Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thua không nổi sao?

Phiên bản Dịch · 2035 chữ

Giới võ thuật Hoa Hạ trong 20 năm trở lại đây, kỳ tài đầu tiên trong giới võ thuật được công nhận chính là Diệp Vân Long của nhà họ Diệp ở thủ đô, ông ta cũng là kẻ mạnh nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ bây giờ, nhưng cho dù là Diệp Vân Long thì cũng phải ở độ tuổi 30 mới trở thành chí tôn võ thuật.

Và giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay càng ngày càng nhiều nhân tài xuất hiện, đã xuất hiện người trẻ tuổi có thiên bẩm vượt qua cả Diệp Vân Long như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, năm nay cũng chỉ 16,17 tuổi, tu vi đã đạt đến đỉnh cao tông tượng, chỉ cách chí tôn võ thuật đúng một bậc, nhưng cho dù bọn họ có thiên bẩm xuất chúng, muốn đạt đến vị trí chí tôn, ít nhất cũng phải sau độ tuổi 20.

Chí tôn võ thuật trẻ như Diệp Thiên đã vượt lên trên tất cả thiên tài, võ công siêu phàm, làm sao mà ông ta không kinh hoàng cho được?

“Nếu đã phục rồi thì đưa đồ cho tôi đi!” Diệp Thiên chỉ vào trước ngực Trần Sư Hành.

“Cái này…” Mặt Trần Sư Hành lập tức biến sắc, bàn tay nắm chặt chiếc mặt ngọc và không hề giao ra cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên thấy vậy, hai mắt nheo lại, khóe miệng nhếch thành hình vòng cung nguy hiểm: “Sao thế, lẽ nào ông quên vụ cược của chúng ta rồi sao?”

Mặt Trần Sư Hành không ngừng biến sắc, sau đó đổi sang mặt cười: “Chí tôn Diệp, mặt ngọc này là thứ mà sư phụ đưa tận tay cho tôi khi tôi xuống núi, có thể nói rằng đây là tín vật giữa sư đồ chúng tôi, có ý nghĩa vô cùng lớn, mong cậu nương tay!”

“Ngoài miếng mặt ngọc này, chỉ cần tôi có thì chí tôn Diệp có thể lấy đi bất cứ thứ gì, được không?”

Ý của ông ta rõ ràng là không muốn giao mặt ngọc ra.

“Lúc trước chúng ta cá cược, tôi không ép ông, là tự ông đồng ý, bây giờ thắng thua đã rõ ràng, ông lại không muốn thực hiện lời hứa?”

“Tôi không cần biết mặt ngọc này có phải là tín vật giữa ông và sư phụ của ông không, nhưng đã cược thì không thể thay đổi, lẽ nào ông coi lời nói của tôi là trò đùa sao?”

Câu nói của Diệp Thiên vừa dứt, bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, tất cả mọi người đều gần như nín thở, không dám nói lời nào.

Cảnh tượng Diệp Thiên dùng tay thi triển trong không trung vừa rồi hiện rõ mồn một trước mắt, Hàn Vân và Hàn Phong đều là võ giả nội gia, đương nhiên biết lời nói của chí tôn võ thuật đáng giá nghìn vàng, đã nói là làm.

Sắc mặt Trần Sư Hành đông cứng lại, lùi về sau vài bước, đối diện với một vị chí tôn võ thuật, bất kỳ ai đều sẽ có một áp lực cực lớn. Nhưng biểu cảm của ông ta tuy nặng nề, trong lòng lại không hề sợ hãi, hai mắt nhìn thẳng Diệp Thiên.

“Chí tôn Diệp, vụ cược thực sự tôi đã thua, nhưng mặt ngọc này là sư phụ tận tay đưa cho tôi, tôi không dám tự quyết định!”

“Nếu cậu muốn lấy bằng được, và để sư phụ tôi biết, ông ấy chắc chắn sẽ không vui đâu, sẽ đích thân xuống núi tìm cậu hỏi chuyện!”

Biểu cảm Diệp Thiên vẫn vô cùng bình thản, cậu lạnh lùng nói: “Cho dù sư phụ của ông là ai, hôm nay ông đều phải để lại chiếc mặt ngọc này!”

Trần Sư Hành thấy vậy, cười lớn hai tiếng, giữa hai lông mày lộ ra vẻ cao ngạo.

“Tuy cậu là một chí tôn võ thuật, nhưng trong các chí tôn võ thuật cũng phân mạnh yếu, nếu cậu đấu với sư phụ tôi, e rằng cậu vẫn còn kém xa đó!”

