Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem ra là em sai rồi

Phiên bản Dịch · 2234 chữ

“Chuyện tối hôm thật sự may nhờ có anh. Diệp Thiên, cảm ơn anh, anh lại cứu tôi một lần nữa." Ánh mắt của Tiếu Văn Nguyệt rất

phức tạp.

Trong lòng cô ta, năng lực của Sở Thần Quang mạnh hơn Diệp Thiên không biết bao nhiêu lần, bất kể là mối quan hệ hay là tài nguyên cá nhân đều bỏ xa Diệp Thiên mấy con đường. Thế nhưng mỗi lần cô ta gặp khó khăn, người ra mặt cứu cô ta lại không phải là Sở Thần Quang, mà là Diệp Thiên.

Diệp Thiên dựa vào ghế sofa, xua tay.

“Tôi đã từng nói, cô là con gái của cô Hà, cô gặp chuyện, tôi sẽ giúp cô giải quyết. Cô không cần phải cảm ơn tôi."

Tiếu Văn Nguyệt nghe vậy, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói trở nên buồn bã: “Anh cứu tôi hoàn toàn chỉ vì mẹ tôi sao?”

“Nếu không nghĩ tới mẹ tôi, với quan hệ giữa tôi và anh, khi thấy tôi gặp chuyện, anh sẽ không quan tâm sao?”

Diệp Thiên không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã cho cô đáp án của câu hỏi này từ lâu rồi, cùng một câu hỏi đừng bắt tôi phải trả lời lần thứ hai."

“Thế à?”

Tiếu Văn Nguyệt cười tự giễu, lần này cô ta không còn giận dữ như lúc ở nhà hàng đơn giản bên ngoài trường lần trước, mà ngược lại đầy chán nản và thất vọng, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, ruột gan đau đớn như bị xé nát.

Hơn mười năm qua, cô ta cũng không khóc bao nhiêu lần, thế mà bây giờ lại cảm thấy mũi cay cay, vành mắt ươn ướt, ngay cả cô ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Cho dù lúc nhỏ món đồ chơi yêu thích nhất bị mất, hoặc là bị bố mẹ trách mắng, cô ta cũng chưa từng đau lòng như vậy.

“Hô!”

Cô ta hít sâu một hơi, nén nhịn không để nước mắt rơi xuống, chuẩn bị mở cửa rời đi.

Ngay lúc cô ta đi đến cửa thì đột nhiên nhớ tới cảm giác ấm áp khi được Diệp Thiên cõng trên lưng, bước chân khựng lại.

Cô ta xoay người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như lấy dũng khí, đột nhiên mở lời.

“Diệp Thiên, tôi muốn biết anh đã cõng bao nhiêu cô gái, tôi là người thứ mấy?”

Diệp Thiên nghiêng đầu qua, cảm thấy kì lạ, hỏi: “Câu hỏi này có ý nghĩa gì không?”

Tiếu Văn Nguyệt lại dùng ánh mắt kiên định nói: “Tôi muốn biết, có thể nói cho tôi không?”

Cô ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Thiên, vẻ mặt quật cường, cô ta nhất định phải biết được đáp án của câu hỏi này.

Diệp Thiên sờ căm, suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Cô là người đầu tiên."

Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt ngẩn người ra, sau đó vẻ chán nản và buồn bã lúc trước bỗng biến mất, ngược lại khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

“Vậy sao? Tôi là người đầu tiên sao?”

Đáp án này khiến trong lòng cô ta vui như nở hoa, cô ta cũng không biết vì sao mình lại vui như vậy.

Trên mặt tràn ngập nét cười, cô ta mở cửa rời khỏi phòng Diệp Thiên, cảm thấy cả người vô cùng dễ chịu.

“Lạ thật!” Diệp Thiên lắc đầu, lại nằm xuống ghế sofa.

Cậu không muốn đoán tâm tư của Tiếu Văn Nguyệt, cũng không có hứng thú để đoán.

“Rầm!”

Lúc Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi cửa không hề khóa cửa phòng, bỗng một tiếng động vang lên, cửa phòng bị đạp mở. Một người khí thế hung hăng bước vào, thoáng cái đã đứng trước sofa.

“Tên họ Diệp kia, nói mau, vì sao Nguyệt Nguyệt lại bước ra từ phòng cậu, tối hôm qua hai người đã làm gì trong này?”

Người đến là Sở Thần Quang. Lúc này, người nằm trong top mười thanh niên xuất sắc của Lư Thành lại vô cùng nóng nảy, tức giận nhìn Diệp Thiên, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Vừa rồi khi Tiếu Văn Nguyệt ra khỏi phòng Diệp Thiên, cậu ta vừa khéo ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh ấy, thế là lập tức nổi nóng, lòng đố kị dâng lên.

