Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGÀY ĐẦU CUỘC PHỎNG VẤN

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Sáng thứ hai đầu tuần, cô đã thức dậy từ rất sớm để đi tới tòa soạn rồi cùng với những người trong ekip đi tới công ty Minh Đạt. Trong xe các đội viên trong ekip của cô đều cười nói rôm rả. Cô là người rất hoạt bát, nhưng hôm nay đột nhiên lại trở nên rất trầm lặng. Dù ai nói gì cô cũng chỉ trả lời qua loa đại khái như: “Vậy sao?”, “Đúng rồi” hoặc “Vâng”. Tâm trí cô vẫn đang suy nghĩ phải nên đối mặt với Diệp tổng hổ báo như thế nào. Đầu óc vẫn đang mông lung thì bất ngờ anh tài xế lên tiếng: “Chúng ta đến nơi rồi, mau xuống xe thôi”.

Mọi người vui vẻ lần lượt thay phiên nhau xuống xe. Các anh trong tổ hậu cần thì ra phía sau xe lấy công cụ dụng cụ chuẩn bị cho việc quay ngoại cảnh theo kế hoạch ngày đầu tiên. Mọi người vừa vào đại sảnh, thư ký của anh đã đứng đợi nhóm người của cô rồi.

Cô ta rất đẹp, mặc một bộ váy comple màu xanh dương để lộ đôi chân trắng ngần. Tóc búi cao toát một vẻ thanh thoát rạng ngời của một cô gái tuổi đôi mươi. Cô cười tươi, khẽ gật đầu chào mọi người đầy cung kính: “Xin chào, tôi là thư ký của Diệp tổng - Trịnh Tư Kỳ. Trợ lý Đỗ nhờ tôi tới tiếp đón các vị. Cho hỏi các vị có phải từ truyền thông Lữ Hành đến không ạ?”.

Cô được phụ trách là trưởng nhóm của đội, gặp cô thư ký trẻ đầy khí chất kia, bản thân cô cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Là người đại diện của Lữ Hành cô cũng không ngại đứng ra chào hỏi: “Vâng, chúng tôi bên truyền thông Lữ Hành. Hôm nay đến đây làm một cuộc phỏng vấn về Diệp tổng. Tôi là Thẩm Nguyệt Nhi - trưởng nhóm ekip ngày hôm nay. Xin hỏi Diệp tổng đã tới chưa?”.

Trịnh Tư Kỳ cũng liếc nhìn cô sơ qua một lượt, ánh mắt thể hiện sự đắc ý: “Chào cô Thẩm, Diệp tổng vẫn chưa đến. Phiền mọi người theo tôi vào phòng họp. Trợ lý Đỗ đang đợi mọi người ở đó” cô gật đầu cung kính, tay chỉ về hướng thang máy ngụ ý bảo mọi người đi theo cô.

Nguyệt Nhi khách sáo: “Vâng”, mọi người lần lượt đi theo cô về phía tháng máy. Cánh cửa đóng lại, Trịnh Tư Kỳ bấm tầng 22 đi lên.

Cửa thang máy mở ra, mọi người nhanh chóng rời khỏi thang máy nối bước theo sau cô thư ký kiều diễm kia. Vừa đi cô ta vừa giới thiệu: “Khu vực này do Diệp tổng trực tiếp quản lý. Sau khi họp xong, tôi sẽ dẫn các anh chị tham quan xung quanh một vòng. Nếu có gì thắc mắc, mọi người có thể liên lạc với tôi”.

Nói xong một hồi, mọi người cũng vừa kịp đến phòng họp. Trịnh Tư Kỳ gõ cửa vài cái rồi mở ra, Đỗ Bân đã ngồi trong đó với một cái laptop đang để ở trước mặt, bên phải là một cái màn hình chiếu to đùng đang chiếu một dòng chữ to đùng: “Welcome to Minh Dat Group”. Thấy mọi người bước vào, anh đứng dậy gật đầu chào tất cả mọi người đầy vui vẻ: “Chào buổi sáng! Nhà báo Thẩm. Xin chào…” anh vừa nói lời xin chào vừa bắt tay với từng người, trông anh vô cùng gần gũi và thân thiết. Mọi người trong tổ ekip của cô cũng gật đầu bắt tay chào hỏi nhau.

Khác với những lần trước, hôm nay anh gọi cô là nhà báo Thẩm mà không gọi là cô Thẩm nữa để tránh cho mọi người hiểu nhầm về mối quan hệ đã quen biết nhau từ trước của bọn họ. Cô cũng vui vẻ xóa đi sự bài xích trong lòng gật đầu cười tươi chào hỏi lại anh: “Chào buổi sáng, trợ lý Đỗ. Lần đầu tiên đến đây,

mong anh giúp đỡ, chiếu cố cho đội nhóm chúng tôi hoàn thành tốt công việc. Nếu có gì sơ suất mong anh bỏ qua cho” nửa đùa nửa thật, nhưng giọng nói của cô rất nghiêm túc, mang một phần khẩu khí của người có uy.

