Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của lão soái (phần 1)

Phiên bản Dịch · 2182 chữ

Nhưng Cổ Đế ra tay rồi, hữu quyền cứng rắn như sắt của hắn như chớp đánh ra thẳng thành một đạo.

Thân thể Hổ Vương Kiều Khoa Nhĩ chợt cứng ngắc, hắn gian nan cúi đầu, nhìn cánh tay đầy máu của Cổ Đế trước ngực mình: “vì, vì sao..?”, hắn thế nào cũng không tưởng được, Cổ Đế lại đột nhiên hạ sát thủ với mình.

Vị trí trái tim của Kiều Khoa Nhĩ đã hoàn toàn bị xuyên thủng, cả người không còn một phần khí lực nào.

Cổ Đế cười khổ nói: “huynh đệ, ngươi đi trước một bước tới âm phủ chờ ta. Hắn nói đúng lắm, chúng ta không thể để tộc nhân vì dục vọng của chúng ta mà chết, ta càng không mong thú nhân tộc rơi vào hủy diệt”.

Nói đoạn, Cổ Đế vận lực rút tay ra, máu tươi từ ngực Kiều Khoa Nhĩ bắn ra tung tóe, ướt đầy mặt Cổ Đế, thân thể hùng tráng của Kiều Khoa Nhĩ đổ rầm xuống đất, vĩnh viễn cũng không đứng dậy nổi nữa. Bất ngờ là, quân đoàn Bạch Hổ không có một người nào bước ra.

Uy thế của chín thần thú, thêm vào thân thể hùng vĩ của Tử Tinh Bỉ Mông, tất cả những điều này đã nói cho hai đại bộ tộc thú nhân, địch nhân của bọn chúng là đẳng cấp thế nào, huống chi còn có đội quân chiến đấu như hàng không mẫu hạm của Cầm Đế trên không trung.

Cổ Đế đưa mắt nhìn Tử: “xem ra ta thực sai rồi. Đáng tiếc, ta tuyệt không hối hận, nếu cho ta chọn lại một lần, có lẽ ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy. Tử Đế, ta hi vọng cái chết của ta và Kiều Khoa Nhĩ có thể khiến ngươi bỏ qua cho tộc nhân của ta. Từ nay về sau, Lôi Thần bộ lạc cùng Chiến Thần bộ lạc đầu hàng ngươi, nếu như đời này có linh hồn tồn tại, ta hi vọng có thể trở thành linh hồn nhìn ngươi lãnh đạo thú nhân trở nên cường đại, như vậy ta thua mới không oan uổng. Ta là Cổ Đế, Sư vương Cổ Đế, Lôi thần Cổ Đế, chỉ có bản thân ta mới có thể giết được chính mình, ha ha, ha ha, ha ha….”

Ầm…

Đấu khí khổng lồ chợt bốc lên, một cột sáng màu máu nháy mắt từ ngực Cổ Đế tuôn ra, hắn đã dùng đấu khí của chính mình chấn nát nội tạng trong cơ thể.

Thân hình to lớn kia đứng đó lảo đảo, ánh mắt dữ tợn kia dần ảm đạm, từ từ ngã xuống, thời gian như trôi qua vài thế kỷ vậy, thân thể hắn rốt cuộc ngã vào trong bụi bậm.

Bóng tím chớp lên, Tử đi tới bên người Cổ Đế, nhìn con mắt trợn trừng cùng thi thể không chút khí tức, vẻ lạnh lùng trong mắt Tử dần biến đi.

“Cổ Đế, ta sẽ không giết tộc nhân của ngươi, ta cũng mong linh hồn ngươi có thể nhìn ta làm sao lãnh đạo tộc nhân của chúng ta đi tới tương lai hùng thịnh. Không bao lâu nữa, nhân loạn cùng chúng ta sẽ bắt đầu giao dịch bình đẳng, sinh hoạt của thú nhân càng ngày càng sung túc. Tất cả những điều này ngươi không thể mang lại cho tộc nhân của chúng ta, nhưn ta, ta có thể!”.

Không biết vì sao, hoặc là linh hồn Cổ Đế thực sự có thể nghe được lời Tử, hai mắt hắn liền chậm rãi nhắm lại, vẻ hung ác từ từ biến mất, khuôn mặt trắng dần vì mất máu thậm chí còn có vài phần an nhiên.

“Các ngươi còn đợi gì?”, Tang Thác Tư nhìn phía quân đoàn Hoàng Kim cùng quân đoàn Bạch Hổ, ngẩng mặt cuồng hống.

Trừ Tử, tám thần thú còn lại đều không chậm chễ phóng ra khí tức mạnh nhất của mình.

Dưới dạng khí thế như dời non lấp bể này, sư nhân của quân đoàn Hoàng Kim cùng hổ nhân của quân đoàn Bạch Hổ nhất tề quỳ rạp xuống đất.

“Tham kiến Tử Đế đại nhân, cung nghênh Tử Đế đại nhân trở về”.

