Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 2124 chữ

3000 năm sau. Năm 2xxx

Thành phố S.

Địa điểm.

Tiệm đồ cổ Vãn Sinh.

- Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?

- Rất đáng tiền.

- Tôi hỏi là bao nhiêu tiền?

- Anh không mua nổi.

- Thái độ bán hàng kiểu gì vậy, anh có ý gì hả? Khinh tôi đây không có tiền chắc?

- Nếu đó là điều anh muốn tôi nói.

Giọng nói từ tốn phát ra từ sau bức bình phong, không nặng không nhẹ nghe rất êm tai. Nhưng nội dung thì thật không dám khen tí nào.

- Cửa hàng gì đây không biết.

Vừa nói người khách vừa bỏ đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó. Loáng thoáng như là câu chửi tục.

Nhìn từ bên ngoài người ta chỉ thấy được biển hiệu to lớn đề tên Vãn Sinh Đường.

Vào bên trong mới rõ ràng nơi này buôn bán đồ cổ, bài trí trong tiệm khá đơn giản, nhỏ bé nhưng rất gọn gàng.

Còn ông chủ cửa tiệm này thì thật không muốn khen cho lắm, chỉ từ đoạn đối thoại ngắn vừa rồi cũng dễ đoán ra, vị này tính tình không tốt.

Ừ cảm giác thế nào nhỉ?

Rất gợi đòn.

Bịch.

- Ai da, xin lỗi, xin lỗi. Anh có làm sao không?

- Tránh ra, đúng là xui xẻo.

- Anh đi thong thả.

Chàng trai trẻ vừa vào tiệm liền đụng trúng ngay vị khách đang đi ra, hắn hơi bất ngờ gãi đầu, chậm rãi đi vào bên trong.

- Lão Tần, anh lại làm khách chạy rồi hả. Đây là vị thứ bao nhiêu của ngày hôm nay rồi vậy.

- Thứ 11.

Giỏi lắm đại ca, một ngày có tất cả hơn chục người vào tiệm đều bị anh làm cho tức chết bỏ về.

Không hổ là lão Tần, dơ ngón cái. Lợi hại.

Chàng trai trẻ đi thẳng vào bên trong, xuyên qua bình phong, nhìn thẳng vào người đang ngồi phía sau chiếc bàn gỗ cười cười.

- Có việc?

Giọng chủ tiệm khá tuỳ tiện hỏi.

- Đi ngang qua, tiện vào hỏi thăm anh. Không chào đón tôi sao?

Không ai trả lời, chủ tiệm vẫn chăm chú viết thêm vài chữ vào cuốn sổ ghi chép không để ý tới cậu ta.

Một lúc sau, chủ tiệm cũng khá hài lòng từ tốn hạ bút xuống, gấp cuốn sổ để sang một bên.

Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn thanh niên trước mặt đã ngồi xuống từ lúc nào.

- Sao lại nhìn tôi như vậy, mặt tôi có gì sao?

- Bạch Thanh Hà, cậu rất rảnh rỗi.

Đến tên của hắn cũng gọi ra không sót một chữ luôn rồi.

Sao gã cứ thấy lành lạnh nhỉ?

Chủ tiệm anh làm thế là không có bạn đâu.

Thanh Hà không để ý đến sự ghét bỏ trong câu nói của chủ tiệm tự nhiên nói tiếp.

- Tôi lo anh ở một mình sẽ buồn chết.

Chủ tiệm nhìn cậu ta chằm chằm ánh mắt đó như nhìn một tên đần: Cậu nhìn mặt tôi có vẻ gì là tin cậu không. Tên đần độn nhà cậu có lòng vậy sao?

Nại Hà tin cậu, còn tôi thì không bao giờ.

- Được rồi, được rồi đúng là có chút việc liên quan đến anh.

Muốn bồi dưỡng chút tình cảm với tên này đúng là khó hơn lên trời.

- Có bệnh, phải trị.

Vẫn giọng nói từ tốn nhẹ nhành, dễ nghe của chủ tiệm, nhưng sao hắn lại có cảm giác muốn đánh người thế nhỉ?

- Tôi nói này lão Tần, anh như vậy sẽ có ngày bị đánh đó.

Bạch Thanh Hà ăn ngay nói thẳng.

- Bọn họ không đánh lại tôi.

Thẳng thắn không cần kiêng kị là bản tính của hắn.

Khộng phục, vậy xông lên.

Nghĩ lại cũng không sai, từ trước giờ với tính cách thối hoắc này của lão Tần chỉ có hắn làm người ta tức chết, nhưng tuyệt nhiên không có một ai dám đến cửa tiệm gây sự.

Bọn người dưới kia càng không dám.

Không còn gì để nói tiếp, phản bác không có tính công kích, vì nó là sự thật.

Thanh Hà bất lực lời.

- Cậu bớt đến đây thôi.

- Hử?

Tiểu Bạch não úng nước online, miệng nhanh hơn não. Không nhìn thấy sự mỉa mai từ trong câu nói của chủ tiệm.

