Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 2661 chữ

Khi bắt đầu thân nhau từ năm lớp 9 Quyên luôn ghé nhà tôi chơi thường xuyên với lí do cùng ôn tập với tôi, và tiếp tục đến bây giờ. Nhưng tôi lại chẳng thấy phiền như những đứa con gái khác, ngược lại còn rất vui.

Mẹ tôi còn vui lây vì trước giờ chẳng có đứa con gái nào được thằng con trai "yêu quí" của bà dẫn về, thế mà lù lù lại có một đứa dễ thương đến đòi học nhóm với tôi, thử hỏi bà không vui sao được. Bà cưng tôi chỉ một nhưng cưng Quyên đến mười, có gì ngon là má lại đem lên mời nó, còn mắng tôi khi tôi quen miệng nạt nộ ( mà thật ra Quyên nghe quen rồi).

Đâu chỉ vậy, Quyên còn gọi bà là "mẹ" khiến bà mừng kinh khủng. Cả ba tôi cũng mừng không kém. Từ khi có con Tuyết ở trong nhà mà vẫn chưa đủ nỗi thèm khát con gái của ông bà, nay có thêm con Quyên thì nỗi khao khát ấy cũng nguôi ngoai được phần nào.

Lúc rãnh rỗi Quyên còn phụ má tôi nấu ăn dọp dẹp nhà cửa. Tôi mừng lắm chứ, vì vừa không phải xuống bếp mà còn được bày đủ thứ tự động có người dọn. Nhưng nổi hứng lên Quyên cũng giận tôi hoài rồi không thèm ghé chơi. Má tôi thương nó mà đâm ra giận tôi, bà lôi tôi ra giáo huấn ột một trận về phép tắc "đối xử với con gái". Bà còn bắt tôi phải đi xin lỗi nó ngay.

Dĩ nhiên lệnh mẹ không thể không nghe, tôi tức tốc bỏ cả cơm trưa chạy đến nhà Quyên để xin lỗi. Thường là ngay hôm sau nó sẽ đến nhà tôi, nhưng không phải để học nhóm mà chỉ muốn thăm má tôi. Những lần sao dù nó có giận tôi đến đâu thì cũng ráng đến thăm bà, còn tôi thì....xéo qua một bên.

Nhưng tôi đâu đã thoát. Sau khi Nhi về má tôi mới "lặng lẽ" bênh con gái mới của mình. Chưa hết, tối về ba còn dũa cho tôi một chập nữa mà tôi chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Mà con Quyên cũng lạ thật, muốn giận là giận, chẳng thèm nói rõ lý do gì cả. Con gái đúng là khó hiểu....

Bây giờ thì Quyên đã nghiễm nhiên trở thành một thành viên không nhỏ trong nhà tôi, có khi còn vượt qua cả tôi. Nhưng bên gia đình Quyên thì ngược lại, không thích tôi cho lắm. Chỉ có chị Hai nó là tiếp đón tôi ân cần hơn thôi. Còn ba mẹ Quyên thì ...chiệu! Mỗi lần tôi bước đến nhà Quyên để xin lỗi theo ý má là cứ như bước đến Nam Thiên Môn. Ba mẹ của Quyên luôn nhấc ghế ngồi hai bên cửa cứ như thần giữ cửa cực kì khó tính. Nhưng lạ một điều là từ đó đến giờ ba mẹ Quyên chẳng hề cấm cản nó chơi với tôi, kể cả việc qua nhà tôi thường xuyên như vậy. Đúng là lạ thật...

- Chít Chít! Lại đây chị cho ăn chuối nào!

Nhi nhẹ nhàng đặt con sóc lên tay, thích thú nhìn nó nhăm nhi miếng chuối đến phát thèm.

Hết tên rồi hay sao lại đặt cho con sóc này cái "mĩ danh" dở ẹt: CHÍT CHÍT! Nhưng chết ở chỗ con "chít chít" cũng thích cái ấy. Mỗi lần nghe gọi tên là nó lại phong tọt đến thật nhanh, kêu réo khắp nhà để đòi ăn.

Chắc khỏi nhắc các bạn cũng biết con sóc đó từ đâu chui ra rồi chứ gì. Chính là chú sóc con mà Tiến đã tặng cho Nhi. Khỏi nói cũng đủ biết cô nàng cưng con sóc đó đến thế nào, cứ quấn quít suốt từ chiều hôm qua đến giờ chẳng chiệu rời nhau.