Đỗ Bân nhìn cô, vẻ mặt không hề có một chút lo lắng hay kinh ngạc, khóe môi cong lên cười, một nụ cười đầy ẩn ý: “Nhà báo Thẩm khách sáo rồi, việc của Diệp tổng đành phải nhờ tới nhà báo Thẩm đây. Tôi cũng sẽ có một phần trách nhiệm, nếu có vấn đề sơ suất tôi sẽ là người chịu trách nhiệm đầu tiên nên tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp, tạo điều kiện tốt nhất cho cô tác nghiệp ở công ty chúng tôi”.

Khéo ăn khéo nói mới được lòng thiên hạ, anh không hổ danh là một cánh tay đắc lực của Diệp tổng. Theo Ngọc Thụ đã lâu nên khả năng đàm phán của anh cực kỳ tốt và rất nhạy bén. Tập đoàn Minh Đạt cũng thuộc hàng nhất nhì sau công ty Thịnh Phát, cũng là một công ty rất có máu mặt nên mọi người cũng phải e dè lo sợ. Nhưng nghe được những lời chiếu cố từ trợ lý Đỗ, mọi người trong nhóm của cô cũng thầm mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm như vừa vớ được một người chóng lưng hùng hậu.

Ngắt bầu không khí như đang muốn trầm lặng, Đỗ Bân nhìn mọi người, rồi nhìn cô Thẩm: “Nào, mời mọi người ngồi xuống. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu sơ lược về lịch sử hình thành và phát triển của công ty, sau đó sẽ giới thiệu một chút về Diệp tổng. Kết thúc phần này thì thư ký Trịnh sẽ giúp mọi người đi tham quan một chút. Đến chiều tôi sẽ đưa cho mọi người một số tư liệu để hệ thống lại nội udng ngày hôm nay. Trước giờ năm giờ chiều nay, mọi người gửi lại báo cáo, sau khi chúng tôi phê duyệt xong sẽ gửi lại cho các anh chị để đăng bài. Đây là lịch trình làm việc của ngày hôm nay, anh chị nào có vấn đề thắc mắc thì xin nêu ý kiến”.

Nói xong một hơi không ngưng nghỉ, anh liền kéo ghế xuống ngồi. Mọi người cũng bắt đầu ngồi xuống theo, người này nhìn người kia ngơ ngác. Cô cũng hiểu rằng một tập đoàn lớn mạnh như thế nếu không kiểm duyệt kỹ mà để họ tự ý nói năng nói cuội làm ảnh hưởng đến uy tín công ty của họ thì không đúng lắm. Cô cũng không lấy làm lạ liền gật đầu đồng ý: “Vâng, trợ lý Đỗ. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành tốt lịch trình ngày hôm nay”.

Đỗ Bân nhìn cô liền gật đầu. Tay anh bắt đầu gõ gõ vào laptop rồi rê chuột nhấp vào slide đang trình chiếu trên bức tường: “Được rồi, vậy thì tôi xin phép được bắt đầu”.

Trịnh Tư Kỳ không dự thính giảng, trước khi Đỗ Bân bắt đầu thì cô đã gật đầu chào mọi người một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phỏng chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo. Lịch trình mà Đỗ bân đưa cho cô thì bài thuyết trình của anh ta sẽ mất khoảng ba mươi phút mà thôi nên cô muốn ra ngoài giải quyết thêm một số việc đang dang dở. Trong phòng mọi người vẫn chăm chú nghe Đỗ Bân thuyết giảng, có người dùng máy ghi âm, có người dùng sổ ghi chú. Cô thì luôn giáng mắt vào màn hình chiếu ghi nhớ lại mọi thứ trong đầu mình, lâu lâu cũng ghi vài phần trọng điểm vào sổ ghi chú.

Trong một căn phòng nào đó, một bóng người với gương mặt nặng nề,

không khí lạnh lẽo từ hơi thở của anh đang tỏa ra xung quanh căn phòng càng thêm thêm lạnh lẽo. Đôi lông màu chau lại trũng xuống, khuỷu tay chống lên thành ghế dựa, tay chống lên càm bàn tay to lớn che hết cả khóe miệng, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình camera đang quan sát một cô gái đang ngồi ở trước mặt anh, không ai hết đó là người mà anh dang để ý - Thẩm Nguyệt Nhi.

Chẳng qua để tiện cho việc quan sát cô, anh đã cho Đỗ Bân lắp một cái camera mini vào trong một chậu hoa trang trí trên bàn trong phòng họp, chỉ cần cô vào đấy thì anh có thể nhìn thấy cô rồi. Vừa rồi cô bị sốt, hôm nay dù có đỡ hơn một chút nhưng sắc mặt cũng còn kém nhợt vài phần, lòng anh lại bất an. Nhìn cô như đang ghi chú gì đó trên sổ, mái tóc trên vai cô rơi xuống, cô khẽ vén nhẹ lên tai lộ ra một khuôn mặt mỹ miều đầy khí chất. Anh nhìn cô say đắm… miệng vẫn luôn nở nụ cười yêu mến.

Bạn đang đọc CẦU VỒNG NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG của Forgotten_Angel
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Forgotten_Angle
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.