũng có một chút mất mát nhưng cô cũng cảm thấy vui vì nếu gặp anh ta vào lúc này cô sẽ càng bối rối hơn. Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô lắc đầu không suy nghĩ nữa nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi ra về.

Ba ngày liên tiếp sau đó, Diệp tổng vẫn không hề lộ diện. Anh chỉ lẳng lặng nhìn cô qua góc màn hình. Cô bắt đầu tò mò kèm theo một chút lo lắng. Kỳ hạn một tuần chỉ còn một ngày nữa là hết nhưng cô căn bản chẳng hề tiếp xúc cũng chẳng hỏi được gì từ phía anh. Những tư liệu mà cô có được là Đỗ Bân đã đưa cho cô, nhưng bài báo này lại đang muốn nói về “Hành trình vươn đến thành công của Diệp tổng”. Cô bắt đầu hoang man, đợi đến giờ trưa chuẩn bị ăn cơm khi mọi người gần đi hết thì cô mới hỏi Đỗ Bân: “Trợ lý Đỗ, cho hỏi tôi có thể gặp Diệp Tổng các anh không? Cũng gần hết bốn ngày rồi, tôi vẫn chưa nhìn thấy anh ấy xuất hiện”.

Đỗ Bân đưa ánh nhìn vào chậu hoa phía trước rồi ngước sang nhìn qua cô: “Cô Thẩm, cô có việc gì cần gặp Diệp tổng sao?” khi chỉ có hai người thì Đỗ Bân mới kêu cô là cô Thẩm vì mối liên hệ giữa bọn họ cũng có một chút đặc biệt nên anh cũng không tạo sự cách biệt với cô. Cô e dè ấp úng trả lời anh một cách ngượng ngùng: “Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi Diệp tổng, có một buổi ghi

hình trực tiếp cần phải có sự có mặt của anh ta. Nếu không bài báo này sẽ không còn ý nghĩa nữa”.

Đỗ Bân nhìn cô cười, một nụ cười tà mị nhưng chứa bao hàm sự giấu giếm: “Cô Thẩm, như cô cũng biết Diệp tổng của chúng tôi không muốn xuất hiện trực tiếp trước ống kính, cô có cách nào để Diệp tổng lộ diện mà không ai thấy được khuôn mặt của cậu ấy không?”.

Ngọc Thụ ngồi sau bức tường nghe câu hỏi của Đỗ Bân nhoẻn miệng cười đắc ý. Anh ta là đang muốn làm khó cô rồi, nhưng với tính cách cá tính đó của cô thì làm sao cô có thể bỏ qua được, cô trực tiếp đáp lời: “Trợ lý Đỗ, anh có phần không biết rồi. Nếu đã chấp nhận phỏng vấn thì cũng nên chấp nhận một số nguyên tắc của ngành chúng tôi. Chúng tôi cần phải thu thập tất cả những tư liệu về Diệp tổng, còn chưa kể đến cuộc sống hàng ngày, thói quen sống, … chúng tôi cũng cần phải lưu lại để làm bút ký cho anh ta. Nếu anh ta không muốn để lộ khuôn mặt thì khi công chiếu chúng tôi sẽ làm vài kỹ xảo để không hiện rõ khuôn mặt của Diệp tổng các anh. Nếu Diệp tổng các anh không đồng ý, thì cuộc phỏng vấn này xem như hủy bỏ vậy”.

Hài lòng với câu trả lời thỏa đáng, trong đầu anh cũng lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Anh nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Đỗ Bân: “Nói là tôi đang đi công tác nước ngoài. Chuẩn bị buổi phỏng vấn về cuộc sống thường nhật, bảo cô ấy trực tiếp đến”.

Vừa gửi xong tin nhắn thì đầu bên kia Đỗ Bân đã móc điện thoại từ trong túi ra xem thì thấy là của Ngọc Thụ. Đọc xong tin nhắn, anh cũng cười thầm trong bụng không biết tên tiểu tử này muốn bày thêm trò gì nữa. Gần một tuần trôi qua, còn cả đống việc chưa thể nào giải quyết hết. Diệp hàn băng tổng anh chỉ biết bắt anh làm những công việc vô bổ xoay quanh anh và Thẩm Nguyệt Nhi, tối nào anh cũng phải ở lại tới gần nửa đêm cùng Diệp hàn băng tổng anh xử lý những công việc sau đó đúng là đang dày vò anh mệt chết đi được mà.

Anh nhìn khuôn mặt đang chờ đợi câu trả lời của cô, nụ cười bất đắc dĩ chợt hé mở: “Cô thẩm, thật ngại quá. Mấy hôm nay chi nhánh công ty bên nước ngoài đang mở rộng đầu tư nên hiện Diệp tổng đã đến đó xử lý. Theo như cô yêu cầu, tuần sau tôi sẽ sắp xếp buổi phỏng vấn tại nhà riêng của Diệp tổng cho cô. Nhưng mà như cô biết đấy, cậu ấy không thích giao thiệp với nhiều người lạ nên nếu có thể những người trong tổ của cô, cô có thể chỉ định một người cùng cô tới đó được không?”.

Tình tiết này làm cô cảm thấy vui mừng, những ngày vừa qua cô cũng đã cố gắng hết sức tổng kết cũng như chỉnh sửa để hoàn thành những phần quan trọng nhất. Chỉ còn vài bước cuối cùng nữa thôi thì sẽ hoàn thành rồi. Nhưng mà… kế hoạch hoàn thiện phải dời thêm vài ngày nữa, ánh mắt cô thoáng chốc đã gượng u buồn: “Thôi được, cũng đành phải như vậy. Khi nào Diệp tổng trở về, phiền anh báo tôi một tiếng. Tôi sẽ báo lại bên Khương tổng kéo dài thêm vài ngày nữa vậy”.

Đỗ Bân nhìn cô gật đầu khẽ ho nhẹ như đang che giấu sự chột dạ trong lòng. Cô ấy vậy mà ngây thơ, thật sự tin vào những gì anh ta đang nói sao? Không nhìn cũng đoán biết cái tên Diệp hàn băng kia là đang nhếch mép cười đắc ý rồi: “Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô. Về phần Khương tổng, do phát sinh nên tôi sẽ giúp cô thông báo ông ấy. Mọi chi phí bên tôi sẽ chịu trách nhiệm”.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.