“Sư phụ tôi sống trên núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, người trong giới võ thuật đều gọi ông ấy là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’."

Hàn Phong và Hàn Vân vốn đứng bên cạnh xem, đều cho rằng Diệp Thiên có thể chấn áp được Trần Sư Hành, nhưng nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’, hai người đó đều cùng lúc rùng mình, biểu cảm cứng đờ lại, như thể nghe thấy một chuyện vô cùng kinh khủng nào đó.

“Ngọc Hoàng Đại Đế?”

Diệp Thiên nghe thấy, hơi cau màu, nhìn thấy biểu cảm của Diệp Thiên Trần Sư Hành mừng thầm trong lòng.

Sư phụ của ông ta có vị trí vô cùng cao trong giới võ thuật Hoa Hạ, 99% võ giả nghe thấy bốn chữ ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đều cảm thấy sợ hãi, tuy Diệp Thiên là một vị chí tôn võ thuật, nhưng đứng trước sư phụ ông ta cũng vẫn thua một bậc.

Vốn tưởng Diệp Thiên đã hiểu và sợ, nhưng câu nói phía sau của Diệp Thiên lại khiến ông ta đứng hình.

“Chưa nghe bao giờ!”

Hai mắt Diệp Thiên lạnh lùng, đã mất đi tính kiên nhẫn.

“Nói ít thôi, đưa mặt ngọc ra đây thì ông có thể cút đi rồi đó!”

Vừa nói cậu vừa bước một bước về phía Trần Sư Hành.

“Cậu Diệp, không được đâu!”

Thấy vậy, Hàn Phong hoảng hốt thốt lên, muốn ngăn Diệp Thiên lại, nhưng Diệp Thiên không cho vào đầu, và đã bước đến bước thứ hai.

“Hừ!” Trần Sư Hành không ngờ Diệp Thiên lại muốn ra tay cướp thật, ông ta hừ lên một tiếng, bàn tay hất mạnh, tung ra bốn viên bi thép màu đen, định là khi nổ tung, ông ta sẽ thoát khỏi căn phòng.

Tốc độ bộc phát lúc này của ông ta là của một vị võ giả nội gia cấp tông tượng, một bước hàng chục mét, mượn viên bi thép màu đen yểm hộ, và chạy được ra khỏi phòng.

Những viên bi thép màu đen này là ‘bom thép’ do ông ta tự chế tạo, bên trong có thuốc nổ, có thể nổ tung. Cho dù là gặp chí tôn võ thuật thì ông ta cũng có thể tạm giữ chân được đối phương để bản thân chạy thoát.

Diệp Thiên đứng yên một chỗ, chỉ thấy bàn tay của cậu hơi nâng lên, năm ngón tay xòe ra, bốn viên bi thép đều bị cậu tóm được và kẹp chặt trong bốn kẽ tay. Sau đó, cậu đánh một chưởng vào phía sau Trần Sư Hành!

Tuy cậu đứng cách Trần Sư Hành hàng chục mét, nhưng chưởng này đánh ra, sức gió của nó lập tức đập trúng lưng Trần Sư Hành, đánh chính xác vào lưng phía sau tim ông ta.

“Phụt!”.

Trần Sư Hành phụt máu mồm, ngã mạnh xuống đất.

Diệp Thiên ném mấy viên bi thép vào trong thùng rác, từ từ đi đến trước mặt Trần Sư Hành, giật lấy chiếc mặt ngọc, và lạnh lùng nói.

“Chiếc mặt ngọc này, tôi lấy đây!”

“Ông về nói với sư phụ ông, nếu ông ta có gì bất mãn cứ đến Lư Thành tìm tôi! Biệt hiệu của ông ta là 'Ngọc Hoàng Đại Đế', còn biệt hiệu của tôi, là 'Diệp Lăng Thiên'".

Diệp Lăng Thiên, đây là cái tên do cậu tự đặt cho bản thân trong mấy năm tập luyện vất vả, vô số lần vào sinh ra tử.

Từ khoảnh khắc cậu bị nhà họ Diệp vô cớ xóa tên cậu ra khỏi nhà họ Diệp, bị Diệp Vân Long phế võ công rồi ném vào trong rừng sâu, cậu đã thề nhất định chân đạp mây gió, ngự trị bầu trời, khiến mặt đất này không bao phủ được trái tim cậu, khiến bầu trời này không che nổi tầm mắt cậu.

“Diệp Lăng Thiên? Diệp Lăng Thiên hay lắm, tôi nhớ rồi, tôi nhất định sẽ kể hết cho sư phụ, cậu cứ chờ đấy!”