Thú nhân tộc, vĩnh viễn chỉ nghe lời cường giả, Cổ Đế chết rồi, Kiều Khoa Nhĩ chết rồi, đối diện với quân đoàn Tử Tinh hùng mạnh, hai đại bộ lạc thú nhân tộc chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, bọn họ không còn con đường nào khác.

Tử mang ba quân đoàn Tử Tinh, Hoàng Kim và Bạch Hổ đi tới pháo đài sừng sững của Lôi Thần pháo đài thu thập tàn cục, lệnh sĩ binh tộc thú nhân quét dọn chiến trường. Mà Diệp Âm Trúc đã từ trên không hạ xuống, dừng trên đầu thành Thánh Quang, đỡ lấy Mã Nhĩ Đế Ni nguyên soái đang lảo đảo muốn ngã.

Chín đạo tử quang đồng thời chớp lên, phân ra nhập vào trong chín đường kinh mạch của Mã Nhĩ Đế Ni, nguyên lực nhu hòa theo Tử Trúc thần châm từ từ rót vào trong cơ thể Mã Nhĩ Đế Ni, kích phát sinh mạng lực trong người hắn.

Tảng đá cuối cùng trong lòng Mã Nhĩ Đế Ni rốt cuộc bỏ được xuống, thân thể hắn từ từ dựa vào người Diệp Âm Trúc.Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ chết rồi, hai đại bộ tộc thú nhân đầu hàng, chiến ý giúp hắn duy trì đến giờ chậm rãi rút đi.

Thân thể vị nguyên soái này trở nên rất yếu ớt, cơ nhục đều mất đi lực khí, vẻ mặt già nua thiếu máu lộ một nụ cười nhẹ, nguyên lực Diệp Âm Trúc không ngừng truyền vào cũng không giúp nổi lực lượng ông ta khôi phục.

“Âm Trúc, ngươi cuối cùng vẫn trở lại”, Mã Nhĩ Đế Ni nhìn ánh mắt đầy ân cần của Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc cúi đầu, cảm thụ sinh mệnh lực của Mã Nhĩ Đế Ni đang rất nhanh biến mất, bích quang nơi cổ tay lóe lên, bích ti trực tiếp cuốn vào người Mã Nhĩ Đế Ni, dưới nguyên lực của hắn thôi động, sinh mệnh lực liên miên bất tuyệt truyền vào trong cơ thể vị nguyên soái này.

“Không cần lãng phí đấu khí của ngươi, vô dụng rồi. Ta tự biết rõ tình huống của mình, tại một giờ trước thân thể ta đã sớm khô kiệt, chỉ dựa vào một tia hi vọng cùng bất cam giữ tới giờ này. Âm Trúc, ta có thể chết bên người ngươi đã rất thỏa mãn rồi, chúng ta đã thành công, ngươi bảo vệ được Cầm Thành, mà ta cũng hoàn thành lời hứa, trước khi ngươi trở lại cầm cự được Thánh Quang thành”.

“Nguyên soái, ngài nghỉ ngơi chốc lát đi, yên tâm, ta nhất định sẽ chữa trị được cho ngài”, trước đây, Diệp Âm Trúc có rất nhiều chỗ còn đề phòng Mã Nhĩ Đế Ni, nhưng giờ phút này, lòng hắn chỉ còn lại cảm động và tôn kính mà thôi.

Vị lão soái này đã đem hết cuộc đời mình cống hiến cho Mễ Lan.

Vinh quang của gia tộc Tử La Lan tại Mễ Lan đế quốc đều do ông ta và Mã Đặc Lạp Kỳ huynh đệ hai người dùng tính mệnh đổi lại a!.

Mã Nhĩ Đế Ni gian nan lắc đầu: “Áo Lợi Duy Lạp đâu? Có thể cho ta gặp nó một lần cuối?”

“Gia gia”, một bóng người như điện xuất hiện bên người Diệp Âm Trúc, “cộp” một tiếng, quỳ trước mặt Mã Nhĩ Đế Ni, chính là Áo Lợi Duy Lạp.

Hai mắt Áo Lợi Duy Lạp đỏ bừng, quyền đầu nắm chặt đã biến thành màu trắng, trong Cầm Đế hào, hắn dựa vào hệ thống khống chế quan sát toàn phương vị, nhìn ra người nằm trên đất chính là Mã Đặc Lạp Kỳ, cũng nhìn thấy Mã Nhí Đế Ni, hắn cơ hồ thúc dục tọa kỵ cự long của mình không ngừng nghỉ bay tới.

“Tốt, tốt, có thể nhìn thấy ngươi một lần cuối, gia gia đã thỏa mãn rồi”, Mã Nhĩ Đế Ni vui mừng nhìn Áo Lợi Duy Lạp: “không được khóc, Tử La Lan gia tộc không có nam nhân rơi lệ”.

“Gia gia, con không khóc, con không khóc”, nỗi bi thương trong lòng Áo Lợi Duy Lạp như nổ tung, miệng nói không khóc nhưng nước mắt không chịu khống chế lã chã rơi xuống. Hắn như điên cuồng lau đi nước mắt trên mặt mình, không muốn để gia gia nhìn thấy.

