Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Thiên - rốt cuộc là anh đã đi đâu?

Phiên bản Dịch · 2029 chữ

Cố Giai Lệ đứng ngây ra tại chỗ, không biết làm sao. Những gì xảy ra trong mấy phút ngắn ngủi này quả thật vượt ngoài dự liệu của cô, khiến cô tạm thời không thể chấp nhận.

“Không còn “anh Diệp Thiên” gì nữa, đối với anh cũng không còn “em gái” gì nữa!”

Câu nói này quanh quẩn trong đầu Cố Giai Lệ, cô là người thông minh, đương nhiên biết lời mà Diệp Thiên nói có ý gì.

Cô không ngờ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cô và Diệp Thiên đã cắt đứt quan hệ.

“Diệp…”

Diệp Thiên đi xa dần, cô đưa tay ra, muốn gọi Diệp Thiên, nhưng Lí Tinh Tinh đột nhiên kéo cô lại.

“Giai Lệ, để cái tên kiêu ngạo kia đi đi, cậu quản anh ta làm gì. Anh ta đã tuyệt tình như vậy, cậu còn định dày mặt hòa thuận với anh ta sao?”

Lí Tinh Tinh không xem trọng Diệp Thiên, khinh thường nói: “Sau này đừng quan tâm tên đó nữa, người gì đâu, anh ta hoàn toàn không có tư cách chơi cùng chúng ta. Huống hồ, không lâu nữa cậu sẽ là ngôi sao rồi, còn quan tâm anh ta làm gì? Là anh ta tự chọn cắt đứt quan hệ với cậu, cậu cần gì đi tìm ngược lại anh ta?”

Sở Thần Quang cười khẩy, cũng canh đúng lúc nói: “Giai Lệ, sau này những người em tiếp xúc đều sẽ là nhân vật nổi tiếng, thương nhân giàu có, lãnh đạo cấp cao quyền quý ở các nơi, trình độ cao hơn bây giờ rất nhiều. Anh nói câu không khách khí, Diệp Thiên không trân trọng tình bạn với em, không có gì đáng để em lưu luyến cả."

Ánh mắt Cố Giai Lệ khẽ chuyển động, cuối cùng cô buông tay xuống, không gọi Diệp Thiên nữa.

Trong lòng cô cũng biết, sau này cô bước lên con đường ngôi sao, người mà cô tiếp xúc đều là những người nổi tiếng đỉnh cao của Hoa Hạ. Cho dù Diệp Thiên có nỗ lực thế nào, cuối cùng cũng không thể đạt tới tầng lớp đó, cô cũng không thể miễn cưỡng kéo Diệp Thiên vào tầng lớp đó.

“Cứ thế thôi vậy!”

Cô khẽ thở dài, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống. Cô biết cuộc sống của mình sau này chắc chắn sẽ không có Diệp Thiên, giữa bọn họ cách nhau thật xa thật xa.

Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh nhíu mày, cô ta cảm thấy Cố Giai Lệ làm vậy có chút không thỏa đáng, nhưng đây là lựa chọn của Cố Giai Lệ, cô ta không tiện lên tiếng can thiệp.

“Giai Lệ!”

Ngay lúc đó, Lí Thu Hà mặc bộ đồ đỏ đi tới từ sau lưng bọn họ, vỗ vai Cố Giai Lệ, vẻ mặt nghiêm túc.

“Có lẽ ngày nào đó em sẽ hối hận không kịp vì quyết định ngày hôm nay!”

Câu nói của Lí Thu Hà khiến Cố Giai Lệ nghe mà không hiểu gì cả, trước đó Lí Thu Hà còn bảo cô cố gắng tránh xa Diệp Thiên, nhưng bây giờ hình như thái độ đã quay 180 độ vậy, khiến cô không hiểu gì cả.

“Chị Hà, loại người như Diệp Thiên sau này chắc chắn sẽ không làm nên công trạng gì, chỉ là tên ngu ngốc không biết đối nhân xử thế, có gì mà phải hối hận chứ?”

Lí Tinh Tinh bĩu môi nói: “Hơn nữa bây giờ Cố Giai Lệ đã ký hợp đồng với Công ty giải trí Thiên Phú, sau này sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng, cần gì phải để ý cái tên Diệp Thiên cỏn con đó?”

Lí Thu Hà nghe thấy, không giải thích gì mà chỉ lắc đầu.

Hôm trước, cô ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tối hôm qua, Diệp Thiên đã khiến cô ta hoàn toàn khuất phục.

