Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu trong sương mù

Tiểu thuyết gốc · 1041 chữ

Tiếng máy móc kêu bíp bíp đều đặn vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng bệnh, như những nhịp đập đơn điệu của một cỗ máy vô cảm. Đạt từ từ mở mắt, ánh sáng trắng từ đèn trần chiếu thẳng vào mắt khiến anh phải nheo lại. Mọi thứ xung quanh nhòe nhoẹt, như thể anh đang nhìn qua một màn sương dày đặc. Cảm giác đau nhói lan tỏa từ đầu, mỗi nhịp đập của tim như những cú đấm búa nện vào hộp sọ, xua tan bất kỳ ý nghĩ nào vừa loé lên. Anh cố gắng nhớ lại điều gì đã xảy ra, nhưng ký ức chỉ là một khoảng trống mênh mông, không bờ không bến

Một người phụ nữ trung niên ngồi bên giường bệnh, đôi mắt mệt mỏi đỏ hoe, ánh lên sự lo lắng sâu sắc. Khi Đạt khẽ cử động, bà lập tức cúi xuống nắm lấy tay anh, giọng run run: "Đạt... con tỉnh rồi. Con làm mẹ lo quá."

Đạt nhìn vào gương mặt người phụ nữ trước mặt, cố gắng nắm bắt chút gì quen thuộc, nhưng tất cả chỉ là một khoảng trống. Anh cố mở miệng nói, nhưng chỉ phát ra vài tiếng lầm bầm vô nghĩa. Ánh mắt của bà lập tức chuyển từ lo lắng sang tuyệt vọng, nước mắt tuôn trào trên gò má đã hằn nhiều nếp nhăn.

"Con... con không nhận ra mẹ sao? Mẹ là mẹ của con đây!" Giọng bà nghẹn lại, nhưng vẫn ẩn chứa niềm hy vọng yếu ớt rằng Đạt có thể nhớ ra điều gì đó.

Nhưng Đạt không nhớ. Một cơn sóng hoang mang cuộn trào trong lòng. Người phụ nữ ấy, bàn tay ấm áp đang nắm lấy tay anh, nhưng lại chẳng mang lại chút cảm giác thân thuộc nào. Anh muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể cứng đờ như đá, mỗi cử động đều đau đớn như bị kim châm.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, kiểm tra các chỉ số trên máy móc, rồi quay sang người phụ nữ. Giọng ông bình tĩnh nhưng đầy sự nghiêm trọng: "Anh ấy bị chấn thương não do tai nạn và hiện tại đang trong tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nhưng khả năng hồi phục trí nhớ hoàn toàn còn rất khó dự đoán.

Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn Đạt. "Cảm ơn bác sĩ... Nhưng anh ấy sẽ nhớ lại, phải không?"

"Chúng tôi hy vọng vậy. Nhưng điều này cần thời gian và sự kiên nhẫn, cả từ gia đình và chính bệnh nhân."

Sau khi bác sĩ rời đi, người phụ nữ tiếp tục ngồi bên cạnh Đạt, nắm chặt tay anh như muốn truyền thêm sức mạnh cho cả hai. Bà bắt đầu kể về gia đình, về những kỷ niệm ngày xưa, nhưng những gì Đạt nghe chỉ là những câu chuyện về một ai đó xa lạ. Anh cảm thấy mình như đứng bên ngoài, nhìn vào cuộc đời của một người khác.

Ngày qua ngày, Đạt dần quen với môi trường bệnh viện, nhưng vẫn bị bao phủ bởi một sự trống rỗng vô hình. Những người đến thăm đều mang theo những câu chuyện, những kỷ niệm về cuộc sống của anh, nhưng tất cả chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không kết nối được với nhau. Đạt cảm thấy mình như một linh hồn lạc lối, đứng ngoài cuộc đời của chính mình.

Một tuần sau, bác sĩ thông báo rằng Đạt có thể xuất viện. Người phụ nữ, mà Đạt biết là mẹ mình, đón anh về một căn hộ cao cấp trong thành phố. Căn hộ nằm trên tầng cao của một tòa nhà hiện đại, nhưng khi bước vào, Đạt chỉ cảm thấy lạnh lẽo và xa lạ. Những đồ vật trong căn phòng đều đúng chỗ, nhưng không mang lại cho anh chút an ủi nào.

Trong căn phòng ngủ, Đạt nhìn chằm chằm vào tấm gương lớn treo trên tường. Người đàn ông trẻ với đôi mắt sâu thẳm trong gương nhìn lại anh, nhưng ánh mắt ấy trống rỗng, như một cái vỏ không hồn. Đó có phải là anh không? Đạt không chắc chắn điều gì cả.

Đêm đó, anh không thể ngủ. Đạt đi quanh căn hộ, lật từng quyển sách, mở từng ngăn kéo, tìm kiếm điều gì đó có thể khơi dậy một tia sáng trong ký ức tối tăm. Những bức ảnh trên tường, những đồ vật xung quanh, tất cả đều mờ nhạt, xa lạ.

Rồi trong một quyển sách cũ, Đạt tìm thấy một bức ảnh kẹp giữa các trang giấy. Trong ảnh, anh đứng cạnh một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ, cả hai ôm nhau bên một cánh đồng hoa trải dài bất tận. Tim Đạt đập mạnh, như thể bức ảnh này mang theo một ý nghĩa sâu xa nào đó. Phía sau bức ảnh, có một dòng chữ ngắn gọn nhưng đầy bí ẩn: "Hãy tìm em khi anh đã sẵn sàng."

Đạt đọc đi đọc lại dòng chữ ấy, nhưng không thể nhớ ra cô gái này là ai. Tại sao cô ấy lại để lại lời nhắn này? Lời thách thức ấy như một ngọn lửa nhỏ, thắp lên chút ánh sáng trong tâm hồn mờ mịt của Đạt. Anh biết rằng để hiểu được bản thân, anh phải tìm ra cô gái trong bức ảnh. Đó là manh mối duy nhất mà anh có, và có lẽ, cô gái ấy là chìa khóa để mở ra cánh cửa ký ức đã mất của anh.

Đạt ngồi lặng thinh bên cạnh giường, mắt dán chặt vào bức ảnh trong tay. Dù không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng anh hiểu rằng mình phải tìm ra sự thật, cho dù điều đó có thể mang lại đau đớn hay nỗi sợ hãi. Cuộc hành trình của anh bắt đầu trong bóng tối, và Đạt chỉ có thể tự hỏi liệu mình có đủ can đảm để bước tiếp qua màn sương mờ ấy.

Bạn đang đọc Bóng dáng trong kí ức sáng tác bởi yy12625357
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12625357
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.