Tôi chỉ ghét cái tiếng "chít chít" cả chủ lẫn tớ thay phiên nhau ríu rít cả ngày làm hai lỗ tai tôi muốn ù cả lên.

Mà tôi chưa kịp phê bình thì Nhi đã lườm

- Mai mốt ông không được cho Chít Chít ăn cào cào, bọ hung nữa!

Gớm quá!

Tôi khịt mũi:

- Sao bà được ăn thịt đầy đủ mà lại bắt nó ăn chay! Phải có mùi thịt mới đủ chất. Bà không cho nó ăn, nó mà chết thì ráng chiệu!

Nghe tôi đem chuyện chết chóc ra hù dọa khiến Nhi im bặt. Nhờ vậy tôi mới có thời gian để giải thích thêm.

- Sóc cũng là một loài ăn thịt. Lâu lâu nó cũng phải ăn vài con bọ để lấy dưỡng chất chứ! Bà không thấy nó ăn ngon lành sao?

Nhi hứ một tiếng:

- Cãi với ông mệt quá! Mà ông đi đâu từ sáng tới giờ?

- Đi làm cái này được không?

Tôi cười và đưa cái *g ra:

- Tặng cho con Chít Chít của bà!

Vừa trông thấy cái *g Nhi đã xuýt xoa:

- Trời ơi, đẹp quá! Trung tự làm hả? Cảm ơn nghen!

Trước cái vẻ cảm kích của Nhi tôi như muốn lơ lửng trên mây. Nhưng

đó là những điều tôi xứng đáng được hưởng. Nhà tôi khác nhà Tiến, luôn có bọn mèo hoang rình rặp xung quanh nên một cái *g sẽ là lựa chọn sáng suốt.

Cái g tôi mua dạng *g chim, về phải cưa gỗ làm chỗ leo trèo. Còn phải kiếm một khúc cây khoét rỗng ruột làm ổ cho con sóc. Chưa hết, tôi còn cắt một cái chai nhựa lớn làm "hồ bơi mini" cho nó tự vệ sinh bộ lông của mình. Nhờ tôi khéo tay nên nhìn cái **g hệt như một biệt thự thu nhỏ. Vì Nhi nên tôi bỏ công cả buổi sáng không ăn không nghỉ cũng chả hề hối tiếc. Mà tôi vẫn còn một điều bất ngờ nữa dành cho Nhi.

- Tui còn một thứ nữa.

- Cái gì vậy?- Nhi tròn xoe mắt.

Miệng thì hỏi vậy nhưng nãy giờ mắt Nhi cứ dán chặt vào cái túi áo đang căng phồng của tôi.

- Bà thò tay vào thử thì biết! Từ từ thôi nha!

Có vẻ hơi dè chừng nhưng rồi Nhi đút tay vào thiệt. Như mơ hồ nhận ra thứ gì đang ngo nghoe trong đó, nó vội rụt tay lại:

- Con gì vậy?

Tôi nhìn Nhi cười thật hiền rồi nhẹ nhàng bắt "sinh vật lạ" đang cư ngụ trong túi ra. Một chú sóc con khác. Nhi trố mắt ngạc nhiên nhìn con vật nhỏ nhắn đang cuộn tròn lại ngủ ngon lành trong tay tôi.

Nhi bật cười thích thú, giờ đây trông nó thật dễ thương với cái đồng tiền đang khoe sắc nơi khóe miệng.

- Dễ thương quá! Ở đâu ra dzạ?

Nhi thích thú vuốt nhẹ lên đầu con sóc khiến nó tỉnh dậy. Có vẻ con sóc hơi sợ nên nhảy bám lên vai tôi, rúc vào mớ tóc sau vành tai- chỗ trốn quen thuộc của nó.

- Đây là con sóc của ông cậu. Ổng thấy nó lạc mẹ nên đem về nuôi. Tui qua xin đem về nuôi với con Chít Chít cho có cặp.

Tôi đưa tay lên bắt con sóc xuống.

- Nó coi vậy chứ quí con người lắm. bà thử kêu "tíc tíc" xem.

Nhi tò mò làm theo. Nhanh như chớp, con sóc bay vèo sang Nhi bám lên vai nó kêu tíc tíc như người chủ lâu ngày không gặp khiến Nhi bật cười thật hồn nhiên.

- Nó có tên không?

- Không! Chờ bà đó... Nhưng tui phản đối việc đặt tên theo kiểu âm thanh đó nghen.

- Sao không được! Tên Tíc Tíc nghe cũng hay mà!

