Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gài bẫy

Tiểu thuyết gốc · 1623 chữ

Dương Diệc thấy tên kia nhắm mắt giả chết, cậu cũng liền không tiếp tục làm phiền.

Cậu không hiểu, là nhà nào sai tên này vào đây giết mình.

Phủ thành chủ, Lê gia, hay Gia Cát gia?

Dương Diệc cũng không thích chơi mưu kế, quá xxx nó nhứt đầu đi.

Đêm đến.

Bên ngoài sáo nhỏ có một thanh đao được ném vào trong, Hữu Tài mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Dương Diệc.

"Hừ, sắp chết đến nên còn không biết".

Những tên thiếu gia này, Hữu Tài giết không dưới hơn trăm, loại này chỉ biết tự phụ, ỷ vào ngoại lực.

Nhiều tên thiếu niên được nhận định là thiên tài, cũng từ đó mà ngủ say trên những lời tâng bốc, cuối cùng có ngày chết không hay.

Loại thủ đoạn này rất độc ác, Hữu Tài nhớ khi còn ở trong bang phái, có một tên dùng chiêu này, hết lòng tâng bốc kẻ thù lên tận mấy xanh, sau đó lại đâm một nhát sau lưng.

Hữu Tài đứng lên đi về phía cửa sáo, không gian nơi đây bốn bề đều là tường sắt, chỉ để lại mỗi cửa sáo nhỏ.

Nơi này thích hợp nhất là giết người. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, mọi chuyện còn lại đã có kẻ khác dọn dẹp.

Hắn ánh mắt độc ác, cầm đao lên trảm về hướng đỉnh đầu Dương Diệc.

Hả?

Hữu Tài phát hiện, đao của hắn vậy mà không chạm được vào người Dương Diệc, chẳng những như thế, hắn còn bị khóa chặt lại, không thể cử động .

Dương Diệc ngáp dài một cái, từ từ mở mắt ra.

"Í, bằng hữu, đêm đến không đi ngủ mà làm gì đó?

Thứ này là đao sao? Bằng hữu không thích hợp chơi đâu."

Dương Diệc bước đến sờ sờ thanh đao, Hữu Tài bây giờ giống như trúng định hải thần châm.

Hắn kinh dị phát hiện nhìn không thấu người thiếu niên này, nụ cười trên miệng hắn cực kì tà ác.

Hữu Tài mồ hôi ở gáy cổ liên tục chảy ra, đây là lần đầu hắn có cảm giác sợ hãi như thế.

Giống như hắn đang chìm vào khoảng không vô tận không lối thoát.

"Nói đi, ai sai ngươi đến."

Dương Diệc mĩm cười hỏi.

Hữu Tài lúc này sợ gần chết, nhưng vẫn là mạnh miệng nói:

"Hừ, không ngờ ngươi giấu sâu như thế, muốn giết cứ giết."

Thiếu niên này rõ ràng bên ngoài cảnh giới chỉ có mười cảnh, không ngờ sự thật lại khủng bố như thế.

Thần Đình cảnh, Âm Dương cảnh?

Không.

Hữu Tài hắn từng đối mặt với uy áp của cao thủ Âm Dương cảnh, chính là đối mặt với thành chủ Trần Cận Bắc.

Ma quỷ, tên này là ma quỷ.

Có ai cảnh giới trên Âm Dương lại chịu khuất nhục giam ở nơi chó má này chứ.

"Không nói? Khống sao?".

Dương Diệc đưa tay ra phía trước, bắt đầu mở giới vực, vũ trụ vô tận.

Hữu Tài kinh hãi, hắn phát hiện bây giờ hắn không còn ở trong phòng giam, mà là ở một khoảng không bao la vô tận, xung quanh đều là một mảnh màu đen.

Mà phía trước hắn là một thiếu niên khuôn mặt mờ ảo, đang quan sát lấy hắn.

Huyễn thuật?

Không đúng, Hữu Tài liền bác bỏ, huyễn thuật đều dựa trên trong lòng mỗi người mà thành, có sợ hãi nhất, có yêu thích nhất.

Mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới cảnh tượng thế này.

Đây là cái gì tà thuật.

"Cảm nhận rơi tự do vô tận đi."

A a a ~~

Hắn không kịp định hình, liền phát hiện mình rơi xuống, phía dưới như vực sâu không đáy.

Cho dù Khí Hải cảnh như hắn, bây giờ áp lực vẫn không thể chịu nổi.

Dương Diệc nhìn thấy tên kia đang ở trạng thái vòng lặp, liền thấy khá hài lòng.

Đây là thần thông mới mà cậu sáng tạo ra. Đơn thuần giới vực cho dù có hình dạng như thế nào, không phân biệt là vũ trụ vô tận, hay biển sâu, đều có điểm đầu cùng điểm cuối.

Cậu lợi dụng thuộc tính không gian của mình, để tên kia sắp chạm vào điểm cuối, liền mở cổng không gian trở lại điểm đầu, từ đó rơi vào vòng lặp vô tận.

Dương Diệc đánh vào tâm lý con người mà sáng tạo ra thần thông này. Một người bước vào vòng lặp liên hồi, không biết điểm bắt đầu cũng như kết thúc ở đâu, liền sẽ sinh ra cảm giác chán nản, khó chịu.

Cậu muốn dùng thử đối với luyện khí sư xem thế nào, không ngờ thành công hơn mong đợi. Ân, do tên kia quá yếu đi.

