Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt đầu hành động

Tiểu thuyết gốc · 1589 chữ

"Nhưng mà ta ta vẫn có chổ không hiểu lắm, liệu có một tiêu chuẩn nào cho điều kiện đủ để được Nguyệt Thạch chấp nhận không, như người ôn hòa đến mức nào mới được, và ôn hòa với ai hay phải với tất cả sinh linh trên đời, và một ngày tâm tính của ta phát sinh cải biến thì có bị Nguyệt Thạch khước từ cộng sinh không? Và..."

"Con mẹ nó bộ ta nhìn giống cuốn tu tiên giới bách khoa toàn thư lắm hay gì? Đi mà hỏi thiên đạo vì sao lại phán định ngươi là người ôn hòa khiến cho Nguyệt Thạch chọn ngươi ấy, nếu có tiêu chí cố định thì ngươi nghĩ mình còn có thể nhìn thấy bóng dáng của viên đá chết bầm này sao, các tông môn đại phái đã sớm đã quét sạch đem đi lợi dụng nào còn để xót cho ngươi húp?"

Nhìn cô gái trước mắt tính tình dường như dần dần mất kiên nhẫn, Hắc Dương cũng tự giác ngậm miệng không nói thêm nữa.

Chỉ là thông qua câu trả lời của đối phương hắn cũng thông suốt được một tí.

Quả thật nếu có tiêu chí cụ thể và cố định thì thứ này đã sớm trở thành tài nguyên chiến lược cấp độ Hóa Thần mới đúng, các tông môn sẽ điên cuồng săn đón và càn quét hết thảy, còn về điều kiện đủ thì nếu có tiêu chí cụ thể thì thật không coi vào đâu, dù sao trên đời làm gì có đứa trẻ nào mới sinh ra đã "ác", hoàn cảnh tạo nên cái ác của con người, vì vậy muốn bồi dưỡng ra người có tính cách ôn hòa thật sự không nên quá dễ dàng, chỉ cần đem một đứa trẻ sơ sinh nuôi lớn trong môi trường đặc biệt là được.

Vì vậy điều kiện đủ của Nguyệt Thạch hẵn là một cái yếu tố sâu xa hơn nhưng mang theo cái mác tính tình "ôn hòa" khiến cho mọi người chỉ có thể đoán bừa đoán bậy và bất đắc dĩ lợi dụng làm vật liệu cấp độ Luyện Khí mà không phải cấp độ Hóa Thần.

Nghĩ thông thấu được một chút, Hắc Dương nhìn con người buồn bực trước mắt ánh mắt đang chăm chú nhìn lòng thứ gì đó trong lòng bàn tay lại không còn tiếp tục để ý đến hắn nữa, Hắc Dương chỉ có thể tặc lưỡi âm thầm đáng tiếc, hắn vốn còn rất nhiều nghi vấn về tu tiên giới cần giải đáp nhưng nhìn tình huống này là tạm thời không hỏi được rồi.

Vì vậy Hắc Dương chỉ có thể im lặng theo đối phương, ánh mắt dời đến viên đá trước người, cụ thể là khuôn mặt của hắn ở kiếp trước ẩn giấu ở bên trong khiến Hắc Dương không khỏi thầm cảm khái thứ này thật thần kỳ, chỉ là cũng không biết hóa thân có tác dụng gì, và khi nào hắn mới có thể sử dụng.

"Mặc dù cô nàng trước mắt không nói rõ ràng nhưng hẵn là cần sau khi nhập đạo thành công mới dùng ra được đi... hài, cũng không biết là chính mình có vượt qua tai kiếp này hay không, nhập đạo cũng thật xa vời a..."

Thầm nghĩ tới tình cảnh hiện tại của mình, Hắc Dương cũng không khỏi bi ai thở dài một hơi, hắn chỉ muốn yên ổn tu tiên thôi mà, có cần phải xuất hiện cái tình huống này sao, bị không tặc công phá phi toa xong lại còn dính phải cái nữ nhân điên này...

Hửm?

Đột nhiên như nghĩ tới thứ gì đó khiến hắn không khỏi hé mắt quan sát đối phương thái độ cùng lên tiếng thăm dò thử:

"Ừmm, "Nguyệt" tiểu thư xinh đẹp ôn hòa?"

Đột nhiên được khen quả nhiên khiến cho thái độ của cô nàng trước mắt cũng hòa hoãn đi một phần nào, chỉ là vẫn hơi khó ở một chút nhưng vẫn là ngắn gọn nói:

"Chuyện gì?"

"Tình huống bị không tặc công thuyền này có thường xảy ra chăng, và liệu các tiên nhân trong thuyền có ứng phó nổi không."

"Hửm? Ngươi hỏi thứ này làm gì?"

"Ách, ta chỉ muốn biết một chút tình huống của chúng ta thôi, từ đấy cũng có thể suy nghĩ bước hành động tiếp theo nha, ví dụ như tiên nhân có lợi thế hơn chúng ta cũng có thể ẩn nhẫn đợi lưỡng bại câu thương liền ra tay đoạt phi toa, còn ví dụ như đám không tặc có lợi thế thì chúng ta cần hổ trợ phe tiên nhân một chút để dẫn đến hai bên lưỡng bại câu thương sau đó ra tay đoạt phi toa chẳng hạn."

