Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu trong sương mù (tiếp)

Tiểu thuyết gốc · 3496 chữ

Đạt không thể rời mắt khỏi bức ảnh. Cô gái trong hình có mái tóc dài, đen óng như tấm lụa, nụ cười tươi sáng như tia nắng len lỏi qua lớp sương mờ. Sự quen thuộc kỳ lạ tràn ngập trong lòng Đạt khi nhìn vào cô, như thể cô đã từng là một phần không thể thiếu trong cuộc đời anh, nhưng giờ đây tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ mờ ảo của một giấc mơ bị lãng quên.

Dòng chữ phía sau bức ảnh, "Hãy tìm em khi anh đã sẵn sàng," vang lên trong đầu Đạt như một lời kêu gọi từ quá khứ, thúc giục anh bước ra khỏi màn sương ký ức và tìm kiếm sự thật về cô gái ấy – và cả về chính anh.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời len qua rèm cửa, Đạt đã có một quyết định chắc chắn. Anh không thể tiếp tục sống trong sự mơ hồ này nữa. Anh cần hành động, tìm kiếm những mảnh ghép còn thiếu của cuộc đời mình. Đạt nhớ lại lời bác sĩ về khả năng phục hồi trí nhớ thông qua việc tiếp xúc với những hình ảnh và sự kiện quen thuộc. Có lẽ, cô gái trong bức ảnh là manh mối quan trọng đầu tiên.

Đạt bắt đầu cuộc hành trình bằng cách lục lại cuộc sống trước đây của mình. Anh kiểm tra điện thoại, danh bạ và tin nhắn, nhưng không có thông tin nào hữu ích về cô gái trong bức ảnh. Những cái tên trong danh bạ giờ đây chỉ là những ký tự vô nghĩa. Anh thử gọi vài cuộc, nhưng những cuộc trò chuyện đầy ngượng ngùng chỉ khiến anh thêm lạc lõng.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Đạt: ngôi làng nơi anh đã lớn lên. Mặc dù ký ức về nơi ấy đã phai nhạt, nhưng Đạt vẫn còn nhớ mơ hồ về ngôi làng nhỏ nằm sâu trong một vùng núi xa xôi. Có lẽ, đó là nơi duy nhất còn giữ lại những mảnh ký ức mà anh đang tìm kiếm.

Đạt quyết định trở về ngôi làng ấy, với hy vọng sẽ tìm ra câu trả lời. Anh sắp xếp hành lý, chuẩn bị cho chuyến đi đầy mong đợi. Trước khi rời đi, Đạt gặp mẹ mình.

"Mẹ… con phải đi tìm lại ký ức của mình," Đạt nói với giọng trầm ngâm, ánh mắt đầy quyết tâm.

Mẹ anh nhìn anh đầy lo lắng, nhưng không ngăn cản. "Mẹ hiểu, con à. Con cần phải làm điều này. Nhưng nhớ giữ gìn sức khỏe và cẩn thận nhé."

Đạt gật đầu, ôm mẹ vào lòng. "Con sẽ quay lại sớm thôi, mẹ à. Con hứa."

Trên đường về quê, tâm trí Đạt không ngừng quay cuồng với những câu hỏi về bức ảnh và dòng chữ bí ẩn. Mỗi cây số anh đi qua, cảm giác hồi hộp trong lòng càng lớn. Khi ngôi làng dần hiện ra trước mắt, với những cánh đồng lúa xanh mướt và những ngôi nhà mái ngói đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời, Đạt cảm thấy như mình đang trở về nhà, dù mọi thứ đều xa lạ.

Khi Đạt bước vào làng, những người dân nhìn anh với ánh mắt tò mò. Một số người nhận ra anh, mỉm cười chào hỏi, nhưng Đạt chỉ có thể đáp lại bằng những cái gật đầu lúng túng. Anh đi dọc theo con đường làng, mắt đảo quanh những khung cảnh bình dị mà không thể kết nối chúng với bất kỳ ký ức cụ thể nào.

Bất chợt, một bà cụ già ngồi bên bậc thềm ngôi nhà gỗ nhìn Đạt với đôi mắt đượm nét trìu mến. "Đạt, con về rồi sao? Lâu lắm không thấy con."

Đạt dừng lại, cố gắng nhận ra bà cụ nhưng không thể. Anh lễ phép hỏi: "Bà ơi, bà có biết cô gái này không?" Đạt đưa bức ảnh ra trước mặt bà.

