Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám Toán

Tiểu thuyết gốc · 2325 chữ

Lý Thiện mỉm cười một tiếng, cất bước đi ra ngoài thành.

Bên ngoài thành thiên địa rộng lớn, ruộng nương kéo dài liên tiếp, ngoài xa núi non trùng điệp xanh biếc, tâm trạng Lý Thiện cũng trở nên thoải mái.

Thế nhưng rất nhanh hắn đã trở nên buồn bực: Ở nơi này vào năm Vĩnh Lạc thứ tư, vạn dặm bờ cõi triều Đại Minh, rốt cục nơi nào mới là đất dung thân của mình?

Phía Bắc U Châu, vạn dặm Trường Giang mênh mông cuồn cuộn chạy chồm về phía Đông. Cây cối trên núi non bờ Bắc sum suê rậm rạp, sơn đạo quanh co đã hoang vu không dấu chân người lui tới. Hiện tại chỉ có Lý Thiện đang bước thấp bước cao đi trên con đường đã bị cỏ hoang che lấp.

Từ sông Hán Thủy xuôi dòng mà xuống chính là Giang Nam, từ thời Đường Tống đã được xưng là đô thị phồn hoa, thương nhân lui tới như dệt cửi, chế độ Lộ Dẫn ở đó e rằng đã trở thành một mảnh giấy lộn mà thôi.

Lý Thiện chuẩn bị đi đường núi tránh khỏi trạm canh, từ từ tìm một bến thuyền nhỏ bên bờ Trường Giang, đáp thuyền xuôi gió đi về phía hạ nguồn Trường Giang. Như vậy một mặt né tránh được địa khu hai châu U, Phúc tra xét Lộ Dẫn nghiêm ngặt, mặt khác đến Giang Nam ven biển thương phẩm kinh tế phát đạt, thân là người hiện đại kiến thức phong phú còn sợ không có đất dụng võ sao?

Sơn đạo ít có người đi, con đường hơn phân nửa bị cỏ hoang che lấp, chông gai mọc đầy. Trường sam của Lý Thiện vốn đã tơi tả nay lại thành nát tươm

Sau khi qua một ngã ba, chợt hắn dừng bước, cảnh giác nhìn về phía trước.Nơi đó có mấy nhánh gai bị gãy.

Việc này đối với người bình thường vốn dĩ chẳng có gì đáng nói nhưng Lý Thiện là cao thủ hình sự nhiều năm trong nghề, đối với mỗi chi tiết nhỏ đều quan sát vô cùng tỉ mỉ

Lý Thiện cúi người chăm chú nhìn theo đường mòn, chợt phát hiện mấy dấu chân lạ. Sắc mặt y ngưng đọng, giơ chân ra ướm thử, lại nhẩm tính khoảng cách giữa các bước chân. Bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm

Tiếp đó Lý Thiện lại kiểm tra bụi cây hai bên, gương mặt vẫn ngập tràn bất an, cho đến khi tìm được một mảnh vải chỉ to bằng đầu ngón tay út mắc trên nhánh gai, hắn mới nở một nụ cười thoải mái.

Đi thêm mươi bước hắn lại phát hiện ra mảnh vải tương tự. Lý Thiện dừng hẳn bước chân, quan sát bốn phía, chợt nở nụ cười hòa nhẽ nói lớn:

- Vị huynh đài này, thiên hạ mênh mông có dịp chung đường xem như duyên phận. Cớ gì phải ẩn núp như vậy...

Thế nhưng trong bụi cây không hề xuất hiện động tĩnh nào, cả sơn đạo chỉ nghe tiếng chim hót líu lo

-Bằng hữu không cần ẩn núp nữa. Ừm, lão huynh là một thân một mình đi tới đây, mặc trường sam màu sẫm màu, chân mang giày nhẹ đế bằng, thân cao chừng năm thước ba tấc, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi bảy. Thân thể cường tráng. Điểm quan trọng nhất là trên chân trái ngươi có thương tích, bằng hữu, ta nói không sai chứ?

Đến đây, trong lùm cây chợt có tiếng động, một thanh niên thân thể tráng kiện, y phục trường sam sẫm màu, lưng đeo tay nải xanh nhạt, tay cầm đơn đạo từ từ bước ra ngoài. Khuôn mặt y vốn hung tợn sắc bén, nhưng khi thấy Lý Thiện chẳng qua là một tiểu tử mười bảy, mười tám tuổi mới trở nên hòa nhã hơn. Y chắp tay, khom người thi lễ:

- Tiểu huynh quả là tài trí. Tại hạ họ Đoàn tên Lãng, tự Diên Khánh, là thương nhân từ Sơn Đông qua đây, mấy hôm trước gặp phải cường đạo. Bị chúng cướp hết tài vật, lại bị chém một nhát vào đùi. Khổ nỗi vì sợ cuòng đạo đuổi giết nên chỉ có cách lẩn trốn

Lý Thiện cũng khách sáo đáp lê, lòng không khỏi tự đắc về suy đoán vừa rồi.

