Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy dỗ

Tiểu thuyết gốc · 2529 chữ

~ Chuyện về 2 trainer~

~Truyện cổ tích thiếu nhi, phần 6~

Nó đã quên mất vị của Aspear Berries, thứ nó từng rất thích ăn.

Lẫn cả tên của bố mẹ Eric, những người thường tới vào tối chủ nhật hàng tuần.

Những khuôn mặt thoáng quen thuộc, những người thường xuyên tới xem các trận đấu giữa Eric và Ashley, giờ đây trở nên khó phân biệt và thực sự trông giống hệt nhau.

Phải đến đêm hôm sau, nó mới nhận ra rằng có gì đó không ổn. Chiêu thức tuyệt vời mà nó sáng tạo ra , thứ chắc chắn sẽ giúp nó được vinh danh là 'số một', giờ đây đột nhiên biến mất khỏi trí nhớ.

Biết bao năm tháng cùng khoảng khắc, biết bao nhiêu ký ức… giờ đây hầu hết chỉ còn cảm giác mơ hồ.

Nó định đánh thức Eric để nói về chuyện này.

Nhưng ngay cả mối bận tâm lớn tới như vậy, cũng trôi tuột đi,

Ra khỏi đầu nó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

* Route 43, giữa Lage of Rage với thị trấn Mahogany*

" Ừm, ý anh là thắng thì cũng vui đấy, nhưng anh ko thấy buồn chút nào hết." Một chú Flaaffy hoang dã thò đầu ra khỏi đám cỏ khi tôi đi qua, tôi vẫy tay chào nói. "Không. Anh không nghĩ thế." Tôi tiếp tục nói qua điện thoại. " Thế này hay hơn, ít gặp phiền phức vì anh chỉ là á quân. Dù sao, ngừng nói về anh, chuyện bên em thế nào? Vẫn ngập trong công việc?"

Ở đầu dây bên kia, Lori thở dài mệt mỏi. "Có tên ngu xuẩn đi làm sập 1 phần Rock Tunnel ngay bên ngoài thị trấn Lavender vào tối thứ Tư. Chỉ trời mới biết điều gì đã khiến hắn nghĩ đến việc cho một Golem dùng Self-Destruct trong không gian chật hẹp. League đang cố gắng dọn dẹp nhanh nhất có thể nhưng xem ra cũng phải mất mấy tuần."

Tôi cau mày nhẹ vào điện thoại. "Có thương vong nào không?"

Một tiếng hừ khô khốc vọng lại từ đầu dây bên kia. " Ý anh là ngoài thiên tài gây ra vụ việc này? cô ấy hỏi dửng dưng. "May mắn là không, đó là phép màu. Nhưng không có nghĩa là không có ai bị kẹt lại." Tôi có thể nghe thấy tiếng ghế văn phòng kêu lên khi cô ấy ngả người ra sau. " Trời ạ, sao hồi đó mình lại muốn công việc này..."

Tôi tưởng tượng ra hình ảnh Lori đưa tay lên mặt, người hơi gục xuống vì kiệt sức trong khi cô ấy trút giận. Tôi khẽ mỉm cười đồng cảm để ủng hộ, dù cô ấy không thể nhìn thấy. " Lance không làm gì sao?"

Lorelei rên rỉ. " Champion Lance giỏi về làm hình ảnh trước mặt công chúng. Anh ta giải quyết truyền thông, nói những điều đúng đắn với báo chí, nhưng không thực sự giải quyết những vấn đề như thế này. Lance giao hết những công việc ủy quyền kiểu đó cho cấp dưới. Điều động các dịch vụ khẩn cấp ra ngoài, tổ chức các hoạt động cứu hộ, thông báo cho gia đình của những người vẫn còn mắc kẹt..."

" Những Elite Four khác thì sao?" Tôi xen ngang. " Anh biết Brruno ko có ích gì trong vụ này, nhưng hai người còn lại chắc phải giúp đỡ em chứ?"

Koga thì có,"cô ấy trả lời. "Nếu như anh có thể tìm thấy anh ta. Anh ta luôn biến mất.. đâu đó. Còn về Agatha, bà ấy rất giỏi xử lý những việc này nhưng bà ấy chỉ hứng thú giải quyết những gì liên quan tới an ninh của toàn vùng. Mặc dù thành thật mà nói em thấy việc đấy cũng ổn. Hãy để bà ấy xử lý các cuộc đàm phán với Siebold và Malva khốn khiếp. Mấy thứ liên quan tới Kalos làm em muốn bứt hết tóc mất."

