Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đoạt đạo

Tiểu thuyết gốc · 1927 chữ

Lê Nguyên Khôi bước ra khỏi phủ thành chủ, bây giờ trời đã khuya, không còn lấy một bóng người.

Hắn không phi hành mà là đi bộ, hắn Lê Nguyên Khôi hôm nay muốn câu cá.

Lê Nguyên Khôi đi về phía trước, hắn thấy có một bóng người đứng đó nhưng đang đợi sẵn hắn vậy.

Hắn hơi nhíu mày, nhìn người này tuy toàn thân đều phủ lấy một màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt cùng phần tóc dài ra ngoài, nhìn có vẻ là nữ tử.

Lê Nguyên Khôi trước khi đến phủ thành chủ liền phát hiện ra chó săn của Dương gia theo dõi mình.

Hắn không cố tình che giấu, mà là quang minh chính đại đi vào phủ thành chủ. Lê Nguyên Khôi muốn câu ra hai con cá Dương Minh cùng Lam Thư Kỳ.

Hắn biết hai người này sẽ rất yêu thương con trai, lúc trẻ Lam Thư Kỳ tính tình cũng là rất táo bạo.

Loại chuyện này làm sao có thể nhịn được, cho nên hắn không gấp trở về nhà.

Nhưng mà nhìn người trước mắt này cũng không giống Lam Thư Kỳ, chiều cao chính là khác biệt.

Với lại Dương Minh sẽ không để vợ mình đơn độc đi ám sát hắn.

Người bịt mặt chính là Mục Dao Nhi, nàng đợi Lê Nguyên Khôi đã rất lâu, cũng cảm nhận được xung quanh ít nhất có ba tên Thần Đình cảnh chờ sẵn.

Nhung mà làm sao, nàng không sợ, át chủ bài nàng nhiều lắm.

Lê Nguyên Khôi lúc này không động, hắn không nhìn rõ cảnh giới của người này.

Hai người im lặng một lúc, Lê Nguyên Khôi vẫn là mở miệng trước.

"Bằng hữu, chờ người?"

Mục Dao Nhi ánh mắt lạnh như băng, sát khí bắt đầu nổi lên.

Lê Nguyên Khôi khẽ nhăn mặt lại, trong tất cả những người hắn biết, không ai có sát khí thịnh như thế.

Cổ sát khí này khiến cho Âm Dương cảnh như hắn cũng phải lạnh sống lưng.

Hắn biết người bịt mặt này tới đây hôm nay cũng chỉ có một mục đích duy nhất, chính là giết hắn.

Mục Dao Nhi tu chính là sát phạt chi đạo, khí thế như ma, nàng lấy ra Sát Thần kiếm, đây là một trong bảy thanh kiếm huyền thoại của thế gian.

Lấy sát khí nuôi dưỡng, chủ nhân đời trước của nó vì sát khí quá nặng, cuối cùng bị Sát Thần kiếm cắn trả ngược lại.

Hai năm qua Mục Dao Nhi chính là dựa theo trí nhớ kiếp trước đi tìm Sát Thần kiếm.

Sở dĩ gọi là thanh kiếm huyền thoại vì nó có linh, phải được sự công nhận có kiếm linh, mới có thể thành công trở thành chủ nhân.

Thấy thanh kiếm trên tay người bịt mặt tràn đầy sát tính, Lê Nguyên Khôi liền kéo dài khoảng cách.

Đêm nay hắn đến đây cũng không chỉ một mình, nơi này cách phủ thành chủ cũng không xa, hắn muốn dò xét người bịt mặt này xem tới đâu.

Mục Dao Nhi tay cầm Sát Thần kiếm chém về hướng Lê Nguyên Khôi.

Sát ý dung nhập vào thanh kiếm, nàng chém ra ba đường kiếm. Ba đường kiếm xé gió bay thẳng đến Lê Nguyên Khôi.

"Không ổn".

Hắn phát hiện không cách nào có thể né tránh, đây giống như là một loại quy tắc. Tới cảnh giới Âm Dương như hắn, có thể nhìn một, hai, lưới quy tắc của thiên đạo.

Vậy mà bây giờ, Lê Nguyên Khôi lại không thể khám phá ra quy tắc quỹ đạo đường kiếm của người bịt mặt.