Cậu ta quen biết Tiếu Văn Nguyệt lâu như vậy, hai nhà còn thân nhau, trước giờ cũng chưa từng ở riêng với Tiếu Văn Nguyệt trong một phòng bao giờ. Thế mà bây giờ cậu ta lại nhìn thấy người mình thích mới sáng sớm đã đi ra từ phòng của Diệp Thiên, trên mặt còn hiện nụ cười vui vẻ. Cậu ta có giỏi ngụy trang thế nào đi nữa thì giờ phút này cũng không kiềm chế được.

Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế sofa, vẻ mặt không thay đổi, chỉ rời ánh mắt. Cậu nheo mắt lại, giọng nói trở nên lạnh lùng.

“Sở Thần Quang, anh là cái thá gì, tư cách đâu mà chất vấn tôi?”

Ánh mắt Diệp Thiên thờ ơ, giọng nói lạnh lùng.

Cậu vốn dĩ chưa từng để tâm đến con người khá có tiếng, được gọi là một trong mười thanh niên xuất sắc ở Lư Thành, tương lai là trụ cột giới kinh doanh này.

“Tên khốn, cậu muốn chết à?”

Sở Thần Quang nổi nóng, lập tức vung một cú đấm đến trước mặt Diệp Thiên.

“Rầm!”

Nắm đấm của cậu ta còn chưa chạm được vào mặt Diệp Thiên thì chợt cảm thấy một lực lớn truyền tới, đẩy cậu ta văng ra khỏi cửa, đâm gãy lan can, cả người rơi xuống dòng

sông nhân tạo. Trong lúc đó, cậu ta còn không nhìn rõ Diệp Thiên ra tay thế nào.

Động tĩnh bên này cực lớn, Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh ở phòng ngay cạnh Diệp Thiên đều chạy ra.

Nhìn thấy Sở Thần Quang rơi xuống sông, các cô gái vội vàng gọi nhân viên cứu hộ đến cứu Sở Thần Quang lên.

“Anh Thần Quang, có chuyện gì vậy?” Nhìn Sở Thần Quang ướt như chuột lột, cực kỳ chật vật, Tiếu Văn Nguyệt vội hỏi.

Sở Thần Quang còn chưa nói gì, đúng lúc đó Diệp Thiên từ trong phòng bước ra, đứng trên cao nhìn xuống Sở Thần Quang.

“Lần sau muốn ra tay với tôi thì tốt nhất nên áng chừng thực lực của mình trước đi!”

Sở Thần Quang giận đến tột cùng, lửa giận gần như thiêu đốt cả người cậu ta.

Cậu ta đến gây rắc rối cho Diệp Thiên, kết quả không những không làm Diệp Thiên bị thương, mà còn bị Diệp Thiên đánh rơi xuống hồ, hết sức chật vật, nhất là ở ngay trước mặt Tiếu Văn Nguyệt, quả thật mất mặt vô cùng.

“Anh Diệp Thiên, anh ra tay với anh Thần Quang à?” Cố Giai Lệ nghe thế quay sang nhìn Diệp Thiên, nhíu mày.

Lí Tinh Tinh cũng nổi giận, chỉ trích Diệp Thiên: “Diệp Thiên, anh có ý gì? Anh Thần Quang và chị Hà đưa chúng ta đến thành phố Phán chơi, để anh ở phòng tốt như vậy, ăn nhiều món ngon ở khắp trời Nam đất Bắc như vậy, còn hưởng thụ phong cảnh tuyệt đẹp, sao anh có thể đánh anh ấy chứ?”

“Có phải anh thấy mình có chút bản lĩnh rồi muốn làm gì thì làm không?”

“Anh cũng không nghĩ thử xem, nếu không có chị Hà và anh Thần Quang, với điều kiện của anh thì dù có cố gắng nửa đời, e rằng cũng không thể đến những nơi thế này hưởng thụ một lần. Anh không biết cảm ơn thì thôi, lại còn đánh anh ấy, anh có còn lương tâm hay không?”

Lí Tinh Tinh quở trách Diệp Thiên, tuy Sở Thần Quang cảm thấy uất ức nhưng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm. Tốt xấu gì tất cả mọi người cũng đứng về phía cậu ta, ngay cả Cố Giai Lệ cũng không nói giúp Diệp Thiên.

Điều khiến cậu ta cảm thấy kì quái là Tiếu Văn Nguyệt chỉ đưa chiếc khăn lông cho cậu ta, sau đó liếc nhìn Diệp Thiên đầy sâu xa, không có chút bất mãn nào, thậm chí còn không nói một lời, chẳng hề trách cứ Diệp Thiên nửa câu.

Nhìn thấy phản ứng của Tiếu Văn Nguyệt, trong lòng cậu ta trở nên nặng nề, lửa giận dâng lên càng cao.

Đối mặt với câu hỏi của Lí Tinh Tinh, Diệp Thiên tỏ ra thờ ơ, không quan tâm.