Tôi ko biết chính xác lúc nào là mốc chuyển biến giữa chúng tôi. Ngay cả sau khi đánh bại Whitney, cuộc nói chuyện với Lori vẫn khá gượng gạo. Giống kiểu vibes công sở, đơn thuần là công việc. Nó giảm bớt một chút sau khi tôi có được huy hiệu thứ 4. Giảm thêm một chút nữa khi tôi gọi điện báo nhanh rằng tôi đã quay lại Mahogany và tham gia giải đấu ở thị trấn.

Nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi gọi điện, cô ấy đã buông bỏ sự cứng nhắc. Gạt bỏ tất cả những hình thức cứng nhắc đó và bắt đầu nói chuyện như Lorelei trong ký ức của Brad. Cô gái tóc đỏ ranh mãnh, sôi nổi ẩn giấu bên dưới vẻ lạnh lùng.

Tôi thực sự mong chờ cuộc hẹn sau Conference.

" Này, nếu em chán ngấy việc phải giải quyết mấy chuyện vặt vạnh rồi, tại sao ko đi tranh chức vô địch đi nhỉ?" Tôi nói đùa. " Hệ băng khắc chế rồng mà, khắc chế cả hệ Bay nữa, pokemon của Lance thì hệ bay là chủ lực đấy."

"Phải ha! Sao em lại ko nghĩ ra nhỉ, chỉ cần bắn vài tia Ice Beam, thắng 6-0 xong chiễm chệ ngồi trên ghế của nhà vô địch. Dễ ấy mà!" Giọng cô ấy châm chọc.

" Chuẩn đấy!" Tôi mỉm cười nói vào điện thoại. " Em thậm chí có thể bắt đầu trận đấu bằng Mamoswine để cho anh ta bất ngờ. Ông nội em có nói việc này với em chưa nhỉ? Bí mật tiến hóa chính là chiêu Ancient Power."

"Cái gì?!" - Tiếng ghế bật ra sau khi cô ấy bật dậy. "Không, ông nội không nói với em! Tiến hóa nhờ 1 chiêu thức nhất định! Bradley, anh hiểu việc này hiếm cỡ nào không?"

Tôi hiểu. Trên khắp các vùng đất pokemon, chỉ có 15 loài tiến hóa theo cách đó.

Tất nhiên ko tính Poipole rồi, nó là Ultra Beast đến từ chiều không khác mà.

Eevee cũng không nên tính luôn. Vì thực sự chiêu thức nào thuộc hệ Fairy cũng có thể giúp Eevee tiến hóa thành Sylveon, chứ không phải một chiêu cụ thể nào.

À và, khá chắc chắn là Hisuian Qwilfish đã tuyệt chủng từ nhiều thế kỷ trước rồi, nên cũng loại luôn khỏi danh sách nhé.

'Vậy thì chỉ còn mười hai đúng không nhỉ? Thực ra, con số này còn giảm xuống chỉ còn mười nếu như chúng ta không tính cả Mime Jr. với Bonsly. Mình không nghĩ mọi người thực sự nhận ra rằng chính chiêu Mimic mới là thứ giúp nó tiến hóa. Thói quen bắt chước bố mẹ hoặc những người xung quanh được coi là hành vi tự nhiên của trẻ nhỏ. Khi đạt đến một trình độ bắt chước nhất định, chúng đơn giản là tiến hóa. Nó được coi như một kiểu vòng đời vậy.'

" Anh biết mà!" Tôi cười toe tóet đầy ẩn ý trước câu hỏi của cô ấy. " Lần tới gặp trực tiếp, nhớ nhắc anh kể cho em về cách anh tìm ra thông tin này nhé. Trong lúc này, anh đang cân nhắc viết một bài đăng lớn về sự tiến hóa này lên mạng. Biết đâu trainer nào đó lại mày mò tìm được đường tiến hóa mới. Ai biết có bao pokemon có thể tiến hóa bằng Ancient Power nữa?"