Lê Nguyên Khôi hai tay bắt đầu chấp lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau lưng của hắn hình thành mấy hư ảnh, có lão già cầm kiếm, có phụ nữ cầm thương, đây là thuộc tính linh khí tiên thiên của hắn, mượn lực.

Không, phải nói là thuộc tính linh khí tiên thiên của cả gia tộc hắn.

Mỗi một vị thuộc con cháu Lê gia, đều sẽ linh ngộ thuộc tính "mượn lực" này, hư ảnh đều là tổ tiên Lê gia.

Tùy theo cảm ngộ của mỗi người mà sẽ mượn được lực nhiều hay ít, mạnh hay yếu.

Con cháu Lê gia sở dĩ của thể lĩnh ngộ được cùng một loại thuộc tính như thế, là từ nhỏ bọn họ đều học một môn công pháp đặc thù, "Đồng Sinh Cộng Khổ".

Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, đó là tiêu chí bao đời nay của Lê gia, sở dĩ bọn họ có thể cường đại là phần lớn là vì điều này.

Hư ảnh thay Lê Nguyên Khôi đỡ ba nhát kiếm kia, đây là hư ảnh cha mẹ của hắn.

Bọn họ một người Âm Dương, một người Thần Đình cảnh, tuy hư ảnh thực lực mười chỉ còn bốn năm, nhưng nhìn hình ảnh sụp đổ này, trong lòng hắn trùng xuống.

Mục Dao Nhi nhìn về hướng Lê Nguyên Khôi, lúc này lại hiếm hoi mở miệng nói:

"Ngươi tuy là Âm Dương cảnh, nhưng là cảm ngộ đạo tắc không tới đâu, cho dù nhìn thấy lưới quy tắc thì như thế nào, "mượn lực" cho dù cường đại, đó cũng không phải là lực lượng của ngươi, đây là tiểu đạo."

Lê Nguyên Khôi hừ lạnh, muốn làm sụp đạo tâm của hắn, hắn năm nay đã hơn trăm tuổi, ở đâu ra có thể vì một câu nói mà dao động.

"Bằng hữu, nghe bằng hữu nói chuyện, chắc có biết về công pháp Lê gia chúng ta, ngươi dùng thanh kiếm kia làm cho sát ý tăng thêm mấy lần, đó cũng chẳng qua là mượn ngoại lực mà thôi."

"Ha ha, nói hay lắm, nhưng ngươi có thắc mắc làm sao mấy chục năm qua, không, thậm chí mấy trăm năm qua, Lê gia không một ai bước vào Tinh Thần cảnh."

Mục Dao Nhi cười lạnh, kiếp trước nàng từng đánh với mấy tên con cháu Lê gia, "mượn lực" này, nàng đã quá quen.

Lúc ấy nàng có thời gian chi đạo, thấy hứng thú với loại lực lượng này, nàng liền dành ra mấy năm ra nghiên cứu.

Chỉ cần làm thời gian ngưng lại, hoặc đảo ngược, liền có thể khám phá ra lưới quy tắc của thuộc tính "mượn lực" này.

Bản tính "mượn lực" của Lê gia chính là lợi dụng gia tộc cùng chủ tu công pháp "Đồng Sinh Cộng Tử".

Công pháp này sẽ làm môi giới, giúp các tộc nhân có thể mượn lực lẫn nhau. Nhưng mà cho dù như thế nó vẫn là có nhược điểm.

"Chính là do "mượn lực" lẫn nhau, lực lượng phải đồng nguyên, ở cùng một cảnh giới hoặc thấp hơn, mới có thể mượn đến, nếu không cơ thể làm sao chịu tải nổi lực lượng cường đại.

Tổ tiên ngươi bất quá tu luyện tới Âm Dương cảnh, gia tộc ngươi tu luyện tới đó liền là cực hạn, cho dù ngươi thiên tài tới đâu, cũng là không thể thay đổi."

Lê Nguyên Khôi lúc này chấn động, mấy chục năm qua hắn cho dù hắn có cảm ngộ tới đâu, linh nguyên lắp đầy đan điền, hắn vẫn không khiến bản thân chất biến lên tới cảnh giới cao hơn.

Trong lòng hắn liền có ẩn ẩn phán đoán, nhưng hắn không dám chắc chắn, cho nên Lê Nguyên Khôi liền để con trai thứ hai của mình không tu luyện môn công pháp này, nhưng con hắn tới mười tám tuổi liền qua đời, cho dù lúc đó đã là mười cảnh hậu thiên thể tu.

