Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 696 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tháng năm vừa đến, thời tiết phương bắc hoàn toàn chuyển thành ấm áp. Nơi biên giới giữa Đại Yến và Đông Cương bước vào những ngày Thái Dương chiếu trên cao, mọi người đã thay sang quần áo nhẹ nhàng thoải mái nghênh đón mùa hè lại đến.

Những ngày gần đây, biên quan đột nhiên xuất hiện rất nhiều khất cái, cũng không biết vào thành khi nào, đợi đến khi mọi người chú ý đến, số lượng ở trong thành không hề ít.

Nếu như cẩn thận quan sát, trong số khất cái này có không ít tiểu hài tử, thoạt nhìn độ tuổi chỉ khoảng bốn đến năm tuổi, bẩn hề hề. Thế nhưng chạy trốn lại rất nhanh, người bình thường khó lòng đuổi theo được.

Mọi người không khỏi cảm thán, nhỏ như vậy đã phải trải qua cuộc sống ngày ngày xin cơm xin nước, khả năng từ khi sinh ra đã sống như vậy rồi, suy nghĩ này không khỏi khiến nhiều người thương tiếc.

Thực ra là mọi người cũng suy nghĩ nhiều quá mà thôi, bởi vì họ căn bản không phải tiểu hài tử, tất cả đều đã là thanh niên đã hai mươi tuổi.

Hậu viện tửu lâu, hai hàng cây xanh biếc trồng dọc lối đi, con đường nhỏ được tán cây che khuất tạo thành một con đường râm mát. Hai chiếc ghế dựa đặt cạnh một gốc cây cổ thụ khá to, ánh dương nhỏ vụn bị tán cây cắt ra thành những chùm tia nho nhỏ chiếu xuống mặt đất tạo thành những khoảng loang lổ màu vàng ấm áp.

Một bóng dáng vận y phục màu tím nhạt rộng rãi thoải mái ngồi trên ghế dưới tán cây hưởng thụ gió mát phiêu phiêu thổi. Từ trước đến nay mùa đông vẫn là mùa mà Nhạc Sở Nhân thích nhất, nhưng từ khi đến nơi này, nàng lại cực kỳ thích tiết trời mùa xuân và mùa thu.

Bên cạnh là thanh niên tài tuấn Thích Phong đứng nghiêm, trông hắn đã gầy đi ít nhiều thế nhưng phong thái lại càng ngày càng thành thục, có thể so sánh với huynh trưởng Thích Kiến của hắn. (MTLTH.dđlqđ)

Cách đó không xa có hai dáng người nho nhỏ gầy gầy, quần áo trên người rách rưới chắp vá, tóc cũng lộn xộn che hết khuôn mặt, nhìn thoáng qua thì đây đúng là hai hài tử nhỏ tuổi.

Nhưng nếu có thể nhìn khuôn mặt họ sẽ phát hiện ra, dung nhan hai người không hề liên quan đến dáng người.

Đây là gương mặt của người trưởng thành, thậm chí còn xuất hiện cả nếp nhăn. Ánh mắt như thể xem thấu thế sự tang thương, cơ bản đây không phải hai tiểu hài tử.

Nhìn hai người bọn họ, Nhạc Sở Nhân cảm thấy thực vừa lòng. Mặt không thích hợp còn có thể giả dạng nhưng thông minh nhanh nhẹn thì rất khó chọn, khó được người thông minh kiện toàn, so với nhiều người trưởng thành còn thành thục ổn trọng hơn rất nhiều lần.

“Nhiệm vụ lần này có nguy hiểm, thế nhưng càng nguy hiểm hồi báo càng cao. Nhiệm vụ hoàn thành, các ngươi từ nay về sau cơm áo không lo, thậm chí còn có thể trở thành phú thương một phương.” Đánh giá bọn họ hồi lâu, Nhạc Sở Nhân rất vừa lòng. Trong thư Trương thư sinh đã nói hai người này tương đối thông minh, đúng là hai người mà Nhạc Sở Nhân muốn.

“Vì chủ tử làm việc chết cũng không hối, đâu dám muốn thưởng lớn. Lâm Lai trưởng lão đã nói qua chỉ chọn hai người xuất sắc làm việc cho chủ tử, có thể được chủ tử lựa chọn là vinh hạn đối với chúng ta.” Một tiểu Chu Nho* trả lời, người này là nam, thanh âm lại không giống thanh

Bạn đang đọc Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi của Trắc Nhĩ Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.