Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 2138 chữ

- Dạ, có Tiến ở nhà không chú?

Ba Tiến niềm nỡ khi thấy tôi sang chơi. Ông quí tôi lắm. Nhưng khi nhìn thấy Nhi líu ríu sau lưng ông lại hơi cau mày. Có lẽ ông thấy lạ vì thằng con trai "quí hóa" của ông bao năm qua chẳng hề có đứa con gái nào đến thăm, vậy mà hôm nay cái "phần tử" hiếm thấy ấy lại tự động mò đến.

- tìm nó có gì không?

Tôi hơi lúng túng trước câu hỏi đầy ẩn ý của ba thằng Tiến. Mọi hôm là ông đã vui vẻ tận tình chỉ dẫn tôi đường lối đi tìm thằng "ôn con" kia. Khổ nỗi con Nhi ở phía sau lại vô tư ngó quanh khu đất như chốn không người, chẳng biết được nguy cơ đang ở trước mắt.

Nhưng lại chính Nhi đưa ra lý do trước:

- Dạ tụi con tới thăm Tiến! Hôm qua Tiến rũ tụi con qua đây chơi mà!

Thấy Nhi cũng lễ phép nên ông hạ "cặp lông mày" bớt cau có một chút.

- Mà con là ai? Chú thấy không giống người ở đây?

- Cháu nhà ở Long An lận! Cháu về đây nghỉ hè ạ!

- Ủa? Vậy con là con cháu của ai cà ?

Tôi thở dài.

- Nhi là con của bác Tư Thạch, hồi ở sát nhà con đó.

- Úi trời! Cả chục năm rồi mới thấy mặt đó! Mau lớn dữ ta! Mà ba con dạo này sao rồi...

Như gặp được cố nhân, ba của Tiến cứ như muốn bắt cóc con Nhi đứng đó để ông mặc sức tra khảo về người quen cũ. Chỉ có tôi như một kẻ thứ ba dư thừa đứng cũng dở mà đi cũng kì. May mà người thứ tư đã kịp xuất hiện, giải thoát cho tôi và cả Nhi.

- Trung tới chơi hả em? Tiến ở ngoài vườn á!

Rồi nhác thấy Nhi đằng kia, anh Trường nở nụ cười mộc mạc quen thuộc.

- Nhi cũng qua nữa hả? Chân bớt đau chưa em?

Không đau mới lạ! Hôm qua không biết Nhi nổi hứng thế nào mà tập những đòn liên hoàn trên không. Dĩ nhiên là Nhi tập rất chuẩn, nhưng với một cái sân lõm chõm đá như vậy mà nó dám :hết nhảy lên rồi dậm xuống. Chân tay nào chiệu nổi. Anh Trường hỏi Nhi như vậy vì anh cũng là một huấn luyện viên của lớp võ Bàu Thành. Không như Tiến, anh Trường chỉ lớn hơn bọn tôi một tuổi nhưng lại cao to, uy nghi và nghiêm nghị hơn em ổng nhiều.

Nhưng kể ra cũng tội cho thằng Tiến. Hôm qua đã không lấy được điểm nào của "người đẹp" mà còn bị nàng ột vố đau điếng. Mà hôm nay "nàng" còn chai hơn, dám vác mặt sang đòi thằng Tiến "chung độ".

Vừa gặp tôi mặt Tiến tươi rói, mở miệng chào rõ to. Nhưng nó cũng nhanh chóng ngậm chặt miệng lại khi thấy Nhi lon ton ở phía sau. Nhìn mặt thằng Tiến tôi biết chắc là chưa chuẩn bị sẵn "quà cáp" gì cả. Mà thằng này thì dám làm liều lắm.

Tôi đành nghiến răng đứng chắn trước Nhi, sợ Tiến quăng cuốc sảng chết con nhỏ.

Nhi không biết gì, vẫn vô tư:

- Hi, khỏe chứ!

Thằng Tiến chưa kịp phản ứng với câu chào thì Nhi đã reo lên khiến nó giật mình. Thì ra Nhi thấy một đám sóc con đang chạy lanh quanh góc chòi. Thằng Tiến vốn có sở thích đi săn chim trong vườn nhà nó. Nhiều lần đi nó lại gặp những con sóc lạc mẹ chưa tự kiếm ăn được, thế là lại đem về nuôi thành đàn như bây giờ. Mà Tiến nuôi những con sóc này rất chu đáo, cho ăn đầy đủ mỗi ngày. Với lại Tiến chẳng cần phải nhốt *g bọn chúng làm gì, cứ để chúng tự do bay nhảy khắp vườn, khi nào đói thì tự động quay về.