Mục Dao Nhi cũng là không sợ mình tốn thời gian, nói tiếp:

"Ngươi chắc cũng đã nhận ra đi, trừ khi là không tu luyện môn công pháp này, hoặc là phế bỏ luyện lại."

Lê Nguyên Khôi bộ mặt quả nhiên như thế, nhưng người này là ai, lại có thể hiểu rõ Lê gia bọn họ như thế.

Tuyệt không để người này sống, đơn giản kẻ này thể hiện ra không thể nào tới làm đồng minh được.

"Nhưng quá tiếc, số phận Lê gia chính là dính chặt như thế, Đồng Sinh Cộng Tử tuy là kìm hãm, nhưng cũng là bùa cứu mạng, các ngươi Lê gia trời sinh đạo bị thiếu, một là làm người bình thường cả đời, hai là phải tu luyện công pháp này, dùng đạo của nhiều người góp nhặt lại, xây dựng một đạo hoàn thiện, nếu không không ai sống quá mười tám."

Lê Nguyên Khôi kinh hãi, đây là bí mật gia chủ như hắn cũng không biết đến, làm sao người này lại biết.

Không

Không đúng, người này rõ ràng có lực lượng như thế, nhưng lại chịu nói nhảm nhiều như thế, đây là tại "đoạt đạo".

Mục Dao Nhi ánh mắt hơi híp lại:

"Quả nhiên sống lâu, đã nhận ra rồi sao?"

Nàng cũng không phải là kẻ thích nói nhiều, nếu là người khác, có lẽ theo sau ba kiếm thăm dò vừa rồi, là lúc nàng bắt đầu chém giết.

Nhưng đây là Lê gia, tu luyện thuộc tính "mượn lực".

Một trong những kế hoạch kiếp này của Mục Dao Nhi chính là thành công đoạt đạo của Lê gia, trở thành đạo bản thân.

Nàng dự định lúc tiến về Thánh Ma Thiên Cung, sẽ đoạt đạo của Lê Tông Hành, tên này tuy nói tuổi trẻ ý chí kiên định, nhưng làm sao có thể thoát khỏi một người sống hơn mười ngàn năm như nàng.

Lê Tông Hành tu vi bất quá mười cảnh luyện khí sư, chí ít cũng mất một năm mới có thể đột phá Khí Hải, khi đó tuy cảm ngộ "mượn lực" chi đạo không có bao nhiêu, nhưng Mục Dao Nhi tin tưởng năng lực bản thân, có thể hoàn thiện đạo này.

Mà bây giờ không nhờ Lê gia lại tự mình nạp mạng, kiếm chuyện cùng với Diệc ca của nàng, khiến cho nàng thuận thế mà ra tay.

Lê Nguyên Khôi cảnh giới đã tới Âm Dương viên mãn, đạo tắc tuy rác rưởi không bao nhiêu, nhưng vẫn là khá béo bở.

Nàng cần "mượn lực chi đạo" như thế chính là vì đợi khi nàng trở lại Tổ Đình cảnh, liền mở ra Thời Gian Ấn.

Đây là chí bảo kiếp trước nàng tự thân luyện thành, sức mạnh đã có thể sánh ngang với cấp thần khí tối thượng.

Thời Gian Ấn chính là linh thể của Mục Dao Nhi, cho nên khi sống lại, nó cũng đi theo nàng, chẳng qua bây giờ vẫn chưa thể thức tỉnh được.

Đến đó nàng kết hợp "mượn lực chi đạo", liền có thể mượn lực lượng kiếp trước, xuyên qua không thời gian, giúp nàng thành tựu bán thánh.

Đó là lý thuyết mà Mục Dao Nhi nghĩ ra, nàng kiếp trước vẫn chưa có cơ hội thử nghiệm.

Tuy bây giờ Lê Nguyên Khôi phát hiện thì đã làm sao?

Nàng đã lợi dụng một khoảng khắc nhỏ nghi ngờ của hắn, thành công đoạt đi đạo này.

Thuộc tính "mượn lực" của Lê Nguyên Hành liền giảm đi mấy phần. Nàng cảm thấy như vậy là đủ.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.