Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 150-2: Thiếu

Phiên bản Dịch · 938 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

ThiếuÔm lấy Phong Niên Phi trong ngực, ở trên khuôn mặt mập mạp của hắn mạnh mẽ hôn một cái, Phong Niên Phi cười khanh khách, Nhạc Sở Nhân cũng cười khẽ một tiếng. Hai mẹ con vui vẻ cười vui ở dưới gốc cây hạnh đang nở rộ, ấm áp như thế.

Nhạc Sở Nhân tính toán không có sai, mặt trời xuống núi trong tửu lâu đã lên đèn, Phong Duyên Thương vẫn ngồi ở phía sau đống sổ con như cũ.

Nhận Phong Niên Phi từ trên tay bà vú, Nhạc Sở Nhân ôm hắn đi thẳng về phía Phong Duyên Thương.

Nâng dưới nách của hắn, Nhạc Sở Nhân trực tiếp đặt hắn ở trên bàn, hai chiếc chân nhỏ giẫm ở trên sổ con thật dày, có lẽ cảm thấy thú vị, hắn bắt đầu duỗi chân nhỏ ra đạp, đạp cho đống sổ con toàn bộ tán loạn.

Rốt cuộc cái người ở sau bàn ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là cái mông nhỏ mặc quần yếm của Phong Niên Phi, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Mẫu từ hai người kết hợp quấy rối ta, khi dễ ta cô đơn chiếc bóng không ai giúp một tay phải hay không?" Động thủ nhặt lên đống sổ con bị Phong Niên Phi đạp xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại đều là nụ cười.

Nhạc Sở Nhân cười híp mắt, "Đây không phải là thấy chàng vẫn ngồi ở đây đầu không nhấc lên nổi nên sợ chàng phiền muộn sao, con trai của chàng tới giúp chàng tìm chút niềm vui."

"Đây là việc vui? Đây là tai họa. Người đâu, ôm tiểu thế tử đi, nếu như hắn hứng khởi tiểu tiện, một buổi chiều ta đây cũng làm không công." Phong Duyên Thương nhặt đống sổ con bị Phong Niên Phi chà đạp, hắn thật đúng là sợ hắn (Phong Niên Phi) sẽ loạn đi tiểu.

Nhạc Sở Nhân khẽ quát, "Cái người cổ nhân này, ba phút nóng, hôm qua trở về còn hiếm lạ muốn chết, hôm nay đã ghét bỏ rồi. " Đưa Phong Niên Phi cho bà vú ôm đi, Nhạc Sở Nhân quay người vòng qua cái bàn đi tới bên cạnh hắn.

"Không phải ghét bỏ, là lo lắng." Phong Duyên Thương giải thích, nghe được Nhạc Sở Nhân xì mũi coi thường.

"Được rồi, chàng cũng đừng giải thích, chàng kiên nhẫn có hạn, có chút ít đó đã bị ta hao tổn hết, ta cũng không trông cậy vào chàng có kiên nhẫn đối với hắn. Nhưng mà hắn quả thật rất nghe lời, cả ngày nay hắn một tiếng cũng không có khóc." Ngồi lên tay vịn của cái ghế, một tay Nhạc Sở Nhân vòng qua gáy của hắn.

"Không khóc rất tốt, nếu như hắn khóc cả ngày, nàng cũng sẽ phiền." Nói hắn kiên nhẫn không nhiều lắm, thật ra thì nàng cũng không có nhiều hơn chút nào.

"Vậy cũng đúng, ta rất phiền đứa bé y y nha nha khóc suốt ngày." Nhạc Sở Nhân bĩu môi, dù sao đứa bé thích khóc nàng cũng không thích.

Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không tiếng động cười khẽ, cũng may tự nàng cũng hiểu biết rõ bản thân.

"Những sổ con này đều là về chiến sự? Nhìn không giống lắm." Bên trái một đống sổ con màu đỏ thắm ở gáy có ghi ngày, phía bên phải cùng với trước mặt hắn còn lại là màu xanh đen.

"Những thứ này là thông tin ở địa khu chiến sự, những thứ kia, đều là mật hàm mà mật vệ xâm nhập Đô thành Đông Cương báo về." Quả nhiên, sổ con bọc màu đỏ thắm lại không giống nhau như vậy.

"Ta có thể xem một chút sao?" Vừa hỏi, tay cũng đã đưa tới.

Phong Duyên Thương không có ngăn cản, Cái Bang của nàng cũng có người xông vào Đông Cương hắn là biết, có lẽ bọn họ có thể trao đổi một chút tin tức của mình thu hoạch.

Mở ra một cái nhìn một chút, Nhạc Sở Nhân nhíu mày, "Bọn họ đang trưng thu lương thảo, lúc này chuẩn bị cũng quá không đủ, biết rõ muốn chiến tranh, nên bắt đầu chuẩn bị từ mấy năm trước chứ."

Phong Duyên Thương cười khẽ, "Dĩ nhiên bọn họ sớm đã có chuẩn bị, chỉ là bị một cây đuốc đốt."

"Đốt? Chàng làm!" Vừa nhìn cái cười kia, Nhạc Sở Nhân cũng biết nhất định là hắn hạ lệnh làm. Mặc dù có chút tổn hại, nhưng chiêu này hoàn toàn dùng tốt.

"Ừ." Phong Duyên Thương cũng thừa nhận, trong mắt phượng xinh đẹp không thiếu một tia đắc ý.

"Thật tổn hại, chỉ là dùng rất tốt. Bọn hắn bây giờ nội bộ khẳng định rối một nùi rồi, chuyện tốt." Gật đầu một cái, Nhạc Sở Nhân không thể không thừa nhận, thủ đoạn của người này cũng rất ác độc, vì đạt được mục đích bất kỳ chuyện thất đức nào cũng có thể làm.

"Đang ở trong lòng mắng ta đây? Ha ha, mắng chửi đi, cho dù mắng ta, cũng vui mừng." Cười khẽ, liếc nhìn nàng một cái cũng biết đầu óc của nàng đang suy nghĩ những thứ gì.

"Mắng chàng làm cái gì? Khen chàng đấy. Ta

Bạn đang đọc Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi của Trắc Nhĩ Thính Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.