Bà cụ nhìn bức ảnh thật lâu, rồi ngẩng lên, ánh mắt đượm buồn. "Đó là Lan, con không nhớ sao? Lan và con từng rất thân thiết."

Tên Lan vang lên như một tiếng vọng xa xăm, nhưng Đạt không thể kết nối nó với bất kỳ ký ức nào. "Bà có thể kể cho con nghe về Lan không?

Bà cụ gật đầu, mời Đạt ngồi xuống bên cạnh. "Lan là một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn. Hai đứa từng như hình với bóng, lúc nào cũng ở bên nhau. Nhưng… một ngày nọ, Lan đột ngột biến mất."

Tim Đạt chợt thắt lại. "Biến mất? Tại sao con không nhớ gì về chuyện này?"

Bà cụ lắc đầu, ánh mắt tràn ngập nỗi buồn sâu kín. "Bà không biết rõ, có lẽ con đã cố quên đi vì quá đau đớn. Nhưng nếu con muốn tìm hiểu sự thật, hãy hỏi những người từng thân thiết với Lan. Họ có thể giúp con nhớ lại."

Đạt cảm ơn bà cụ rồi rời đi, trong lòng tràn ngập sự bất an. Lan – cô gái trong bức ảnh, người từng là một phần quan trọng trong cuộc đời anh – đã biến mất trong một hoàn cảnh bí ẩn. Đạt cảm thấy mình đang tiến gần đến một sự thật nào đó, một sự thật có thể thay đổi mọi thứ anh biết về chính mình.

Chuyến đi trở về làng quê này mới chỉ bắt đầu, nhưng Đạt biết rằng phía trước anh là những bí mật đã bị chôn vùi từ lâu.

Anh tự nhủ rằng, dù cho sự thật có đau đớn đến đâu, anh cũng sẽ đối mặt, bởi đó là cách duy nhất để tìm lại ký ức đã mất, và có lẽ là để chuộc lại điều gì đó mà anh đã vô tình bỏ lại trong quá khứ. Đạt rời khỏi ngôi nhà gỗ với tâm trạng nặng trĩu, nhưng quyết tâm càng lớn hơn. Những lời của bà cụ vẫn vang vọng trong đầu anh, đẩy anh vào sâu hơn trong mê cung của những ký ức bị chôn vùi. Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc nhưng lại quá xa lạ. Anh biết rằng để giải mã bí ẩn này, anh cần phải tìm đến những người đã từng biết Lan và anh thật sự thân thiết như bà cụ nói.

Anh bước chậm rãi qua từng con ngõ nhỏ của ngôi làng, đôi mắt tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc. Cuối cùng, anh dừng chân trước một ngôi nhà có giàn hoa giấy màu tím rực rỡ che phủ mái hiên. Trí nhớ mơ hồ dẫn lối cho anh đến đây, một cảm giác lạ lùng thôi thúc anh bước vào

Đạt gõ nhẹ cửa. Sau vài giây im lặng, cánh cửa mở ra, và trước mặt anh là một người phụ nữ trung niên với đôi mắt trầm buồn nhưng ấm áp. Bà nhìn Đạt hồi lâu, như thể đang cố gắng xác định xem anh có phải là người mà bà nghĩ đến hay không.

"Đạt… là con sao?" Giọng bà khẽ run, như không dám tin vào mắt mình.

Đạt gật đầu, cố nở một nụ cười. "Dạ, là con. Con không nhớ rõ mọi thứ, nhưng con đang cố gắng tìm lại ký ức của mình. Bác có thể giúp con không?"

Người phụ nữ mời Đạt vào nhà. Bà giới thiệu mình là bà Lành, hàng xóm thân thiết của gia đình Đạt từ lâu. Trong khi bà pha trà, Đạt ngồi lặng yên nhìn quanh căn phòng. Những bức ảnh cũ treo trên tường, những kỷ vật xưa cũ được sắp xếp gọn gàng trên kệ, tất cả đều toát lên một cảm giác ấm áp, như thể ngôi nhà này đã từng chứng kiến nhiều câu chuyện.

Bà Lành ngồi xuống, đặt tách trà trước mặt Đạt. "Con nói con đang tìm lại ký ức… Vậy con có nhớ Lan không?" Bà hỏi, đôi mắt nhìn sâu vào Đạt, như muốn tìm hiểu xem liệu anh có còn chút nào nhớ về quá khứ.