"Hừm, ngươi cũng rất có đầu óc nha."

"Nguyệt" nhìn tên đần hỏi mấy câu như người (fan LPL) dưới lòng đất mới chui lên hoàn toàn không biết chút thường thức nào thế mà cũng biết suy nghĩ như thế cũng rất hài lòng vì vậy cũng mỉm cười trả lời đường hoàng:

"Bình thường thì tình huống này cũng ít xảy ra, không tặc trước giờ chỉ chuyên chọn mấy cái phi toa của tiểu phái mà chặn cướp chứ ít khi chọn đại tông như Hư Đạo Tông làm mục tiêu ra tay, thêm nữa trên phi toa thi thoảng sẽ có cường giả rảnh rỗi ngồi trong này tọa trấn, độ rủi ro quá cao nên càng khiến cho đám chuột nhắt kia ít khi dám ra tay, mà lại dù có ra tay thì nếu không hoa cái giá đắt đỏ thì bọn hắn cũng đừng mơ thành công đắc thủ được phi toa..."

"Hồ, may mắn, vậy chúng ta..."

"Chỉ là nha, tình huống lúc này có chút đặc biệt một tẹo."

"Đặc biệt? Điểm nào đâu?"

Tinh thần vừa mới hứng khởi trong nháy mắt liền chìm xuống, Hắc Dương âm thầm cảm thấy không ổn lắm.

Mà câu trả lời tiếp theo của con điên này quả nhiên không ổn thật, kém chút khiến Hắc Dương tăng sông muốn đứng dậy liều mạng.

"Đặc biệt ở chổ đám không tặc kia là do bổn tọa mời tới nha, vì vậy phi toa này chú định phải ngã cắm đầu tại đây hắc hắc."

"... Ngươi... con mẹ nó ngươi phải điên tới mức nào mới có thể nghĩ ra ý tưởng như thế, không sợ đùa với nhạn có ngày bị nhạn mổ sao?"

"Hah, thế thì cũng phải nhìn xem con nhạn kia là ai, ngươi biết ta thế nhưng là chuẩn bị cho thời khắc bao lâu rồi không?"

"Bao lâu?"

"Umm, ta cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ta tham gia cuộc khảo nghiệm của tông môn chết bầm này ít nhiều cũng trên năm lần rồi mới có thời khắc này đây, vì vậy lúc này dù có là Phản hư đại cốt đầu tới cũng đừng mong ngăn cản được ta."

Càng nói sắc mặt thiếu nữ liền càng thêm điên cuồng, tới hiện tại dường như đã trở nên vặn vẹo khủng bố tới cực điểm khiến cho Hắc Dương khó hiểu vô cùng.

Hắn biết được một kỳ khảo nghiệm như này ít nhiều cũng có trái phải hai mươi năm mới có lần sau, vì vậy đối phương sợ rằng đã chuẩn bị không dưới năm mươi năm đi, nhưng dù là tu tiên giả nhưng đánh đổi lượng thời gian như thế...

"Đáng sao?"

"Hửm?"

"Ý ta là dù có là tu tiên giả nhưng Luyện Khí kỳ sợ rằng không nhiều hơn người thường bao nhiêu tuổi thọ đi, ngươi bỏ ra nhiều như thế thật đáng sao?"

Một sự trầm mặc hồi lâu, Hắc Dương hỏi xong vốn cũng không mong đợi câu trả lời, dù sao đấy cũng chỉ là buộc miệng nói ra, biết được ý nghĩ của đối phương cũng không ích lợi gì đối với hắn, thậm chí có khi hại nhiều hơn lợi khiến cho đối phương nghĩ hắn cố tình thăm dò nội tình đối phương.

Chỉ là dường như hắn nghĩ nhiều, "Nguyệt" trầm mặc trong chốc lát liền đột nhiên cười rạng rỡ lên nhìn hắn:

"Hì hì, ta đánh đổi vượt xa ngươi nghĩ nhiều, vì để được sống ta tình nguyện hi sinh bất kỳ ai, bất kỳ thứ gì, kể cả ngươi... kể cả ta."

"..."

Nhìn thiếu nữ trước mắt dù đang cười nhìn lời nói lại tràn đầy một cỗ bi ai khiến Hắc Dương cũng không khỏi âm thầm lắc đầu thở dài.

Quả nhiên người với người sinh ra đều giống nhau, chỉ có hoàn cảnh khiến cho mỗi người trở nên khác biệt.

Hắn không ở trong tình cảnh của đối phương vì vậy hắn cũng không hiểu được thứ lý tưởng kỳ quặc của người trước mắt.

Dù vậy chẳng hiểu sao khi nghe xong hắn dường như cũng bớt ghét bỏ đối phương đi một chút thì phải, chính mình cũng thật là kỳ quặc a.

"Kong!"

Một tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị.

"Nguyệt" thẩn thờ trong phút chốc liền đột nhiên mỉm cười đầy bí ẩn nhìn Hắc Dương nói:

"Thời gian đã định, đến lúc hành động thôi a chàng trai "ôn nhu" của ta."

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duckca
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.