- Tại sao?

- Không may mắn.

Hôm nào cậu ta đến cửa hàng hắn lại không bán được. Còn không phải xui xẻo thì là gì.

Có chết chủ tiệm cũng không chịu thừa nhận, không có khách là do chính hắn làm khách tức giận mà bỏ về.

- Này, này. Anh nói thế là không đúng đâu nhé.

- Tôi đến thăm anh, anh lại nói như vậy là có ý gì hả?

Đổ hết lên đầu ông như thế, ông còn đang ở đây đấy nhé.

Tiểu Bạch nhảy số hơi chậm một chút.

Hắn cũng biết tức giận đó, biết không hả?

Anh nghĩ tôi muốn đến đây chắc, nếu không phải có việc thật, hừ hừ. Còn lâu hắn mới mò tới đây để ăn hành.

- Ý trên mặt chữ.

Tiểu Bạch cảm thấy mình bị ghét bỏ.

Ý nghĩ này xoẹt qua trong đầu chàng trai, chủ tiệm chắc chắn đang nghĩ như vậy. Ánh mắt đó chỉ thiếu mỗi việc viết lên mặt nữa thôi. Nghĩ tôi đần độn không nhận ra chắc. Nhưng hắn đánh không lại lão Tần.

- Tôi đến đúng là có việc.

- Ừ.

Chủ tiệm hơi nheo mắt chờ cậu ta nói tiếp.

- Hôm qua, tôi.

Cạch. Cạch.

- Có ai ở đây không?

Tiểu Bạch còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang bởi một giọng nữ từ bên ngoài.

Có khách đến nên hắn cũng dừng lại không nói hết câu.

- Mời vào.

Giọng chủ tiệm trả lời, hắn cũng đứng dậy đi ra phía ngoài, tiểu Bạch thở dài, lẽo đẽo đi ra theo.

- Anh là chủ tiệm ở đây sao?

- Là tôi.

Nhìn trẻ quá.

- À. Thật ngại, tôi có một món đồ liệu anh có thể xem giúp tôi được không?

Sau chút kinh ngạc cô gái cũng lấy lại được tinh thần.

Giọng cô hơi rụt rè kèm chút nghi ngờ, cũng không thể trách cô vì nhìn chủ tiệm trước mắt này có vẻ còn rất trẻ, không biết có đủ kinh nghiệm đáng tin không nữa.

- Xem đồ sao? Vậy cô đến đúng chỗ rồi. Lão Tần là giỏi nhất đó.

Tiểu Bạch nhanh nhảu trả lời cô gái.

- Anh đây là?

- Không cần quan tâm tới cậu ta. Theo tôi.

- Ồ, được.

Tính khí chủ tiệm có hơi nghiêm túc quá thì phải?

Bạch Thanh Hà bị tuỳ tiện vứt sang một bên.

Sát thương tiểu Bạch lần thứ n+1.

Lòng Tiểu Bạch đang gào thét.

Tên khốn.

- Cái tính khí gì không biết. Thật là muốn đánh hắn một trận quá .

- Nhưng đánh không lại, phải làm sao?

Bạch Thanh Hà đi phía sau hai người vẫn còn lẩm bẩm, nhưng người phía trước coi như không nghe thấy.

- Mời ngồi.

- Vâng.

Cô gái ngồi xuống đối diện chủ tiệm, tay hơi nắm chặt tỏ vẻ hơi bối rối.

- Đồ.

- À, đây đây. Là nó.

Cô gái vội vàng lục trong túi xách lấy ra một chiếc hộp gấm hình chữ nhật, đưa về phía gã chủ tiệm nhưng hắn không nhận lấy chỉ nhìn cô chằm chằm.

Nét mặt chủ tiệm rất tự nhiên nhưng khi cô nhìn vào sâu trong đôi mắt hắn thì có chút thâm trầm, đáng sợ.

Cạch.

- À, anh xem dùm.

Có vẻ hơi sợ ánh mắt của chủ tiệm nên cô vội đặt vật lên bàn, đẩy về phía hắn, đầu nghiêng về phía khác không dám nhìn thẳng nữa.

Cứ thấy sống lưng hơi lành lạnh.

Lúc này chủ tiệm mới lấy từ trong áo khoác ra một chiếc khăn lụa, cầm đồ vật lên xem.

- Đây là, một cây trâm sao?

- Đúng vậy, nó thuộc về bà tôi. Nhưng bà ấy mất rồi.

Đoạn đối thoại này không phải của gã chủ tiệm mà từ hai người còn lại. Chủ tiệm tiện tay cầm chiếc trâm lên ngắm nhìn một lúc rồi đặt lại vào hộp gấm đóng lại cận thận.

- Cô muốn dùng nó vào việc gì?

- À, tôi có việc rất cần đến tiền nên.

