Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1993 chữ

.

Đi ra một đoạn Tiểu Bạch mới dừng lại thở hắt một hơi dài.

Phù.

- Ra khỏi đó đúng là nhẹ cả người.

Thoải mái nhất là tránh xa tên kia.

- Nại Nại, cậu ra đây đi. Đừng trốn nữa.

Tiểu Bạch hét lên vào không trung.

- Bạch Thanh Hà, cậu lại muốn ăn đòn phải không?

Nại Nại là tên hắn có thể gọi bừa sao.

Một người mặc đồ đen kiểu dáng hiện đại, đầu đội mũ lưỡi trai che kín mặt, bất thình lình xuất hiện sau lưng tiểu Bạch.

Hơi lạnh không biết từ đâu dần dần lan toả ra xung quanh.

- Nại Hà. Cậu dám đánh chết tôi thử xem.

- Sao tôi lại không dám.

Người có tên Nại Hà hơi dơ cánh tay lên định đánh nhưng mãi không xuống tay. Một lúc hắn lại hạ cánh tay xuống.

Nhìn chằm chằm vẻ mặt đắc ý của tiểu Bạch.

Đúng là hắn không dám đánh chết cậu ta thật.

Thật sự không dám.

Vênh váo cái gì chứ, có chỗ dựa thì to lắm sao? Hắn không phục.

- Tôi biết ngay mà. Cậu không nỡ.

- Nói tiếng người.

Không phải không nỡ đánh mà là hắn không muốn bị vị nào đó giết người diệt khẩu.

Đúng là người thế nào thì người nhà như vậy, toàn biến thái, còn chuyên bao che khuyết điểm.

Hừ.

- Nại Nại.

Giọng hơi kéo dài, làm Nại Hà nổi da gà, dù người hắn đã đủ lạnh lắm rồi.

- Thứ cậu nhờ tôi, tôi đã chuyển rồi. Có phải bây giờ cậu nên đáp ứng yêu cầu của tôi rồi không?

Hơi liếc nhìn về phía cửa tiệm phía trước, Nại Hà trả lời rất đề phòng.

- Cậu muốn gì?

Nại Hà hắn bây giờ hối hận còn kịp không nhỉ?

Chỉ vì sợ cái vị trong kia mà hắn lại dây với tên đần này có phải hơi lỗ vốn rồi không. Thật là thất sách quá đi.

- Tôi còn nhiệm vụ trong người, cậu,

- cậu làm gì đó đừng kéo.

- Trốn, không có cửa đâu.

Đi.

Không gian trở nên im lặng như vừa nãy không có ai từng xuất hiện tại đây vậy.

Tại một địa điểm khác.

Tạch.

- Bạch Thanh Hà cậu dẫn tôi đến đây làm gì hả?

- Xuỵt.

- Xuỵt cái gì, bỏ cái tay dơ bẩn của cậu ra khỏi áo tôi, rách bây giờ.

Tiểu Bạch bỏ tay khỏi áo Nại Hà, ánh mắt không trong sáng nhìn từ đầu đến chân hắn.

Nụ cười rất không đứng đắn, thì thầm bên tai Nại Hà, với giọng mờ ám làm hắn hơi biến sắc.

- Cậu làm như đàn bà con gái vậy, còn nam nam thụ thụ bất thân nữa sao?

- Bạch. Thanh. Hà.

Từng chữ phát ra được nhấn mạnh một cách lạnh lùng.

Không gian yên tĩnh không có gió nhưng lại rất lạnh.

- Rồi, rồi, rồi, không trêu cậu nữa. Nhìn xem, áo cậu cũng đâu có làm sao. Quay về tôi sẽ bảo anh tôi cho cậu chục bộ được chưa?

Tiểu Bạch cũng biết đâu là giới hạn, vui thôi đừng vui quá.

Nại Nại mà điên lên thì hắn chạy không nổi. Không chết, nhưng bị thương thì không tránh nổi.

- Tôi không cần.

Nói xong Nại Hà quay đi không thèm nhìn tới tiểu Bạch nữa.

- Không cần thì thôi, việc gì phải cáu chứ. Chẳng phải chỉ nói có một câu thôi sao?

- Nhỏ nhen.

Tên này đúng thật là khó hiểu, không phải chỉ kéo áo hắn một chút thôi sao, làm như cởi quần áo cậu ta ra vậy.

Tính tình thất thường.

- Chờ chút có kịch hay để xem.

- Ở đây ngoài người chết ra thì có gì đáng xem.

Lời nói sặc mùi khinh miệt. Nại Nại cao lãnh hiện hình.

- Sao cậu biết có người chết?