“Lí Tinh Tinh, cô đừng tự đề cao mình quá, cũng đừng khoe khoang sự ngu dốt của mình! Diệp Thiên tôi làm gì không ai đủ tư cách chỉ tay năm ngón, cô càng không xứng!”

Diệp Thiên chỉ vào mình, nói tiếp: “Thứ mà Diệp Thiên tôi muốn tôi sẽ tự mình lấy, chỉ dựa vào hai tay của bản thân, cần gì người khác cho tôi?”

“Trước kia tôi không quan tâm cô móc mỉa, khiêu khích thế nào là vì nể cô là bạn của Giai Lệ, không muốn chấp nhặt với đứa con gái ngu ngốc như cô. Nhưng hình như tôi càng nhường thì lại càng khiến cô kiêu căng hơn, để cô được nước lấn tới!”

“Được, hôm nay tôi nói rõ cho cô biết, sau này ở trước mặt tôi, tốt nhất cô nên im miệng lại, đừng để tôi nghe thấy giọng cô. Còn đến trước mặt tôi hô hào, khoa tay múa chân thì tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!”

Nghe cách nói không thân thiện của Diệp Thiên, Lí Tinh Tinh sững sờ.

Ngày trước cô ta châm chọc chế giễu Diệp Thiên, Diệp Thiên đều không màng quan tâm, cô ta cho rằng Diệp Thiên không dám có bất mãn nào với cô ta. Nhưng hôm nay cô ta mới biết, Diệp Thiên thật sự đối đãi với cô ta bằng thái độ như đối đãi với đám côn đồ kia, đáng sợ biết bao.

“Anh Diệp Thiên, anh quá đáng lắm rồi!”

Lí Tinh Tinh bị câu nói của Diệp Thiên làm kinh hãi, cố Giai Lệ thì lại chạy tới chắn trước mặt Lí Tinh Tinh.

Cô nhìn thẳng vào Diệp Thiên, trong mắt đầy sự bất mãn: “Anh Diệp Thiên, Tinh Tinh là bạn em, vả lại còn là một cô gái, sao anh có thể đối xử với cậu ấy như vậy?”

“Lần này nhóm chúng ta ra ngoài chơi, em muốn mọi người đều được vui vẻ, nhưng anh ra tay với anh Thần Quang, lại còn đe dọa Tinh Tinh, anh không thấy mình quá vô lý sao?”

“Xem ra là em sai rồi. Lần này đến Thủy Thượng Nhân Gian, em thật sự không nên gọi anh đi cùng."

Cô vừa dứt lời, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều tỏ ra ngạc nhiên, Cố Giai Lệ cũng hơi ngẩn người, cô không thể tin được mình lại nói những lời này với Diệp Thiên, người quen từ nhỏ của cô.

Nhưng nghĩ tới lời Lí Thu Hà đã nói ở nhà hàng, những lời Lí Tinh Tinh thì thầm bên tai cô hai ngày qua, rồi liên tưởng đến thái độ của Diệp Thiên đối với những người bạn xung quanh cô, cô nhất thời cảm thấy hình tượng của Diệp Thiên trong lòng mình bỗng sụp đổ.

Cô không thu hồi lại những lời nói trước đó, chỉ nhìn thẳng vào Diệp Thiên, rõ ràng là đứng về phía Lí Tinh Tinh. Giữa những người bạn thân như Lí Tinh Tinh và Diệp Thiên, cuối cùng cô cũng đưa ra lựa chọn.

Diệp Thiên nhìn cô gái lúc nhỏ luôn quan tâm đến cậu, luôn đi theo cậu, đột nhiên lắc đầu khẽ cười.

"Tiểu Cố, em lớn rồi!"

Tiếng "Tiểu Cố" này khiến Cố Giai Lệ rùng mình.

Lúc trước, Diệp Thiên luôn gọi cô là “Giai Lệ”, bây giờ lại gọi là “Tiểu Cố”, chỉ thay đổi cách xưng hô nhưng lại tạo thành vết nứt vô hình.

Diệp Thiên không nổi giận vì lời nói của Cố Giai Lệ, chỉ thản nhiên nói: “Em lớn rồi, không còn là cô bé đi theo sau lưng anh nữa, em nên có những mối quan hệ riêng của mình, cũng nên có lựa chọn của mình."

“Đường là tự em chọn, sau này cho dù có ai ở bên cạnh em hay không, hi vọng em có thể kiên trì bước tiếp. Không chỉ vì bản thân em, mà còn vì cô Tiêu đã mất."

Diệp Thiên quay người đi, chậm rãi tiến về phía trước, giọng nói vẫn theo gió truyền tới.

“Anh đã trải sẵn đường cho em, sau này không còn “anh Diệp Thiên” gì nữa, đối với anh cũng không còn “em gái” gì nữa. Nhưng nếu em gặp chuyện gì cần tới anh, anh sẽ đến giúp em."

Khi Diệp Thiên dứt lời thì cũng đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.