Trần Sư Hành lại ộc ra một ngụm máu tươi nữa, trong mắt đầy vẻ oán hận. Ông ta ghi nhớ biệt hiệu của Diệp Thiên, rồi loạng choạng đi ra khỏi cửa với bộ dạng vô cùng thê thảm.

Hai anh em Hàn Phong và Hàn Vân hoàn hồn sau một chưởng cách hàng chục mét của Diệp Thiên, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên.

“Cậu Diệp, vừa rồi cậu thực sự không nên ra tay!” Hàn Phong lo lắng nói.

Diệp Thiên bình thản hỏi: “Ồ? Vì sao? Tôi chẳng qua chỉ là lấy phần thưởng mà tôi đã cược thắng thôi!”

Hàn Phong nuốt nước miếng, giọng nói run run.

“Cậu Diệp, Trần Sư Hành cá cược với cậu, cậu lấy lại phần cược thắng của mình là điều bình thường, nhưng việc này liên quan đến sư phụ của anh ta, là ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ đó! Lẽ nào cậu không biết ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’ là người như thế nào sao?”

Diệp Thiên nghe thấy liền nhún vai: “Ngọc Hoàng Đại Đế là ai thì tôi thực sự không biết!”

Mấy năm nay tuy tu vi võ thuật của cậu vượt bậc, đột phá cảnh giới với tốc độ siêu nhanh, cậu cũng có xem qua về nhiều võ công nổi tiếng trong lịch sử, nhưng lại không biết về các nhân vật cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay.

Hàn Phong nhìn bộ dạng của Diệp Thiên không giống như đang nói dối, ông ấy thở dài một tiếng, giọng nói trở nên trầm hơn.

“Cậu Diệp ạ, có lẽ cậu chưa biết nhiều về những thông tin trong giới võ thuật, vậy cậu có biết ‘Tứ Tuyệt’ không?”

Diệp Thiên lắc đầu.

“‘Tứ Tuyệt’ chính là bốn người mạnh nhất được giới võ thuật Hoa Hạ ngày nay công nhận, được rất nhiều cao thủ trong giới võ thuật Hoa Hạ tôn sùng!”

“Bọn họ lần lượt là Bắc-Long, Nam- Tiêu, Tây- Gia Cát, Đông – Mộ Dung! Và trong đó ‘Nam – Tiêu’ chính là người mà Trần Sư Hành nói, ông ta tên là Tiêu Ngọc Hoàng, sống trên đỉnh Ngọc Hoàng của núi Thất Tinh ở tỉnh Kiềm, cho nên được đặt cho biệt hiệu là Ngọc Hoàng Đại Đế!”

“Ồ?” Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, cậu cũng không ngờ sư phụ của Trần Sư Hành lại có lai lịch khủng đến vậy, được phong là ‘Tứ Tuyệt’ ngày nay trong giới võ thuật của Hoa Hạ.

“Tiêu Ngọc Hoàng này có thực lực thế nào? Cũng là chí tôn võ thuật sao?” Diệp Thiên hỏi.

“Tiêu Ngọc Hoàng không đơn giản chỉ là chí tôn võ thuật đâu!”, Hàn Phong lắc đầu thở dài: “Mà trong những chí tôn võ thuật, ông ta là người có năng lực mạnh nhất!”

“Tiêu Ngọc Hoàng nổi tiếng năm 40 tuổi, vừa xuất đạo đã thách thức các cao thủ có tiếng ở vùng Xuyên Kiềm, lập nên vô số thành tích, có thể nói là người đứng đầu hiển hách một vùng”.

“Võ công của Tiêu Ngọc Hoàng mang đậm sát khí, những cao thủ thi đấu với ông ta, chỉ cần bại dưới tay ông ta cuối cùng đều sẽ bị ông ta giết chết, cho nên ông ta cũng được gọi là kẻ khát máu nhất trong ‘Tứ Tuyệt’, và trong các chiến tích lịch sử của ông ta, số chí tôn võ thuật chết dưới tay ông ta phải có đến 30 người."

“Ba mươi người sao?” Trong mắt Diệp Thiên thoáng lóe lên tia sáng.

Có thể giết chết được 30 vị chí tôn võ thuật, điều này đủ để nói lên thực lực của Tiêu Ngọc Hoàng đã mạnh đến mức khó mà tưởng tượng được. Nhưng biểu cảm của cậu lại không có chút sợ hãi, ngược lại mang thần sắc đầy hứng thú.

Bạn đang đọc Cao Thủ Tu Chân của Phong Hòa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BabyLove
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.