Tiểu Bạch hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Nại Hà. Khi nhìn tới ánh mắt như nhìn đứa thiểu năng của cậu ta thì mới xấu hổ quay đi. Đúng là trong phút bồng bột hắn quên mất Nại Nại từ đâu tới.

- Âm khí ở đây có vẻ hơi bất thường thì phải.

- Đúng, cậu cũng thấy bất thường rồi phải không?

- Không đúng, một người hết dương thọ thôi thì âm khí không đến nỗi nặng thế này mới đúng.

Nại Hà hơi khó hiểu nhăn mày. Cậu ta chăm chú nhìn vào căn nhà đối diện cố gắng tìm ra nơi phát ra nguồn âm khí nặng nề bất thường lúc này.

- Theo tôi.

- Này, Chờ tôi với.

Hai người trước sau nhảy lên một chút đã vào được bên trong ngôi nhà, sân vườn khá rộng, khi hai người đáp xuống cũng không phát ra bất khì âm thanh nào cả.

- Nó ở bên trong, nhưng rất không ổn định.

- Nó.

Nó là gì? Không phải ác linh sao?

- Không phải? Là Yểm.

- Yểm. Sao có thể?

Tiểu Bạch nhìn vào ánh mắt chắc chắn của Nại Hà mà thêm phần ngạc nhiên.

Yểm là linh thú cơ mà sao lại có thể có âm khí nặng thế này được. Với lại nó rất ôn hoà không có khí tức thô bao như bây giờ.

Anh hắn cũng có một con nhưng khí tức này không giống.

Đến bản thân Nại Hà cũng vô cùng ngạc nhiên khi xem xét nguyên hình của luồng khí đen đó.

- Không xong, nó phát hiện.

Bụp. Xoẹt.

Nại Hà hét lên tay kéo thật mạnh tiểu Bạch về phía sau.

Ngay vị trí họ vừa đứng xuất hiện thêm một hố đen thật to, chướng khí vẫn còn lởn vởn quanh đó.

Doạ chết bản đại gia rồi.

- Từ bao giờ Yểm lại lợi hại như vậy?

Tiểu Bạch mặt hơi bị doạ vỗ ngực bùm bụp.

- Các ngươi là ai? Cút ngay.

Tiếp đó là một loạt những tiếng xé gió cắt qua không khí. Nếu thật sự những thứ này đánh trúng người thì không chỉ là vết thường ngoài da thôi đâu.

Bụp.

- Giỏi nhỉ, còn nói được tiếng người nữa.

Tiểu Bạch vừa né tránh vừa khiêu khích. Hắn không sợ thiên hạ loạn chỉ sợ chơi không đủ vui.

- Con người đáng chết. Chết đi.

Một bóng đen từ trong ngôi nhà nhảy vọt ra, tính cắn lên người tiểu Bạch nhưng may mắn hắn né kịp thời.

Phi thân đến một vị trí khá xa, hắn mới nhìn rõ ràng hình dáng của bóng đen ban nãy.

Toàn thân đen xì, không phân biệt đâu là đầu đâu là thân, chỉ một cục đen xì với cái đuôi nghoe nguẩy.

Giỏi lắm, còn đen hơn Tiểu Hắc tử luôn rồi. Nhìn là biết không thân thiện cho lắm. Vừa rồi nó còn muốn cắn cậu ta.

Nó đang trừng đôi mắt đỏ lòm hết nhìn tiểu Bạch đến Nại Hà. Nó đang tính xem giá trị vũ lực bên nào nhẹ hơn sẽ ra tay trước.

Con vật này lonh trí cũng không đến nỗi ngu ngốc.

- Ngươi là thứ gì vậy hả? Thật xấu.

Tên đần tiểu Bạch vào cái lúc nào rồi vẫn không quên gây thù, miệng phun ra toàn câu khiêu khích.

Yểm như hiểu lời hắn nói, luồng khí đen bắt đầu lan ra chứng tỏ nó đang phát điên.

- Ta giết chết ngươi.

- Thanh Hà cẩn thận.

Hai câu nói phát ra cùng một lúc, cứ tưởng rằng sẽ có một hồi đuổi giết máu me nhưng chờ mãi cũng không thấy tiếng động gì phát ra nữa.

Hừm.

Thân hình đen xì của Yểm bị một luồng năng lượng giữ lại trên không trung, nó cố dãy dụa cũng không thoát ra được.

Gurrr...

- Đúng là các ngươi ở đây thật.

Một giọng nói từ tính, nhẹ nhàng phát ra từ phía sau hai người.

Nại Hà hơi giật mình, nuốt nước bọt. Khó khăn quay người lại.