Ban đầu hắn phát hiện dấu chân là giày da trâu thì lòng thấp thỏm không yên. Bởi bá tánh thời này nếu không đi giày vải thì là giày cỏ, loại giày gia trâu này thường chỉ sai dịch nha phủ mới dùng lúc đi công vụ. Bản thân hắn một mình nơi sơn đạo thế này, ngộ nhỡ gặp phải quan binh sẽ bị ngộ nhận là tàn dư nghịch tặc.

Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra dấu chân là của cùng một người, nha sai quan phủ thường đi theo nhóm nên chắc chắn không phải. Lại để ý thấy dấu chân bên trái hằn mạnh vào đất, nhưng lại không đồng nhất ở các đoạn như người bị thọt.

Từ đó mới biết người này chỉ mới bị thương chân gần đây, bởi vì bị đau mà dùng sức không đều mới có dấu chân không ổn định như vậy, Tần Lâm càng thêm xác định suy đoán của mình.

Dù trở thành bộ dạng thư sinh yếu ớt trói gà không chặt nhưng Lý Thiện còn có một ít công phu cầm nã học ở trường Cảnh Sát lúc trước. Ít ra đối phó với một gã chân bị thương không nhẹ thì hắn có tự tin.

Mấy mảnh vải tìm thấy trong bụi gai chính là bằng chứng cho suy luận của Lý Thiện. Miếng vải rách ra từ trường sam của nam tử, không phải là loại "Thanh chiến bào, hồng khỏa đỗ" (chiến bào màu xanh có miếng yếm bụng màu đỏ) của nha dịch, lại không phải là chiến y màu đỏ uyên ương của quan quân vệ sở, càng không phải là Phi Ngư phục màu vàng kim của Cẩm Y Vệ, chẳng qua là loại y phục của bá tánh bình dân hay mặc

Còn về việc phán đoán ra chiều cao và độ tuổi của đối phương. So với thời đại này xem như là thần thông, nhưng nếu xét về kĩ thuật hình sự hiện đại thì đây chẳng qua là nhập môn cơ bản mà thôi.

Dấu chân con người mang rất nhiều định dạng. Người trẻ tuổi gót nhẹ mũi nặng, người già lớn tuổi thì mũi nhẹ gót nặng. Lại từ dấu giày lớn nhỏ mà suy ra chiều dài của bàn chân, lấy nó nhân cho sáu, bảy lần mà ra được chiều cao của đối phương

Cho nên không cần gặp mặt từ trước, Lý Thiện cũng phán đoán ra được đối phương. Đây chính là sức mạnh của khoa học.

Thanh niên kia thì mặt ngập tràn kinh hãi. Tiểu tử trước mặt chưa đến hai mươi nhưng phán đoán kinh người, đã vậy lại ăn nói già dặn, tuyệt không lộ ra sơ hở. Vả lại tướng mạo mặt trắng không râu như thư sinh nho nhã nhưng y phục lại rách nát như gã nông phu.

Lý Thiện cũng không ngại nói ra tên thật. Dù sao trên thế gian này hiện tại chưa ai biết mình. Nói

Mình muốn đi giang nam tìm đến nương nhờ bá phụ. Còn về phán đoán ban nãy đành giải thích do cha hắn làm nghề thợ sơn nên dạy hắn cách đoán biết dấu chân động vật.

Đoàn Lãng kia nghe hắn cũng muốn đi Giang Nam thì mừng rỡ:

- Hóa ra là cùng một đường. Sơn đạo này lắm thú dữ lại hay xuất hiện cường đạo, gặp nhau xem như là duyên, không bằng chúng ta tương hõi lẫn nhau cùng đến Giang Nam.

Lý Thiện cười dài, sảng khoái đáp ứng. Hai bọn họ mỗi người mỗi suy tính riêng, đặc biệt Đoàn Lãng trên đường không ngừng dò hỏi lai lịch Lý Thiện. Khổ nỗi đối mặt với y lại là con cáo già lâu năm trong nghề trinh sát, nếu Lý Thiện không muốn tiết lộ thì dù thiên vương lão tử cũng không moi ra tin tức được.

Đi được hơn nửa canh giờ, kể cả hành trình trước đó tính ra rời khỏi thành U Châu đã có hơn ba mươi dặm, hai người đều có hơi đói bụng, bèn ngồi xuống nghỉ ngơi bên cạnh một dòng suối.

Đoàn Lãng quan sát xung quanh lấy trong tay nải ra hai chếc bánh bao thơm phức, y nhìn Lý Thiện cười cười:

- Bánh rán nhà làm, Lý huynh đệ nếm thử một chút xem có ngon không.

- Tiểu đệ đa tạ.

Lý Thiện đáp ứng một tiếng đón lấy, há miệng ra chuẩn bị ăn.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt Đoàn Lãng lóe lên một tia hung quang

-Kẻ nào?

Thình lình Lý Thiện kinh hô thất thanh, ném ra một viên sỏi về phía xa

Đoàn Lãng lấy làm kinh hãi, tay nắm chặt đơn đao thủ thế, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhìn theo phương hướng viên đá ném đi, chỉ thấy có một con gà rừng đang vỗ cánh bay lên, thần sắc y trong nháy mắt khôi phục bình thường.