- Chắc tụi nó tưởng chị Nhi kêu ăn đó!

bé Thảo- em gái Tiến, cũng là một môn sinh đai đỏ của lớp võ Bàu Thành, con bé đó chỉ mới học lớp 6 nhưng lanh hơn ông anh ba của nó nhiều. Nhiều khi cả tôi cũng không nói lại nó. Bé Thảo nắm tay con Nhi kéo tới gần chòi, huýt sáo gọi lũ sóc tới cho Nhi vuốt ve. Gì chứ mấy thứ này thì khỏi chê, đứa con gái nào cũng phải chết mê chết mệt chứ đừng nói gì đến Nhi.

Thằng Tiến vẫn đứng yên bất động ở chỗ cũ. Nó định ra tay ám sát Nhi !?? Nhìn vẻ mặt đăm chiêu khó coi của nó mà tôi muốn đổ mồ hôi hột. Có lẽ Tiến còn đang quan sát, thăm dò đối tượng và chờ cho con nhỏ đó sơ hở là nhào ra "xin tí huyết".

Con Nhi ngu ơi là ngu! Chẳng mảy may hay biết ý định " ám sát chủ nợ" của thằng Tiến, nó vẫn vô tư vuốt vuốt ve ve bọn sóc, mười phần lơ là cảnh giác.

Đúng lúc đó Tiến lại bắt đầu chuyển động. Nó chậm rãi tiến về phía đối tượng từng bước từng bước. Con Nhi giờ vẫn còn đang mãi mê lũ sóc, chẳng biết nguy cơ đang đến gần và tính mạng của nó giờ đây chỉ còn treo lơ lửng trên đầu sợi tóc...bóng đèn. Tôi hồi hộp chẳng biết Tiến định làm gì. Một cú thiết cước vô gáy đối thủ chăng ??

Nhưng không! Tiến giơ cao cây cuốc lên. Quen nó đã lâu nhưng tôi không dám tin thằng ôn này dám làm như vậy. Tôi định thét lên nhưng chẳng hiểu sao cổ họng khô cứng lại. Tôi bèn chọn cách nhắm tịt mắt lại để khỏi nhìn thấy "án mạng" xảy ra trước mắt. Lòng thấp thỏm, bỗng tôi nghe tiếng cuốc cắm xuống cái "phập". Tôi giật mình la lên á...á... như bị ai đó cắt tiết.

Nhưng... sao mọi thứ yên ắng quá!

Thu hết can đảm, tôi hé mắt ra cố tưởng tượng viễn cảnh kinh hoàng sắp hiện trước mắt. Tất cả mọi người cũng đang nhìn tôi trố mắt như thể tôi là người ngoài hành tinh lạ mới đổ bộ vào Việt Nam, hay chí ít cũng là sinh vật quí hiếm biết nói tiếng người.

Thì ra thằng Tiến chỉ cắm cái cuốc xuống đất để kiếm chỗ ngồi. Mặt nó giờ đã mất hết mùi sát khí, thay vào đó là vẻ lúng túng khi Nhi quay sang nhìn nó. Tiếp tục phát huy cái vẻ khổ sở của một thằng học sinh hay đội sổ bị cô giáo khảo bài, Tiến ấp úng:

- Nhi... uống nước không?

Nhi buông ra một câu xanh rờn.

- tui tới từ nãy giờ mà ông mới mời là sao? Lấy giùm đi, khát gần chết nè!

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tiến hì hục chạy đi. Thiệt chưa thấy thằng nào ngu như thằng này, bị con gái quay như dế.

- Chị Nhi là gì của anh?- con Thảo buột miệng hỏi khi bước đến gần tôi.

- là...bà con!- Rồi tôi trừng mắt lại. - mà chi không nhóc?

- Hông có chi hết á! Mà công nhận chị Nhi giỏi võ thiệt!

Nghe nó khen "em iu" mà tôi thấy nức nở trong lòng. Nhưng con Thảo chẳng đơn giản như vậy tí nào. Nó chiêm vô thêm.

- Mà sao anh Trung lại dở ẹt vậy! Đấu thua cả anh Tài!

Tôi nổi nóng, khói muốn bốc lên đầu. Nhưng nể tình nó còn nhỏ chưa biết gì, tôi cố từ tốn.

- E hèm! Chỉ vì anh không muốn đấu thiệt thôi, lỡ tay tội nghiệp!

Con Thảo gật gù. Nó biết tôi từ lâu, lại hay đấu tập với thằng Tiến nên không thể không tin. Nó chỉ không tin là tôi có thể hào hiệp đến độ để cho thằng khác đánh đến bầm dập.

- Em biết rồi! Tại anh Trung không muốn cho chị Quyên thấy đúng không?

Tôi ngớ người. Sao lại có Quyên ở đây. Hè này tôi chưa gặp Quyên

được bữa nào vì nó đang về nội chơi. Quyên vốn không biết tôi có học võ trước đó, mà nó cũng ghét cả chuyện tôi đi học võ. Đối với nó kẻ nào đi học võ chỉ để phục vụ ột mục đích duy nhất .... đánh lộn!