Cô ta lắc đầu nhìn Cố Giai Lệ đang trong biểu cảm kiên định, như thể đã hạ quyết tâm, trong lòng thầm thở dài.

“Đánh mất mối quan hệ với Diệp tiên sinh người đã trấn áp cả một tỉnh, đây chắc chắn sẽ là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời em đó!”

Tiếu Văn Nguyệt nheo mắt nhìn theo hướng rời đi của Diệp Thiên, đôi mắt chớp chớp, cô ta có dự cảm Diệp Thiên đi lần này sẽ không quay lại.

Trong lòng dấy lên dự cảm như vậy, đột nhiên chạy nhanh ra khỏi hành lang, nhưng bên trong Thủy Thượng Nhân Gian rộng lớn này, đâu còn bóng dáng của Diệp Thiên nữa?

Thời gian còn lại của cuối tuần, đám người Lư Thành đều chơi ở trong Thủy Thượng Nhân Gian, nhưng điều khiến bọn họ cảm thấy lạ đó là người tiếp đón bọn họ đã không còn là Từ Tôn nữa, mà mà Từ Hồng, người còn có thực lực mạnh hơn Từ Tôn rất nhiều.

Những dịch vụ mà bọn họ nhận được còn cao cấp hơn trước đó gấp nhiều lần, phòng ở cao cấp của mọi người được đổi sang biệt thự siêu cấp trên nước chỉ dành riêng cho VIP và những khách có gia sản hàng trăm triệu.

Mọi người đều thầm vui mừng, còn tưởng vì có Sở Thần Quang và Lí Thu Hà nên mới được như vậy, nhưng chỉ có Lí Thu Hà biết, Từ Hồng đối xử với bọn họ tốt như thế, đó đều là vì Diệp Thiên.

Sáng thứ hai, mọi người từ thành phố Phán trở về trường, Cố Giai Lệ vào đến lớp, không kìm được nhìn xuống phía bàn cuối, chỗ ngồi của Diệp Thiên trống không, cậu không hề đến lớp.

Trong lòng Cố Giai Lệ cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn thu lại ánh mắt.

Hai tiết học trôi qua mà Diệp Thiên vẫn không đến, Cố Giai Lệ cảm thấy có điều gì không đúng.

“Lẽ nào anh ấy không định đến lớp nữa sao?”

Cố Giai Lệ có hơi lo lắng, nhưng Diệp Thiên vẫn không xuất hiện.

Trong lớp 12A6, Tiếu Văn Nguyệt đang chống cằm suy tư, hững hờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Mấy hôm nay cho dù là chơi ở thành phố Phán hay là trên đường quay về trường, trong đầu cô ta đều không được tập chung, lúc lại nhớ đến Diệp Thiên.

Về đến trường, cô ta vốn kiềm chế lại bản thân không được nhớ nữa, nhưng vì tiết mục biểu diễn hoàn hảo của Diệp Thiên tối hôm thứ sáu, danh tiếng của cậu đã nổi khắp trường Tam Trung, những người như Âu Hạo Thần hay Vương Hiên đều bị áp đảo hết.

Những cái biệt hiệu như “Vương tử tình ca”, “Hoàng tử dương cầm”, “Nam thần của trường” đều là dành cho Diệp Thiên, các bạn nữ vào lớp đều thảo luận Diệp Thiên, thậm chí trong giờ học cô ta còn nhìn thấy các bạn nữ chạy từ ngoài hành lang vào lớp 12A4 để đưa thư tình cho Diệp Thiên, đúng là vô cùng phô trương.

Đến phía nhà trường cũng coi trọng cậu học sinh mới chuyển đến là Diệp Thiên này, giáo viên chủ nhiệm thậm chí còn lấy Diệp Thiên làm chủ đề dạy học ở trong lớp, khích lệ học sinh, Diệp Thiên nghiễm nhiên trở thành nhân vật vô cùng nổi tiếng của trường Tam Trung.

Mơ màng một lúc, Tiếu Văn Nguyệt cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta đi nhanh về phía lớp 12A4, muốn gặp Diệp Thiên, cho dù không biết nói gì nhưng cô ta cũng muốn nói với Diệp Thiên vài câu.

Cô ta đến trước cửa lớp 12A4, đang định nhờ người gọi Diệp Thiên ra thì phát hiện bàn cuối của Diệp Thiên không có ai ngồi cả.

“Không có ở đây à?”

Cô ta hơi nhíu mày, đúng lúc Cố Giai Lệ đi tới.