' Trên thực tế mình biết. Tangela và Yanma. Nhưng nếu tôi tự tung thông tin này lên mạng thì có vẻ hơi lộ liễu. Cứ cho người khác được nổi tiếng, tôi ko rảnh cho việc đó.' Ngoài ra, mặc dù chiến đấu với Tangrowth khá là khó khăn , nhưng nó luôn là một trong những Pokémon yêu thích của tôi. Tôi cũng muốn được nhìn thấy Yanmega. Mặc dù chưa từng sử dụng nhưng nhìn hình dạng của Yanmega thì thấy cực kỳ chất. 'Thêm nữa, thật lòng mà nói thì Yanma quá yếu. Chỉ số cơ bản của nó thậm chí còn chưa đạt đến 400.'

Nếu hai con đó được thêm vào Pokédex thì chỉ còn lại vài điều chưa được khám phá ở Indigo: Lickitung tiến hóa thành Lickilicky bằng Rollout, cặp Girafarig/Stantler mà tôi từng đề cập trước đây, kỳ lạ là không phải Aipom/Ambipom- có người đã làm điều đó rồi- và cuối cùng là sự tiến hóa đáng thất vọng muôn đời...Dunsparce tiến hóa thành Dudunsparce bằng Hyper Drill.

'Nút F to bự khi mình thấy con đó được tiết lộ. Yên nghỉ nhé Dunseraph, Fakemon ngầu nhất.'

Đương nhiên là ngoại trừ chúa tể Regitube của chúng ta.

"À Lori, anh định hỏi..." Có gì đó khuấy động trong tâm trí khiến lời nói của tôi dừng lại. Một cảm giác mệt mỏi xa xăm cùng sự rung động cực kỳ tinh tế từ Moon Ball trên hông tôi.

Grundy tỉnh rồi.

"Thực ra..." Giọng tôi hơi chùng xuống. " Anh gọi lại cho em sau, Lori. Đứa nhóc rắc rối đã tỉnh giấc."

Đầu dây bên kia có tiếng phản đối, tôi chắc chắn mất điểm với Lori vì tự nhiên khi không cúp máy giữa chừng, nhưng đành chịu. Tôi có vấn đề cần phải giải quyết ngay bây giờ, trong khi Grundy vẫn đang trong những khoảnh khắc đầu tiên của việc tỉnh giấc. Đây là cơ hội tốt nhất để dạy dỗ nó.

Khối sáng trắng muốt ngưng tụ thành một chú Nidoking trông như vừa mới ngủ dậy. Một tay dụi lên mặt - chắc chắn vẫn còn đau nhức - và với đôi mắt lim dim, nó liếc nhìn xung quanh con đường chúng tôi đang đi với vẻ hơi bối rối.

" Mày thua"

Những từ đầu tiên thoát ra khỏi miệng tôi chứa đựng đầy sự cứng rắn. Điều đó dường như đánh thức Pokémon Alpha khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, khiến nó hoàn toàn tập trung vào tôi.

Khi những từ ngữ đó - không chỉ là giọng điệu - cuối cùng cũng được ghi nhận, tôi có thể thấy biểu cảm của nó bắt đầu biến đổi. Sự hoang mang. Sự phủ nhận theo bản năng. Sự nghi ngờ việc đó thực sự xảy ra. Nhưng nó phải vậy. Bởi vì theo góc nhìn của nó, chỉ chưa đầy nửa phút trước, nó vẫn còn đang ở trên sàn đấu.

"Và mày lý do tại sao mày thua không?" Tôi tiếp tục, giờ đã có sự chú ý của nó. "Vì mày ko thèm nghe lệnh tao."

"King!" Con pokemon gầm lên phản đối. cúi thấp người để đưa mặt nó ngay trước mặt tôi. Đủ gần để tôi có thể cảm nhận hơi thở của nó. Tiếng thở ra từ lỗ mũi của nó. "Nid! Nidoking! Nid!"