Vừa nghe xong con sóc mới lại nhảy lên vành tai Nhi rúc vào mớ tóc dài óng ả làm Nhi cười khúc khích. Từ nãy giờ Nhi hơi nhiều và đủ mọi cung bậc khiến tôi có cái nhìn mới về Nhi - một cái nhìn say đắm ngưỡng mộ.

Tôi thở dài.

- Khách đến nhà mà lỡ miệng kêu tên nó thì chỉ có mà mang họa. Nhất là mấy người già dễ hoảng sợ nếu có con gì tự nhiên bay vào người.

- Cũng có lý! Để tui nghĩ xem...

Nghĩ ngợi một hồi rồi bất ngờ cả tôi và Nhi cùng nhìn nhau mà reo lên.

- CÓ RỒI! LÀ KONO VÀ KOWU !

Tôi xúc động.

- bà còn nhớ câu chuyện của ông sao?

Nhi hơi buồn:

- Nhớ chứ! Hồi ấy ông thương Nhi nhất mà!

Người mà chúng tôi đang nhắc đến là ông Tám- ông Ngoại của Nhi.

Hồi lúc nhỏ ông vẫn thường hay kể chuyện để dỗ chúng tôi ngủ. Ông kể rất nhiều câu chuyện, ở rất nhiều đất nước. Nhưng chúng tôi thích nhất một câu chuyện kể về chú sóc con, truyện cổ của Nhật Bản.

Câu chuyện xoay quanh hai cô cậu bé mồ côi tình cờ cứu được hai chú sóc và đem về nuôi. Hai người đặt tên cho chúng là Kono và Kowu. Khi hai con sóc khỏe mạnh và lớn lên chúng hứa sẽ xin thần rừng cho hai ân nhân mình một điều ước. Và cô cậu bé đó đã ước gia đình được đoàn tụ như trước, sống một cuộc sống hạnh phúc về sau.

- Vậy con Chít Chít này sẽ là Kono vì có lông hơi vàng, con xám nâu này thì là Kowu! Vậy đi hen.

Nhi bắt con hai con sóc ra cho chúng tự làm quen nhau. Ban đầu còn lạ lẫm nhưng sau một hồi hít hít, ngửi ngửi lại quấn lấy nhau đùa giỡn chí chóe.( Tôi chỉ hi vọng không phải là chúng đánh nhau)

- Mày ra đây nãy giờ sao không kêu tụi tao? Biết chờ lâu không hả mày?

Bọn thằng Thắng, Phong và Long vừa đến. Tôi chỉ định đưa cho Nhi cái *g rồi ra gọi tụi nó vào, nãy giờ mãi ngắm "nụ cười thiên thần" của Nhi mà tôi quên béng đi mất.

Bộ ba giật mình khi thấy Nhi, cả bọn cùng cúi đầu chào con nhỏ một cách rấ ư là ...lễ phép.

Thắng lên tiếng:

- Ai đây, Trung?

Bọn này lại cứ hay giả vờ!Mấy lần trước đúng là bọn nó có đến đây, nhưng chỉ thấy Nhi chứ

chưa có dịp trò truyện. Tôi cũng đã không ít lần kê khai lý lịch của Nhi cho tụi nó thiếu điều muốn in ra cả giấy. Nhưng thôi! Tôi cũng gắng rộng lòng cho bạn bè khỏi bẽ mặt.

- Giới thiệu với tụi bây đây là ....

Nói tới đây tôi bỗng nhiên ấp úng. Gọi Nhi là bạn thì chưa đúng hết ý nghĩa, nói là em chị dâu thì xa cách quá, mà tính theo thứ tự trong nhà thì nó phải kêu tôi là anh, tính theo tuổi thì lại phải gọi nó là chị, nhưng nếu gọi không đúng thì thế nào cũng bị Nhi "cấu" thêm tôi vài cái bầm tím.

Thấy toi cứ lắp bắp hoài nên Nhi cướp quyền luôn.

- Mình là Nhi- Bạn rất thân của Trung!

Cả ba thằng cùng trố mắt nhìn sang tôi.

- Sao mày bảo đây là em họ mày?

Trời ơi là trời! Sao tôi lại quen toàn mấy thằng "tồ" không vậy nè? Khi không lại "giấu đầu lòi đuôi", hỏi tôi như thế thì khác nào "lạy ông tôi ở bụi này". Cái tật đi đâu cũng hay khoe Nhi là em gái để kiếm ít chầu chè nước giờ đã bị "xì" ra trước mặt nạn nhân như thế này khiến tôi chẳng biết trốn đi đâu.