Nói ra có vẻ càng làm cô gái thêm bối rồi, cô cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm chân thật trên khuôn mặt mình, nhưng vành tai đỏ đã bán đứng cảm xúc cô lúc này.

- Chiếc trâm này cũng không đáng bao nhiêu tiền. Bảo dưỡng không tốt còn không trọn vẹn.

Tay chủ tiệm đan vào nhau tựa người ra phía sau tìm một tư thế ngồi thật thoải mái.

- Không trọn vẹn, ý anh là gì?

Cô gái hơi nghi ngờ hỏi lại chủ tiệm, cô thật sự cũng không rành về mấy thứ đồ này lắm nên mới đến đây xem thử vận may mà thôi.

- Nó bị gãy.

- Gãy.

Lần này đến cả tiểu Bạch cũng hơi ngạc nhiên, từ chỗ cậu đứng cũng không phải cách chiếc hộp quá xa, nên khi cậu liếc nhìn cũng không thấy nó bị gãy chỗ nào cả.

- Phải, chiếc trân ngọc này từng bị gãy. Nếu tôi đoán không lầm thì nó có một đôi. Đúng không?

- Đúng vậy trước đây nó vốn là một đôi. Nhưng mấy ngày trước , không biết vì lý do gì chiếc còn lại bị vỡ vụn không sửa lại nổi.

Cô gái có vẻ hơi thất vọng, nhưng rất nhanh tươi tỉnh trở lại. Cầm lấy chiếc hộp, cười nhẹ một chút, như cô đang cảm thấy nhẹ nhõm vì chiếc trâm này không đáng tiền vậy.

- Đã làm phiền anh rồi, thật xin lỗi.

- Không có gì.

- Vậy tôi xin phép.

Cô gái hơi cúi người chào chủ tiệm để rời đi.

Tiểu Bạch đi theo cô gái ra tới cửa.

- Để tôi tiễn cô.

- Dạ không cần đâu ạ, cảm ơn anh.

- Vậy đi thong thả.

Vị khách đến nhanh mà rời đi cũng nhanh.

Vừa tiễn cô gái, tiểu Bạch quay lại vào trong, lúc này chủ tiệm đang pha trà, mùi thơm thanh mát toả ra trong phòng, hơi nóng bốc lên phần nào làm giảm đi sự lạnh lẽo trong cửa tiệm.

- Dương thọ cô gái đó có vấn đề.

- Ừ.

- Cậu cũng nhìn ra được, vì chiếc trâm ngọc đó à?

Tiểu Bạch rất tự nhiện cầm ấm trà rót thêm cho mình một chén, uống thử.

Mặt cậu hơi nhăn lại, đặt ngay chén trà xuống không cầm lên thêm lần nào nữa.

Vị thật khó uống, sao mấy vị kia lại thích nó được nhỉ?

- Không phải, là do thứ chiếc trâm ngọc đó dẫn về.

- Hả?

- Ngọc lâu năm sẽ có linh hồn, nhưng hiện tại nó đã không trọn vẹn nữa rồi. Vỏ rỗng thì sẽ thu hút những thứ không sạch sẽ.

- Vậy tại sao cậu không?

Chủ tiệm nhìn đến cậu ta, câu đang nói cũng không nói hết.

- Đó không phải việc của tôi.

Chủ tiệm cắt ngang câu Tiểu Bạch định nói.

Bảo hắn giúp cô gái đó sao?

Không bao giờ, trước đây không, bây giờ không, sau này càng không.

- Tiểu Tần, cậu vô tình thật đấy.

- Thì sao?

Đây rõ ràng là câu nói cửa miệng của cậu ta.

Vô tình sao?

Vậy thì đã sao?

Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, sống đến ngày hôm nay đó là bài học con người dạy hắn, hắn không bao giờ quên, cũng sẽ tuyệt không được phép quên.

Tiểu Bạch như nhớ lại điều gì, không níu kéo chủ đề đó nữa.

- Lão Tần, bao giờ thì cậu quay lại đó. Nại Hà bảo tôi chuyển lời tới cậu. Ngày đó sắp tới rồi, cậu phải trở về.

- Đây là chuyện lớn làm cậu phải đến tận đây?

- Ừ. Cũng đã lâu như vậy rồi.

Chủ tiệm không đáp, cầm chén trà lên miệng hơi thổi nhẹ.

Tiểu Bạch nán lại thêm một lúc cũng rời đi. Trước khi rời đi cậu ta còn không quên để lại một khối ngọc bội xanh thẫm trên bàn.

- Đây là Nại Nại nhờ tôi chuyển lại cậu.

- Tôi đi đây.

Chủ tiệm liếc cũng không thèm liếc, chỉ ngồi đó thất thần rất lâu.

Đã bao lâu hắn không nghĩ tới nơi đó rồi nhỉ?

- Cũng lâu lắm rồi, cuối cùng vẫn phải quay về.

Nhưng người đó vẫn còn chưa tỉnh lại.

Bạn đang đọc Bích Lạc Hoàng Tuyền sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.