Trái ngược, Lý Thiện bên này tỏ ra hết sức tiếc nuối nói:

- Ài, nếu tiểu đệ có cung tên ở đây thì huynh đệ ta đã được ăn bữa gà nướng no nê.

Đoàn Lãng yên dạ, cầm bánh của mình lên cắn một cái, cố ý tặc lưỡi khen bánh thơm ngon, âm thầm quan sát động tĩnh Lý Thiện

Chỉ thấy tiểu tử này uống một ngụm nước suối, sau đó bắt đầu ăn bánh ngon lành.

Trong lòng Đoàn Lãng bất quá chỉ cười lạnh, lúc này đi nửa ngày đường cũng đã có cảm giác đói bụng, thấy Lý Thiện ăn bánh có vẻ ngon lành, y cũng ăn bánh của mình.

Chỉ trong khoảnh khắc, Lý Thiện chợt khom người ôm bụng, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán lăn dài, từ dưới đất cố gắng nhổm người dậy:

- Ôi chao, nước suối này thật sự là không uống được, hỏng bét, đau bụng quá..

Đoàn Lãng gấp đến mức giậm chân, tiến tới xoa bụng cho Tần Lâm, lại khuyên hắn nên nằm xuống nghỉ ngơi.

Không ngờ Tần Lâm lại đứng thẳng người dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đoàn Lãng:

- Không đúng, chỉ sợ là trúng độc, có người muốn giết người diệt khẩu.. Đúng rồi, ngươi chính là nhị hoàng tử Kiến Văn Đế, ngươi không phải là Đoàn Lãng, ngươi là Chu Văn Khuyên đang bị Cẩm Y Vệ truy nã!

Chu Văn Khuyên bị vạch trần thân phận không khỏi hết sức giật mình, lui hai bước, giơ tay lên hỏi:

- Ngươi.. Làm sao ngươi biết?

Lý Thiện trầm giọng nói:

- Ta đi ở phía sau ngươi mấy dặm đường, ngươi đã phát hiện ta thật sớm, núp ở ven đường muốn ám toán. Từ đó có thể thấy rằng ngươi cứ đi được một đoạn đường, đến chỗ tầm mắt trống trải bèn quay đầu lại phía sau lấm lét quan sát, chỉ sợ có người đuổi theo, mới có thể phát hiện người đi đường đi ở phía sau mấy dặm.

- Ngươi nói bị cường đạo đánh cướp, nếu là cường đạo tầm thường chỉ cần tiền không cần mạng, cho dù là muốn giết người diệt khẩu cũng không có lý nào truy sát tới mấy chục dặm đường. Huống chi Cẩm Y Vệ, quan binh cùng nha dịch hiện tại đang ồ ạt lùng bắt dư đảng Kiến Văn, cường đạo nào lại dám ra ngoài gây án ở vùng này?

- Hắc hắc, cho nên bắt đầu từ khi ta phát hiện ngươi núp trong bụi cỏ, cũng biết ngươi cũng không phải là cường đạo, mà là con trai thứ hai của Kiến Văn Đế, Chu Văn Khuyên đang bị Cẩm Y Vệ lùng bắt!

Sau khi Lý Thiện vạch trần hành tung Chu Văn Khuyên buộc y hiện thân, liền hoàn toàn xác định phán đoán, bởi vì trước đó hắn đã nhìn thấy ảnh Chu Văn Khuyên trong bức họa dán ở cổng thành. Tuy tranh vẽ bằng bút lông không dễ nhận dạng nhưng Lý Thiện là cao thủ trinh sát, khả năng nhận diện ngũ quan vượt hẳn người thường, chẳng mấy chốc đã nhận ra y

Chu Văn Khuyên ngẩn ra, chợt bật cười khành khạch:

- Không nghĩ tới ngươi chỉ là một thiếu niên lại có tâm tư sâu kín như vậy, ta thấy ngươi cũng không giống như con nhà thợ săn, ngược lại giống như tay sai của Xưởng Vệ. Hừ hừ, nói gì cũng bằng vô dụng, hôm nay ta sẽ phải thu mạng nhỏ của ngươi!

- Có thật không?

Lý Thiện cười đứng thẳng người, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh, không hề có dấu hiệu gì là sắp sửa độc phát bỏ mình.

Chu Văn Khuyên cả kinh hai mắt trợn tròn:

- Ngươi.. Ngươi!

Lý Thiện phủi phủi chiếc áo đã rách xơ xác của mình, lại sửa đấu lạp, chậm rãi lên tiếng nói:

- Nếu ngay từ đầu ta đã nhìn ra lai lịch của ngươi, làm sao có thể trúng gian kế của ngươi được? Ha ha, để cho ngươi chết được rõ ràng minh bạch, vừa rồi ta đã đổi bánh với ngươi, đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông, ngươi ăn bánh của mình, có xảy ra chuyện gì cũng không thể trách ta được...

Bạn đang đọc Cẩm Y Thần Bộ sáng tác bởi nhatthuc0206
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhatthuc0206
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.