“Cậu đến tìm anh ấy à?” Cố Giai Lệ chỉ vào bàn học của Diệp Thiên

“Đâu có!”

Tiếu Văn Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Mình đến tìm cậu, tối nay đến nhà mình ăn cơm nhé!”

“Hôm nay anh ấy không đi học!”

Cố Giai Lệ không trả lời, chỉ khẽ nói, giọng nói mang theo vẻ buồn chán, vụ nói Diệp Thiên ở Thủy Thượng Nhân Gian, ban đầu cô không hề cảm thấy có gì khác thường, nhưng mấy hôm liền không nhìn thấy Diệp Thiên, cô luôn cảm thấy trong lòng hình như thiếu một điều gì đó, đó chính là “anh Diệp Thiên” luôn an ủi khi cô ấm ức tủi thân, dùng bài hát để cổ vũ cô theo đuổi ước mơ, hình như thực sự đã dần dần rời xa rồi.

“Không đi học sao?” Tiếu Văn Nguyệt nhíu mày hỏi.

Mấy hôm liền Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt đều không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu, những bạn nữ trong trường điên cuồng theo đuổi Diệp Thiên cũng không có ai tìm thấy Diệp Thiên cả. Cho dù là trường hay căn nhà thuê, Diệp Thiên đều không về.

Tiếu Văn Nguyệt thử gọi điện cho Diệp Thiên mấy lần nhưng nhận được đều là những tiếng tút kéo dài, giống như thể sẽ mãi rời xa ngôi trường này, và sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Mấy hôm liền tâm trạng của Tiếu Văn Nguyệt đều không tốt, lúc này cô ta đang ngồi cuộn mình trong chăn ngây người nghĩ vẩn vơ.

“Diệp Thiên, rốt cuộc là anh đã đi đâu?”

Bàn tay cô ta nhẹ nhàng đặt lên ngực, dường như trên đó vẫn còn giữ hơi ấm mà Diệp Thiên cõng cô đêm đó.

Lúc này cô ta mới phát hiện ra, cậu thiếu niên mà cô ta coi thường ngay từ lần gặp đầu tiên, thậm chí còn có hơi căm ghét, nhưng giờ đã có một vị trí không thể phai nhòa trong tim cô.

Chỉ tiếc là cô ta còn chưa kịp cảm nhận rõ ràng hơn về phần tình cảm này thì đã không biết Diệp Thiên ở đâu nữa.

Thung lũng hoa ở tỉnh Xuyên, nơi đây vốn dĩ là nơi sinh sống của người dân tộc Di, nhưng mấy hôm trước lại có một thiếu niên đến.

Cậu thiếu niên ăn mặc hoàn toàn khác với người dân tộc Di sinh sống ở đó, hơn nữa cậu trông khôi ngô tuấn tú, vừa đến thung lũng hoa đã trở thành "lạc loài" trong mắt mọi người, nhiều cô gái dân tộc Di đều cảm thấy hứng thú với cậu.

Bên trong khu vườn của căn nhà gỗ khá rộng rãi, nhiều mầm non có mùi hương thơm dịu mới nhú khỏi mặt đất, cậu thiếu niên cầm bình tưới nước, hơi cúi người xuống, trong ánh mắt tràn đầy sự chuyên tâm, toàn tâm toàn ý chú ý vào những mầm non này, như thể những mầm non này là con của cậu vậy.

Mấy cô gái dân tộc Di đã tụ tập ở ngoài vườn từ sớm, nhìn cậu thiếu niên bằng ánh mắt tò mò, nhưng cậu thiếu niên lại hoàn toàn phớt lờ những cô gái trắng trẻo xinh đẹp này, chỉ chăm chú vào hoa cỏ trước mặt.

Khi cậu thiếu niên đứng dậy đi về phòng, một cô gái dân tộc Di khoảng 16,17 tuổi đột nhiên bước vào trong vườn, chạy đuổi theo cậu.

“Diệp Thiên, ngày nào anh cũng dậy sớm vậy à!”

Cô gái nở nụ cười tươi như hoa, làn da không cần trang điểm nhưng lại ăn đứt các cô gái khác, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết, lại mang vẻ trẻ con.  

Cậu thiếu niên chính là Diệp Thiên, sau khi cậu rời khỏi Thủy Thượng Nhân Gian liền đến thẳng thung lũng hoa, những mầm non dưới đất này chính là cỏ Ngân Lân đang trong giai đoạn sinh trưởng.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.