Đây là màn đọ mắt. Nếu tôi chùn bước dù chỉ một chút, tôi sẽ mất nhiều thứ hơn nữa. " Đúng, mày đã sử dụng mọi chiêu thức mà tao bảo." Tôi đáp lại lập luận của nó, ngay cả khi ánh mắt tôi không bao giờ rời khỏi mắt nó. "Ngay cả chiêu Roar mà tao biết mày ghét. Mọi mệnh lệnh tấn công mà mày tuân theo. Ít nhất thì mày cũng xứng đáng được ghi nhận về điều đó." Tôi thừa nhận. "Nhưng sau đó mày quyết định tự mình thực hiện kế hoạch riêng, phải không? Đòn Hyper Beam tự ý đó có khiến mày cảm thấy tuyệt không? Để tích tụ năng lượng trong khi biết rằng mày sẽ thổi bay bất kỳ con Pokémon nào dám thách đấu mày tiếp theo?"

Có một tiếng gầm gừ trầm thấp trong cổ họng nó. Một lời cảnh cáo bảo tôi đừng "vượt quá giới hạn".

Nhưng tôi phải vượt qua giới hạn. Đó chính là vấn đề.

"Vị vua to lớn của ngọn núi. Định dạy cho đối thủ một bài học nhớ đời. Và giờ thì màn ra mắt hoành tráng đầu tiên của mày mãi mãi bị hoen ố." Giọng nói của tôi mang tính chế giễu, nhưng cách truyền đạt lại hoàn toàn nghiêm túc. "Dù mọi người sẽ nhớ đến sức mạnh của mày, thì họ sẽ càng nhớ hơn đến cách mày bị hạ gục. Chỉ cần một con Wobbuffet sử dụng Mirror Coat là đủ để hạ gục Nidoking vĩ đại."

"Nid! Nido Nid! King Nidoking Nid!"

"Tái đấu?" Tôi gần như bật cười. " Không, Grundy muộn rồi. Họ đã rời đi. Giải đấu đã kết thúc. Lần tới chúng ta có thể gặp lại họ là sáu tháng nữa. Và đó là giả sử như tao cho mày ra sân. Xét qua những gì mày đã làm lần này, tao không chắc có nên làm như vậy nữa không."

"Nidoking! King Ni King?"

" Chuẩn, tao có thể khiến mày bỏ lỡ giải đấu lớn nhất khu vực." Tôi ghé sát mặt nó, dùng tay nắm lấy cằm Grundy. "Nếu mày ko chịu nghe lời thì mối quan hệ hợp tác của chúng ta có ý nghĩa gì? Cố gắng thể hiện sức mạnh với thế giới để rồi tức giận vì thất bại đầu tiên và hành động như một con thú hung hăng thì có ích gì? Muốn cho tất cả thấy mày chỉ là con thú hoang ko có não sao? Chẳng phải tên mày có từ King sao? Một vị vua lại đi hành xử ngu xuẩn như thế? Tôi gầm lên, đi tới tận cùng giới hạn.

Mắt Grundy nheo lại đầy nguy hiểm. "King…Nido Ni."Nó đáp trả bằng giọng trầm, giống như tiếng gầm gừ của loài rồng.

" Vậy hãy cho tao thấy mày xứng đang với cái tên đó." Giọng tôi dịu xuống, buông tay khỏi cằm nó. "Không phải tự nhiên mày là át chủ bài của tao. Chúng ta là đồng đội cũng có lý do. Cả hai chúng ta đều có thể lên đến đỉnh cao... nhưng không thể đạt được điều đó nếu thiếu nhau."

Alpha nhìn chằm chằm vào tôi khi tôi dường như ngừng nói. Hơi thở của nó vẫn đủ gần để tôi cảm nhận được. Những luồng khí nóng phả ra từ lỗ mũi nó. Một móng vuốt từ từ giơ lên - chậm rãi đến đáng kinh ngạc -, và không bao giờ rời mắt tôi, thậm chí không chớp mắt… nó chạm nhẹ vào Moon Ball rồi quay trở lại bên trong.

Qua mối liên kết của chúng tôi, tôi cảm nhận được việc tâm trí nó hoàn toàn đóng lại. Thu hẹp nó lại thành một chấm nhỏ xíu. Giống như có ai treo biển "Không Làm Phiền" lên cửa phòng ngủ vậy.

Tôi thở dài một hơi mà không nhận ra bản thân đang nín thở. ' Không biết nó đón nhận việc này như nào?' Tay gần như vô thức đặt lên trên NetBall. 'Suýt chút nữa mọi chuyện đã có thể tồi tệ hơn nhiều.'

Bạn đang đọc Brad: Chuyên gia hệ Đất sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.