Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiến trà

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

"Haha, không biết Diệp tiền bối mấy năm này đạo lộ thế nào rồi, mọi chuyện đều ổn thỏa bình an chứ?"

Trên bàn ăn thịnh soạn, thành chủ nâng lên ly rượu kính người trước mắt một ly xong liền bắt đầu vui vẻ trò truyện.

Mà họ Diệp tiên nhân mặc dù là tiên gia nhưng thái độ mười phần ôn hòa đối với thành chủ cũng là khách khí vô cùng, không chút phách lối, cũng không chút kiêu căng mà đáp lại bình dị.

"Cũng không có gì quá nổi bật, mọi người trong tông môn cũng rất tốt, ân sư cũng vô cùng tận tình chỉ dạy, vì vậy Diệp mỗ mặc dù bất tranh khí một chút nhưng cũng xem như là có chút thành tựu trong nội môn đi."

"Haha Diệp tiền bối đây là lại quá khiêm tốn rồi, ai còn không biết ngài hiện tại đang là một trong những ứng cứ viên sáng giá nhất cho chức vị đệ tử chân truyền chứ."

Nghe đến "chân truyền" hai chứ, họ Diệp tiên nhân cũng không khỏi để lộ thần thái mong đợi cùng hướng tới, chỉ là hắn rất nhanh liền đè nén xuống không nhanh không chậm mà nói:

"Nơi nào nơi nào, ta Diệp Thiên còn có con đường rất dài phía trước phải đi, nào có thể dễ dàng như thế liền đặt chân vào chân truyền chi vị chứ."

"Vậy cũng đã là thành tựu khó lường, xứng đáng hai chữ "thiên kiêu", còn xin Diệp tiền bối không cần phải hạ thấp mình như thế."

"Haha, không thấp không thấp, mà thôi, không nói những thứ này, uống rượu uống rượu."

Lập tức hai người liền bắt đầu lẫn nhau mời rượu, lẫn nhau khách khí lên.

Thời gian thấm thoát thoi đưa đảo mắt đã một canh giờ trôi qua, rượu cũng thay mấy chum không ngừng nhưng trên mặt hai người giờ đây lại không có chút dấu hiệu cho thấy đã say mà ngược lại càng uống càng tỉnh, càng uống càng hưng phấn.

Mà lúc này, thành chủ vừa uống cạn ly rượu trên tay xong, hắn liền đột nhiên giả bộ như vừa nhớ ra gì đó mà vỗ đùi nói:

"À đúng, kém chút quên mất, ta mấy năm này thế nhưng là cất giữ một ít vật nhỏ, nhân dịp có Diệp tiền bối ở đây vậy liền cũng không giấu nữa làm gì, ngươi đâu mau mang ra đi."

Nói xong liền đối với hạ nhân bên cạnh ra hiệu.

Mà Diệp tiên nhân ngồi một bên nghe vậy cũng khách khí vài câu, chỉ là hắn cũng không để tâm lắm, dù sao ngoại trừ bảo vật cần cống cho tông môn chắc chắn phải đạt chuẩn ra, hắn liền cũng không có lòng tin một người còn chưa đạp vào tiên lộ có thể mang vật quý giá gì ra để tiếp hắn.

Chỉ là sau khi ánh mắt lơ đãng mà nhìn tới trước mặt đặt đấy một ly trà, Diệp Thiên tiên nhân sắc mặt cũng không khỏi chợt đổi mà kinh hô lên.

"Đây là... tử thụ linh trà!"

Cảm nhận được mùi hương toát ra từ ly trà đang nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, dự vị vô ngần, thấm tận phế phủ, Diệp tiên nhân cũng nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt, lại không chút do dự nữa mà một hơi uống cạn.

"Hah, hảo trà, thật sự là hảo trà, vị đạo vẫn là cùng ngày ấy ta được sư phụ thưởng cho một ly giống như đúc, thật sự là thế gian hiếm thấy mỹ vị, chậc chậc thành chủ thật sự là có lòng."

Nghe được đối phương một loạt đánh giá tốt, thành chủ giờ đây cũng cười không ngoáp được mồm, lập tức liền rót đầy thêm một chén trà nữa, sắc mặt tràn đầy hào sảng nói:

"Haha, có thể được mời trà Diệp tiền bối là ta phúc phận nào có như tiền bối nói quá như vậy, nào nào uống nhiều chút, dù sao là bảo vật hiếm thấy, nếu không hảo hảo tận hưởng sảng khoái thì cũng thật quá đáng tiếc."

"Hah, vậy ta cũng từ chối thì thất lễ, đành kính thành chủ một ly vậy."

Nói xong Diệp tiên nhân lần nữa nâng ly uống cạn, dòng nước trà vừa vào liền hóa thành vô số dòng nhiệt khí trải rộng khắp thân thể của hắn thấm nhuần ruột gan, bổ thần dưỡng thân, hiệu dụng vô tận mà lại hiệu quả còn rất cao khiến dù là tu sĩ như hắn cũng không thể không dừng lại đả tọa tĩnh tâm một chút.