Đạt lắc đầu, ánh mắt đầy sự bất lực. "Con không nhớ rõ, chỉ biết là cô ấy rất quan trọng với con. Bà có thể kể cho con nghe về Lan không? Về những gì đã xảy ra trước khi cô ấy mất tích?"

Bà Lành thở dài, ánh mắt lướt qua bức ảnh treo trên tường – một bức ảnh đen trắng cũ kỹ của một nhóm người trẻ, trong đó có một cô gái cười tươi dưới tán cây. "Lan và con từng là một đôi tuyệt vời. Hai đứa gắn bó với nhau từ nhỏ, lớn lên cùng nhau. Nhưng có một chuyện xảy ra vào một mùa hè… mùa hè năm Lan biến mất."

Đạt ngồi lặng yên, lắng nghe từng lời bà Lành kể, như một người mù mò mẫm trong đêm tối, tìm kiếm một tia sáng dẫn đường. Bà Lành kể về những ngày tháng tươi đẹp của Lan và Đạt, về những kỷ niệm ngọt ngào mà cả hai từng chia sẻ. Nhưng rồi giọng bà chùng xuống khi nhắc đến mùa hè định mệnh đó.

"Lan có vẻ lo lắng trong những ngày cuối cùng trước khi mất tích," bà Lành kể. "Con bé hay nói về một điều gì đó mà nó phải làm, nhưng chưa bao giờ nói rõ đó là gì. Rồi một ngày, Lan không trở về. Mọi người đi tìm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết nào."

Đạt cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. "Vậy… không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Lan sao? Con đã làm gì sau khi cô ấy mất tích?"

Bà Lành im lặng một lúc lâu, như đang cân nhắc nên nói gì. "Con… con đã hoàn toàn suy sụp sau khi Lan mất tích. Con tự trách mình, nói rằng lẽ ra con nên ở bên cạnh Lan nhiều hơn, rằng con đã bỏ lỡ những tín hiệu cảnh báo từ cô ấy. Rồi một ngày, con quyết định rời làng để quên đi tất cả."

Đạt lặng người, những lời bà Lành như mũi dao xoáy sâu vào tim. Anh bắt đầu hiểu tại sao ký ức về Lan lại bị anh chôn vùi sâu như vậy. Đó không chỉ là sự mất mát của một người bạn thân, mà còn là nỗi đau không thể nào bù đắp được, nỗi đau mà anh đã chọn cách lãng quên để sống tiếp.

Đạt không thể thoát khỏi nỗi lo âu đang đè nặng trong tâm trí sau cuộc trò chuyện với bà cụ. Cái tên "Lan" như một hạt giống, gieo vào tâm trí anh sự tò mò và hoang mang, dần dần lan tỏa và chiếm lấy mọi suy nghĩ. Đạt biết rằng nếu muốn khám phá sự thật về Lan và về chính mình, anh phải bắt đầu cuộc hành trình điều tra sâu rộng, và tìm kiếm những người từng quen biết cô.

Tối hôm đó, Đạt trằn trọc mãi không ngủ được. Ánh trăng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa, đổ bóng lên trần nhà thành những vệt sáng mờ ảo. Mỗi khi anh nhắm mắt, hình ảnh Lan lại hiện ra, nụ cười của cô dần trở nên rõ ràng nhưng cũng đầy bí ẩn. Đôi mắt cô, như thể ẩn chứa một lời nhắn gửi, muốn tiết lộ một điều gì đó mà Đạt chưa thể hiểu thấu.

Đột nhiên, một tiếng động khe khẽ vang lên từ ngoài sân. Đạt giật mình, ngồi bật dậy, tim đập thình thịch. Anh bước nhẹ nhàng về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trong bóng tối, Đạt nhìn thấy một bóng người thấp thoáng di chuyển quanh cổng. Mặc dù chỉ là bóng lưng, Đạt cảm nhận được sự quen thuộc đầy ám ảnh. Người đó đang dò xét, như thể muốn đảm bảo không bị ai phát hiện. Đạt nín thở, tay vô thức siết chặt bức ảnh của Lan trong túi áo.

Tiếng động bất chợt im bặt, và bóng người ấy biến mất trong màn đêm tĩnh mịch. Nhưng Đạt biết rõ, ai đó đang theo dõi từng bước anh đi. Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Rõ ràng, có người không muốn anh tìm ra sự thật về Lan. Nhưng người đó là ai? Và tại sao họ phải ngăn cản?