Ánh mắt mờ dần của Mã Nhĩ Đế Ni nhìn sang Diệp Âm Trúc, lại ngó Áo Lợi Duy Lạp: “ta nghĩ các ngươi đều hiểu được, ta để Áo Lợi Duy Lạp thoát ly gia tộc gia nhập Cầm thành, là để cho gia tộc lưu lại một con đường lui, cũng hi vọng gia tộc ta sau này có thể quật khởi trở lại. Tiếc là giờ ta không thể không thay đổi chủ ý, vì Tử La Lan gia tộc giờ chỉ còn một mình Áo Lợi Duy Lạp là nam nhi. Âm Trúc, ngươi đồng ý để Áo Lợi Duy Lạp trở về gia tộc ta hay không?”

Thân thể Áo Lợi Duy Lạp đột nhiên cứng đờ: “gia gia, người nói gì vậy? đại ca và nhị ca…”

Mã Nhĩ Đế Ni nhẹ gật đầu, vẻ mặt toát một tia kiêu ngạo: “phải, hai đứa nó vì đế quốc, vì gia tộc, đã hi sinh tính mạng trân quý của mình, hai đứa là niềm kiêu ngạo của gia tộc, cũng là niềm kiêu ngạo của đế quốc, ta thực tự hào vì tụi nó”.

Gia tộc Tử La Lan, gia tộc đệ nhất đế quốc Mễ lan thực không ngờ lại chỉ còn lại một mình Áo Lợi Duy Lạp là nam nhi? Một nhà trung liệt này vì Mễ Lan đế quốc đã hi snh thực quá lớn.

“Tất nhiên nguyện ý, thành viên Tử La Lan gia tộc vĩnh viễn là niềm tự hào của Áo Lợi Duy Lạp đại ca”.

Mã Nhĩ Đế Ni phảng phất thở phào một hơi, dưới sinh mạng lực cường đại của Bích ti duy trì, ánh mắt ông ta càng trở nên sáng tỏ: “đa tạ Cầm Đế đại nhân thành toàn, Áo Lợi Duy Lạp, còn không mau tạ ơn”.

“Gia gia”, Áo Lợi Duy Lạp nức nở nhìn gia gia mình.

Mã Nhĩ Đế Ni gian nan lấy từ trong người ra một lệnh bài hình như cái trứng, cả lệnh bài màu kim sắc, trên khắc một bông hoa violet đầy diễm lệ.

Ma pháp khí dày đặc trong đó, tử tế nhìn mới phát hiện ra, trên khối lệnh bài nhỏ bé này lại là hàng chục loại kim loại hiếm có hợp thành, ma pháp trận cũng lên tới mười cái. Dù là đại sư Ải nhân tộc cũng khó có thể làm được.

“Đây là lệnh bài đại biểu cho tộc trưởng, từ hôm nay, ta lấy danh nghĩa tộc trưởng cho phép ngươi trở lại Tử La Lan gia tộc, lại kế thừa vị trí tộc trưởng gia tộc Tử La Lan, cũng kế thừa tước vị công tước của ta”.

“Gia gia”, Áo Lợi Duy Á đau đớn hô một tiếng, “cộp, cộp, cộp”, ba tiếng dập đầu liên tiếp, ánh mắt trở nên mơ hồ, trịnh trọng giang tay đỡ lấy lệnh bài đại biểu cho địa vị tộc trưởng tối cao của Tử La Lan gia tộc.

“Thằng nhỏ ngốc, ta không phải nói rồi sao, không được khóc. Gia gia ngươi cả đời này chiến đấu giữ Thánh Quang thành, cho tới hôm nay vẫn chưa từng bị thú nhân tộc công phá. Gia gia đời này không nuối tiếc gì, cừu nhân Lôi Thần bộ lạc cùng Chiến Thần bộ lạc của chúng ta đã bị giải toán, Cổ Đế và Kiều Khoa Nhĩ đều chết, ngươi nên cao hứng mới phải. Gia gia đã dạy ngươi từ nhỏ, nam nhi gia tộc Tử La Lan chết trên chiến trường mới là kết thúc tốt nhất, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?”

Nước mắt Áo Lợi Duy Lạp từ từ ngưng lại, thương yêu nhìn gia gia: “gia gia, người yên tâm, con nhất định lãnh đạo gia tộc đời đời bảo hộ Mễ lan, làm gia tộc ta ngày càng vinh quang”.

Nghe xong câu này, Mã Nhĩ Đế Ni tức thì tinh thần tốt hẳn, hào khí xung thiên kêu lớn: “Được! đây mới là tôn tử của Mã Nhĩ Đế Ni ta, Áo Lợi Duy Lạp, đỡ gia gia dậy”.

Áo Lợi Duy Á đỡ gia gia từ trong lòng Diệp Âm Trúc, đỡ Mã Nhĩ Đế Ni đứng dậy.

Bạn đang đọc Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 127

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.