Cũng may Nhi chẳng đá động gì tới chuyện này cả.

- Mấy bạn cứ ngồi xuống chơi cho vui. Nhi mới nấu xong nồi chè ngon lắm. Để Nhi mang ra đãi mấy bạn.

- Thôi được rồi, mắc công Nhi quá!

- Thắng khỏi lo! Với lại khách quí tới nhà ai lại để ngồi không vậy!

Nói rồi Nhi đứng dậy, bọn sóc vẫn còn chễnh chệ chiếm mỗi bên vai con nhỏ.

- Phong với Long cứ ngồi đi! Mình Nhi đi được rồi!

Nhi bước vội vào nhà, bỏ lại bốn thằng tôi ngẩn ngơ. Nhìn mặt thằng nào thằng nấy cũng đâm chiêu thấy ớn, cứ như tướng quân đang bày thế trận chuẩn bị đánh giặc. Chờ cho Nhi khuất dạng thằng Thắng mới dám lên tiếng.

- Sao con nhỏ đó lại biết tên tụi tao? Mày kể cho nó à?

Tôi lắc đầu quầy quậy:

- Tao đâu rãnh vậy! Tao cũng đang ngạc nhiên nè!

Thằng Long cũng vội bênh cho tôi.

- Phải rồi! Thằng Trung đời nào lại đi kể cho bạn gái nó về thằng con

trai khác. Phải không mày?

- Ê, chơi hổng xỏ anh em nha!

- Thôi! Dẹp dẹp! Nhức đầu quá!- Thằng Thắng la lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

- Quyên về rồi đó mày biết chưa?

Tôi gật đầu:

- Hôm qua con Thảo mới nói.

- Vậy mà mày không qua thăm nó à?

- Nó không qua thăm tao thôi việc gì tao phải qua nó!

- Chứ không phải tại mắc "em" Nhi ở nhà hả?

Tôi đỏ mặt:

- Ờ thì... Nhưng đáng lẽ con Quyên về cũng phải báo tao một tiếng

để tao qua thăm chứ?

- Nó có qua rồi nhưng không có mày ở nhà!

- Sao mày biết?

- Nó nói!

Tôi nhìn Thắng dò xét:

- Nó có nói gì về tao hay con Nhi hay không?

Cái điệu bộ vuốt cằm quen thuộc của Thắng lại xuất hiện, mỗi lần nó

làm vậy là y như rằng mọi

chuyện sẽ rắc rồi thêm.

- Nó chỉ nói qua thăm má mày chứ không hề đả động gì tới hai đứa bây cả! Nhưng nhìn điệu bộ của nó thì chắc con nhỏ đang "thù' mày ghê lắm.

- Gì mà thù tao?- Tôi trố mắt.

- Thì chuyện của mày với Nhi đang bị đồn ầm lên!

- Hơi đâu mà nghe tụi đó! Mà cho dù có thì mắc mớ gì Quyên lại thù tao?

Thắng thở dài:

- Nhiều lúc tao hổng biết mày ngu thiệt hay giả vờ nữa! Sao người ta ai cũng thấy con Quyên nó thích mày mà chỉ mình mày không thấy là sao?

- Mày điên quá! Tụi tao chỉ coi nhau như anh em thôi!

- Chỉ mình mày nghĩ vậy chứ nó thì không!

Cái thằng này nói chuyện một hồi là lại làm tôi muốn nổi khùng lên. Tình cảm anh em của tôi và Quyên đang tốt đẹp thì nó lại muốn phá. Còn phá luôn cả tình cảm của tôi và Nhi đang chớm nở. Nhưng những gì Thắng nói cũng không hoàn toàn vô lý. Liệu có khi nào Quyên lại...

Nhi bỗng xuất hiện với khay chè trên tay làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

- Sao không để tụi này bưng phụ cho phải khỏe hơn không?

Nhi thè lưỡi.

- Sao ông coi thường con gái tụi tui quá vậy!

Nói rồi Nhi đặt khay chè xuống, miệng đon đả:

- Nào tất cả mọi người! Đủ sáu ly rồi chưa?

Tôi ngớ người:

- Năm chứ sao lại sáu? Tui, bà, Thắng, Phong, Long,....

Nhi điềm tĩnh chỉ tay về phía sân trước, nơi có một bóng người đang từ từ bước ra.

- Quyên nữa là sáu !.......

Bạn đang đọc Bình Minh Nắng Ấm của KONOKOWU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.