Sáng hôm sau, Đạt quyết định tìm gặp Hùng, người bạn thân từ thuở nhỏ, người mà bà cụ đã nhắc đến như một nhân chứng của vụ việc liên quan đến Lan. Đạt tin rằng Hùng sẽ giúp anh tìm được một phần ký ức đã mất.

Khi Đạt đến nhà Hùng, anh không thể không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bao trùm. Cánh cửa gỗ cũ kĩ kêu lên khi Đạt gõ cửa. Hùng mở cửa, đôi mắt anh ta thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Đạt.

"Đạt? Cậu đến thật bất ngờ. Dạo này cậu thế nào?" Giọng Hùng có chút ngập ngừng, đôi mắt anh ta lộ rõ sự lo lắng.

Đạt nhìn thẳng vào Hùng. "Tôi cần nói chuyện với cậu về Lan."

Cơ thể Hùng như cứng lại, ánh mắt anh ta lảng tránh. "Lan à... Lâu lắm rồi tôi không nghĩ về cô ấy."

Đạt nhận thấy sự căng thẳng trong lời nói của Hùng. "Tôi mất trí nhớ, và tôi không thể nhớ gì về Lan. Nhưng tôi cần biết sự thật. Cậu là người duy nhất có thể giúp tôi."

Sau một lúc im lặng, Hùng thở dài. "Được thôi. Nhưng không phải ở đây. Đi theo tôi."

Đạt theo Hùng vào một khu rừng rậm rạp phía sau làng. Hai người lặng lẽ bước đi giữa những hàng cây rậm rạp, ánh sáng mặt trời chỉ còn le lói qua tán lá. Họ dừng lại trước một căn nhà gỗ cũ kỹ, phủ đầy rêu xanh và dấu vết của thời gian. Đạt cảm nhận được một sự kỳ lạ đến rợn người, như thể căn nhà này chứa đựng bí mật mà anh không muốn đối mặt.

"Đây là nơi Lan biến mất," Hùng nói, giọng anh ta trầm xuống. "Tôi không biết cậu có thể nhớ lại gì không, nhưng nơi này là điểm khởi đầu của mọi chuyện."

Đạt bước vào trong căn nhà, cảm giác sợ hãi và hồi hộp dâng trào. Căn phòng tối tăm và lạnh lẽo, mọi thứ phủ đầy bụi bặm, như thể thời gian đã ngừng trôi. Ở góc phòng, một tấm gương lớn nứt vỡ phản chiếu hình ảnh của Đạt, nhưng trong khoảnh khắc, anh thấy một bóng người khác – một người phụ nữ đứng ngay sau lưng anh. Đạt quay phắt lại, nhưng chẳng có ai. Chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.

"Đạt, cậu phải đi ngay," Hùng nói gấp, giọng anh ta đầy khẩn trương. "Nơi này không an toàn. Có những thứ mà cậu không nên nhớ lại. Rời khỏi đây trước khi quá muộn."

Trước khi Đạt kịp phản ứng, cánh cửa căn nhà đột ngột đóng sầm lại, làm căn phòng chìm vào bóng tối hoàn toàn. Đạt cảm nhận một luồng khí lạnh len lỏi qua da thịt, tiếng cười khẽ khàng vang lên từ đâu đó, theo sau là tiếng bước chân nặng nề dần tiến lại gần. Đạt biết rằng anh không chỉ phải đối mặt với những ký ức mơ hồ, mà còn phải chiến đấu với một thế lực đen tối, quyết tâm giữ kín những bí mật đó. Hành trình của anh chỉ mới bắt đầu, và nó hứa hẹn sẽ còn nhiều hiểm nguy đang chờ đón.

Đạt cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ hãi đã bao trùm lấy anh, thấm sâu vào từng tế bào. Trong bóng tối dày đặc, tiếng bước chân vang lên rõ ràng hơn, từng tiếng động như đồng hồ đang đếm ngược đến điều gì đó kinh hoàng. Đạt lùi lại, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, đôi tay run rẩy siết chặt bức ảnh của Lan trong túi áo. Hùng đứng bên cạnh, đôi mắt mở to kinh hãi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã tự động khép kín như thể nó mang theo một lời cảnh báo vô hình.