Đập vào mắt là một nam nhân đứng trên bức tường cách hai người họ không xa, khoảng chừng 20 tuổi, tóc đen dài, khuôn mặt đẹp đẽ tinh tế, nhưng đôi mắt có phần âm u, tĩnh mịch.

Không phải là chủ tiệm thì là ai.

- Đại nhân.

- Lão Tần. Cuối cùng ngươi cũng đến.

Ngươi biết hắn đến nên mới không sợ chết như vừa nãy đúng không? Ta biết ngay mà. Làm màu.

Nại Hà tỏ ra khinh bỉ trong lòng.

- Ta chỉ tình cờ đi cùng thôi.

- Hả?

Nhìn vào ánh mắt của chủ tiệm tiểu Bạch hơi có dự cảm chẳng lành.

Ý của lão Tần là:

Ta đến để xem trò vui của ngươi.

- Bạch. Thanh. Hà. Ngươi thật có tiền đồ đấy.

- Vô Diệm đại nhân.

- Anh.

Không phải lão Tần đi tới đây một mình.

Cảm giác bất an lại đến rồi, chạy được không, có kịp không nhỉ?

- Ngươi cứ thử chạy lần nữa xem, ta có đánh gãy cái chân chó của ngươi đi không.

Tiểu Bạch chỉ vừa nhấc chân lên thì người kia như biết trước lên tiếng cảnh báo.

- Anh. Oan cho em quá. Em đâu có định chạy.

- Hử.

- Ừ thì cũng có chút xíu xíu, nhỏ bé không đáng kể.

Với cái bộ mặt đằng đằng sát khí đó đúng là tiểu Bạch có tâm tư chạy trốn thật nhưng lực bất tòng tâm à.

Nại Hà hơi lùi lại phía sau, giảm sự hiện hữu của chính mình, càng thấp càng tốt.

Đây là lúc hắn phải thể hiện rõ lập trường, hắn không quen tên này, một chút cũng không.

- Còn không mau cút lại đây cho ta.

- Vâng, vâng, vâng.

Tiểu Bạch rất biết điều, miệng cười toét đến tận mang tại chạy về phía người kia.

Ngươi này mặc áo bào đen che hết khuôn mặt, luồng tử khí bao quanh hắn càng thêm dày đặc. Chỉ nghe mỗi được tiếng hắn phát ra không mấy thân thiện.

- Giỏi lắm họ Bạch, dám trốn đến đây làm anh hùng cơ đấy.

- Em sai rồi, anh, em chỉ đi ngang qua, đi ngang qua thật mà.

Nhận sai trước vẫn là thượng sách. Đánh không lại, giết không được, vậy chấp nhận thôi.

Dù gì hắn cũng không chết được.

- Á. Anh đau đau, tai em đứt rồi. Đau, đau mà. Có người, còn có người mà.

Từng trận tê dại kéo đến, mặt tiểu Bạch đỏ lên chỉ muốn ngất đi cho xong.

Mặt mũi hắn mất hết rồi, thật sự mất sạch rồi, anh còn chơi trò cấu tai trẻ con này là sao hả. Không phục.

- Còn có mặt mũi.

- Còn biết đau, sao không chết quoách luôn đi cho ta xem nào?

- Em là em trai ruột anh đó.

Hai anh em mới gặp nhau đã đánh nhau.

Đúng là.

Gia môn bất hạnh.

- Hai người xong chưa?

Chủ tiệm đứng một bên thở dài.

- Lão Tần cứu ta.

- Ngươi câm mồm cho ta. Quay về ta có giết chết ngươi không.

Người áo đen dơ tay túm lấy cổ áo Thanh Hà không để hắn làm loạn.

- A Tần, phiền tới ngươi rồi.

- Không có gì, giữ người của cậu cho chặt. Dăm bữa nửa tháng cũng đừng để cậu ta tới chỗ tôi làm loạn.

- Được.

Đối thoại ngắn ngủi, nhưng nội dung rõ ràng, dễ hiểu.

- Lão Tần, anh bán đứng tôi.

- Không, chúng ta chưa bao giờ cùng nhau.

Chưa bao giờ cùng phe nên không thể nói hắn bán đứng cậu ta được.

- Đây là địa bàn của cậu. Chúng tôi đi trước.

- Được.

- Cẩn thận, đừng để bị thương.

Người áo bào đen nói rồi túm lấy Thanh Hà biến mất không để hắn nói thêm câu gì nữa.

Nại Hà cũng nối gót theo sau.

Không gian lại trở về yên tĩnh. Chủ tiệm hơi thở dài, chạy cũng nhanh thật đấy

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.