- Quyên gì ở đây?

- Ơ! Hôm qua chị Quyên cũng ở đó mà!

- Xạo! Sao anh không thấy?

Thảo thành thât.

- Em nói thiệt! Chị Quyên chơi bóng chuyền ở khu B rồi qua lớp võ

mình chút xíu hà!

Tôi nói giọng yếu xìu.

- Sao chị Quyên không tới gặp anh!

- Chỉ nói có việc phải về gấp.

- Rồi chị Quyên có hỏi gì không?

- Có!

- hỏi gì?

- hỏi chị Nhi là ai!

- em trả lời sao?

- là bạn của anh!

- Vậy thôi à?

- Chị Quyên nói không thích chị Nhi?

Tôi giật mình:

- Sao kì vậy?

- Tại chị Quyên ghét anh!

Nghe con Thảo trả lời mà tôi muốn nổ tung cả đầu. Sao mọi chuyện lại rối rắm lên vậy nè. Tại sao Quyên lại ghét tôi kia chứ. Cả tháng nay nó bỏ tôi đi biệt tích ở đâu tận Vĩnh Long, nay trở về cũng chẳng báo cho tôi biết một tiếng, vô duyên vô cớ lại bảo ghét tôi. Chỉ tội cho Nhi cũng bị "dính đòn" oan uổng.

Đang định vặn hỏi con Thảo thêm nhưng Tiến đã trở lại với ca nước đá trên tay. Thằng Tiến sau khi ám sát bất thành nên đầu óc hơi có "vấn đề": Nó đem ra cả một ca nước to đùng mà chỉ rót cho Nhi một ly nhỏ, phần còn lại đưa cho tôi cầm hết. Thà nó đi luôn thì hay hơn.

Nhi tốt hơn là tôi với Tiến nghĩ. Con nhỏ chẳng hề đá động gì đến vụ "chung độ". Mặc dù vậy thằng Tiến cũng ấy nấy vô cùng. Sẵn có vườn trái cây đang triễu quả, Tiến dắt bọn tôi tham quan và ăn một bữa thật thỏa thích.

Đất nhà Tiến rộng nên đi cả buổi cũng chưa hết được. Nhiều loại trái cây ngon đang đến mùa nên ăn không hết. Nhi ở miền Tây thì chẳng lạ gì về trái cây cả, nhưng kiến thức về những loại cây mọc ra trái đó thì nó mù tịt. Chẳng thế mà con nhỏ cứ tung tăng hết hỏi thằng Tiến cây này đến cây nọ, trong túi thì đã chất đầy đủ loại ổi, xoài, nhãn, mãng cầu, dâu, bưởi.... Tính ra thì chuyến đi này Nhi lời chán.

Đã vậy lúc ra về Nhi còn được một tặng thêm một "món" biết động đậy mới hay. Số là khi chia tay thằng Tiến để về thì một chú sóc con cứ bám mãi lên vai Nhi chẳng chiệu rời. Con sóc làm ầm lên rồi rúc vào lớp tóc ở vai Nhi, lúc ẩn lúc hiện.

Nhi cũng quí con sóc đó lắm không nỡ xa. Nhưng con nhỏ cũng chẳng dám mở miệng xin xỏ. May sao con Thảo đã lên tiếng trước.

- Thôi chị Nhi cứ mang con sóc đó về nuôi đi!

Rồi nó nhìn sang thằng anh nắm áo khều khều:

- mình cho chị Nhi nha anh Ba!

Thằng Tiến vốn chẳng hẹp hòi gì. Nó chỉ thấy tội cho con sóc.

- Nhưng Nhi biết cách nuôi không? Sóc cũng khó nuôi lắm, nếu nó chết thì tội nghiệp!

Nghe đến đó Nhi sầm nét mặt xuống. Tội nghiệp, con nhỏ lỡ thích chú sóc này quá rồi. Tôi đành đứng ra.

- Mày khỏi lo! Có tao ở đây thì "nó" không chết đâu mà sợ.

- Ờ! Có mày thì tao yên tâm.

Nhi mừng đến phát khóc, nó nhãy cẫng lên, tội cho con sóc hoảng sợ la chí chóe. Nhi vừa vuốt ve vật nuôi mới của mình vừa nhìn Tiến cảm động. Có lẽ con Nhi cảm thấy ân hận vì đã tỏ ra lạnh nhạt với thằng Tiến hôm qua. Mà đã ân hận thì phải biết chuộc lỗi. Từ đó về sau Nhi không còn giả vờ đùa giỡn khi đấu tập với Tiến nữa. Con nhỏ chỉ thật tình cho thằng Tiến "đo đất' thôi.

Bạn đang đọc Bình Minh Nắng Ấm của KONOKOWU
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.