Khoảnh khắc hoàn toàn đem linh trà dược hiệu toàn bộ tiêu hóa hết, Diệp tiên nhân mới mở ra hai mắt tràn đầy thần thái khẽ thở phào một hơi liền hết lời cảm thán:

"Chậc chậc chỉ mới hai ly dược hiệu đã mạnh mẽ như thế, bảo sao ngày trước khi mới bước lên đạo đồ sư tôn chỉ cho ta uống một ly, khi ấy ta còn ấm ức hồi lâu, giờ nghĩ lại mới thấy bản thân là cỡ nào thiển cận."

"Haha tuổi trẻ ai chẳng có lúc nông nỗi, ta dám chắc chắn rằng ân sư dù biết cũng sẽ không có chút thất vọng nào đối với Diệp tiền bối, ngược lại có đồ đệ có thiên phú cao lại còn thông tình đạt lý như ngài, trên đời có thể có mấy người đây."

Một bên, thành chủ nhìn ra được đối phương tâm tình thoải mái hắn liền cũng thuận thế tâng bốc một phen, mặc dù bề ngoài ổn trọng ôn hòa nhưng hắn nào có thể không thấy được kiêu ngạo cùng đắc ý trong ánh mắt của đối phương đâu, dù sao cũng chỉ là một cái mao đầu tử, ngoại trừ tu vi cao hơn hắn ra liền tất cả mọi phương diện đối nhân xử thế còn là kém một chút.

Chỉ là như vậy lại tốt, chỉ có ngây thơ một chút hắn mới có thể móc ra nhiều một ít chổ tốt, nếu đổi lại thành bọn mặt dày vô sỉ, ăn không nhả xương, thành chủ cũng không có cách bắt bọn hắn như nào, cũng chỉ có thể cố đấm ăn xôi nhịn xuống.

Quả nhiên tựa như thành chủ suy đoán một dạng, Diệp Thiên lại uống thêm nửa bình trà liền cảm thấy bản thân hôm nay được lợi nhiều lắm nếu không báo đáp một chút liền có chút tổn hại tu dưỡng của mình, vì vậy hắn liền mỉm cười nhìn thành chủ nói:

"Ngươi đời có câu tốt lắm, tới mà không trả lễ thì không hay, vừa lúc ta cũng có món tâm ý nhỏ sớm chuẩn bị cho thành chủ, còn xin ngài không nên ngại ngùng."

"Hahaha, đều là chút vật ngoài thân ta nào có để ý chứ, còn xin Diệp tiền bối không cần để tâm nhiều như thế."

"Không không sao có thể, ngài vốn đối với ta ân nặng như núi, nay lại còn chiêu đãi bảo vật quý giá như thế, còn xin thành chủ nhận chút lễ mọn này cho, nếu không thật có bất lợi cho tại hạ đạo tâm, như thế cũng không tốt lắm."

"Ách, thật nghiêm trọng thế sao?"

"Đúng vậy, nhân quả thứ này thật rất quan trọng, vì vậy còn xin ngài nhận chút tấm lòng này cho."

"... Ài nếu thế thì từ chối không bằng cung kính vậy, nào trà cũng sắp nguội chúng ta uống tiếp nào."

"Hah, vừa hay đúng ý ta."

Thành chủ mặc dù bề ngoài nghiêm cẩn một chút nhưng khi nhận lấy lại không chậm chút nào, động tác cơ hồ lưu loát tinh chuẩn tiếp lấy liền cất vào trong tay áo, sợ rằng bản thân không cẩn thận thì đánh mất, mặc dù còn không biết bên trong là vật gì nhưng hẵn cũng tuyệt đối không kém, một ngày thất lạc thành chủ sợ rằng phải khóc ra tiếng.

...

Mà lúc này đây tại một gian nhà đơn sơ mộc mạc.

Một bóng người tại trong nhà không ngừng tại bên cạnh lò lửa rèn đúc đánh tạo hình dạng cho sắt thép đang nóng.

Hắn toàn thân trùm kín người, ngay cả khuôn mặt chỉ để lộ phần nửa sóng mũi trở lên, mặc dù giờ đây cái trán đã đổ mồ hôi nhuể nhoại nhưng hắn động tác lại chưa từng dừng lại.

Nhưng đột nhiên, tại một búa sắp lần nữa rơi xuống thì lại lập tức khựng lại, người thần bí ánh mắt đờ đẫn hai giây sau liền chợt nổi lên nhàn nhạt hưng phấn.

"Hah, con lợn chết tiệt trúng kế, dám đánh chủ ý lên bổn tọa bảo vật, cũng không nhìn ngươi có mấy cân lượng, chậc chậc xem ra phải tăng nhanh tiến độ một chút..."

Thầm nói xong, người thần bí liền càng thêm tích cực rèn đúc đoán tạo, từng búa từng búa nhanh như chớp nhưng lại đúng lúc đúng chổ để sắt nóng hoàn mỹ biến thành từng cái linh kiện phù hợp.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Với Trái Gura Gura No Mi, Ta Tay Không Đấm Vỡ Tu Tiên Giới sáng tác bởi Duckca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dfray
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.