"Đạt, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức!" Hùng thúc giục, giọng anh ta lạc đi vì sợ hãi. Nhưng Đạt không thể nhúc nhích. Có một sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt anh lại, như thể căn nhà này đang cố giam cầm anh trong nỗi kinh hoàng mà anh không thể thoát ra.

Tiếng bước chân đột ngột im bặt, để lại một sự im lặng đến rợn người, chỉ còn tiếng tim Đạt đập mạnh trong lồng ngực. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một ai đó đứng ngay sau lưng mình, làn gió lạnh lẽo len lỏi qua da thịt anh, khiến từng sợi lông trên cơ thể dựng đứng.

Đạt quay lại, và trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn mờ nhạt, anh nhìn thấy một bóng người đứng ở góc phòng. Người đó khoác một chiếc áo choàng đen dài, gương mặt bị che khuất dưới chiếc mũ rộng vành, chỉ để lộ một đôi mắt lạnh lùng đang dán chặt vào Đạt.

"Anh không nên trở lại đây," giọng nói của người đó vang lên trầm đục, như vọng lên từ một thế giới xa xôi nào đó. "Có những sự thật mà anh không nên biết."

Đạt bước lên một bước, dù toàn thân đang run rẩy. "Tôi phải biết. Tôi phải tìm lại ký ức của mình. Lan là ai? Cô ấy có liên quan gì đến tôi?"

Người bí ẩn không trả lời ngay. Hắn bước lại gần Đạt, mỗi bước đi như được cân nhắc kỹ lưỡng, đầy sự tính toán. "Lan... là một phần của quá khứ mà anh đã chọn quên đi. Nhưng giờ anh lại muốn khơi dậy nó, dù biết rằng sự thật sẽ chỉ mang lại đau khổ."

Tim Đạt đập loạn nhịp, nhưng anh không thể lùi bước. "Tôi không sợ sự thật. Tôi phải biết mọi thứ, dù điều đó có nghĩa gì đi nữa."

Người đàn ông bí ẩn dừng lại ngay trước mặt Đạt, khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước chân. Hắn cúi đầu, giọng nói trở nên thì thầm, đầy sự đe dọa.

"Sự thật đã bị chôn vùi trong bóng tối quá lâu, và nếu anh tiếp tục đào bới, chính anh sẽ bị nhấn chìm trong bóng tối đó."

Đạt đứng yên, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông. "Nếu đó là cái giá tôi phải trả, tôi sẽ chấp nhận."

Bất chợt, người đàn ông bật cười khẽ, tiếng cười ma mị vang lên khắp căn phòng, khiến không gian xung quanh như bị bóp nghẹt bởi sự bất an. "Vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng, bởi anh sẽ không thể quay lại một khi đã bước vào bóng tối."

Trong khoảnh khắc, người đàn ông biến mất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại Đạt và Hùng đứng đó giữa căn phòng tối tăm, như thể họ vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Hùng túm lấy tay Đạt, kéo anh về phía cửa. "Đạt, đi thôi! Chúng ta không thể ở lại đây nữa!"

Cả hai lao ra khỏi căn nhà, chạy như điên qua khu rừng rậm rạp. Tiếng bước chân của họ vang vọng trong đêm tối, như thể họ đang bị săn đuổi bởi một bóng ma vô hình. Đạt cảm thấy hơi thở mình dồn dập, nhưng anh biết rằng đây chỉ là khởi đầu của cuộc hành trình đầy hiểm nguy.

Khi họ trở về đến làng, cả hai đều kiệt sức, nhưng Đạt không thể dừng lại. Những lời của người đàn ông bí ẩn ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí anh, và anh nhận ra rằng bóng tối không chỉ bao phủ ký ức của anh mà còn cả cuộc đời của Lan. Để tìm ra sự thật, anh phải dấn thân vào nơi nguy hiểm nhất – nơi mà bóng tối và ký ức giao nhau, nơi mà sự thật và dối trá trở thành một.

Đạt biết rằng mình đang bị cuốn vào vòng xoáy của những bí mật đen tối, và chỉ có cách đối mặt với chúng, anh mới có thể tìm lại chính mình. Nhưng anh cũng hiểu rằng, một khi bước qua ranh giới này, có thể sẽ không có đường trở lại.

Bạn đang đọc Bóng dáng trong kí ức sáng tác bởi yy12625357

Truyện Bóng dáng trong kí ức tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12625357
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.