Dương Diệc phát hiện Hữu Tài sùi mọt mép ngất đi, mặt cũng đen lên.

"Xxx nhà nó, không phải nói rất cứng rắn sao, làm sao chỉ mới qua mấy giây đã không chịu nổi."

Cậu giải trừ đi giới vực, đặt tên này trở về giường, để hắn nằm xuống, còn thanh đao thì để chỗ góc tường.

Hữu Tài lúc này giống như đan ngủ, chỉ là trên miệng bọt mép vẫn còn dính lại, khuôn mặt tái nhợt.

Dương Diệc cảm thấy không cần mình phải ra tay, tên này nhìn bên ngoài cũng khó mà sống được.

Vị bằng hữu này muốn giết mình cũng là có nổi khổ đi, ừm, hắn sống được xem như là chính hắn tạo hóa.

Cậu búng tay một cái, tiến vào dị không gian, khi bước ra đã là trên tường thành.

Gió đêm thôi hiu hiu, Dương Diệc hít sâu vào một hơi.

"Đêm nay trời tối, thích hợp giết người."

~~

Giữa khuya, phủ thành chủ.

"Ngươi chắc chắn có thể thành công?"

Một giọng nói mang theo đầy sự chất vấn nói ra.

Trần Cận Bắc lúc này nghe người nọ chất vấn, cũng không có chút nào tức giận, nói ra.

"Lê gia chủ yên tâm, tên Hữu Tài kia đã bị ta phong bế khí hải, chỉ cần hắn dám dùng linh lực, đều hẳn phải chết, không cần nghi ngờ."

"Ừm như vậy thì tốt." Lê Nguyên Khôi khẽ gật đầu.

Hắn là gia chủ của Lê gia, cha của Lê Tông Hành. Thành chủ Trần Cận Bắc tuy cảnh giới giống như hắn đều là Âm Dương cảnh.

Chiếu theo lý, địa vị còn cao hơn Lê Nguyên Khôi một bậc.

Nhưng đó chỉ là bên ngoài, bên trong thật ra Trần Cận Bắc là người của bọn họ. Chính tay Lê gia một tay đào tạo.

Hắn một mực muốn kiếm chuyện với gia tộc trung lưu kia là vì bọn họ nắm giữa một mỏ linh thạch rất lớn.

Mấy năm nay Dương gia cùng Nguyễn gia đi lại rất gần, mà tài nguyên nhiều như thế, tương lai mười năm, hai mươi năm, Dương gia liền có thể sinh ra một vị Âm Dương cảnh.

Hắn Lê Nguyên Khôi không muốn ba đại thế gia thành bốn đại thế gia.

"Chỉ cần tên phế vật kia giết Hữu Tài, chúng ta đều có cớ xuất thủ."

Chế định kế hoạch của bọn chúng là để Dương Diệc giết người trong nhà lao, cộng thêm việc đánh bị thương người, tình huống có thể là bọn chúng sẽ hy sinh luôn tên kia.

Như vậy tội nặng càng thêm nặng.

Mà Dương Diệc tuy nổi tiếng phế vật mấy năm nay. Nhưng Dương gia bề ngoài luôn nói chỉ cần là tộc nhân bọn họ, không phân biệt thế nào.

Trần Cận Bắc biết cha mẹ Dương Diệc cũng rất yêu quý hắn, đây sẽ là vốn liếng để bọn họ vật cổ tay cùng Dương gia, chiếm lấy cái mỏ kia.

"Hừ, nếu như không phải có Nguyễn gia xía vào chuyện này, một gia tộc hạng hai như bọn chúng, cần gì phải rắc rối như thế."

Lê Nguyên Khôi hừ lạnh, nhà bọn họ mấy chục năm nay đấu đá cùng Nguyễn gia, có lúc thắng có lúc thua, khó phân thắng bại.

Thành bại là ngay lần này, ai chiếm được mỏ linh thạch đó, liền thắng lợi.

"Kế hoạch này ta đã chuẩn bị năm năm, không được sơ sót gì."

Lê Nguyên Khôi rời đi, năm năm trước hắn nghe nói Dương gia có tên phế vật, nhưng rất được người nhà yêu thương.

Hắn liền lặng lẽ quan sát, xem có phải bọn Dương Khang, Dương Minh giở trò.

Kết quả đúng như lời đồn, Dương Minh rất thiên vị người con trai này.

Nhưng mà tên này làm sao trốn trong nhà mãi không chịu ra đường, mấy ngày gần đây mới hoạt động sôi nổi, để hắn chế định kế hoạch.

Đám lưu manh Gia Cát Khứ Bệnh.

Đừng thấy đây chỉ là sự kiện nhỏ, nhưng với giai đoạn căng thẳng như hiện nay, một chi tiết nhỏ cũng có thể làm thay đổi cục diện.

~~

Dương Diệc đứng trước mặt hai người nghe hết cuộc trò truyện này.

Khá lắm, thì ra xem bản thiếu là quả hồng mềm, muốn bóp thì bóp.

"Chỉ là một mỏ linh thạch mà thôi, cũng không đến mức nha."

Dương Diệc biết gia tộc có một mỏ linh thạch rộng lớn, nhưng đã tồn tại mấy chục năm, bọn họ khai thác từ mỏ đó cũng không nhiều.

"Chẳng lẽ nói mỏ linh thạch đó còn có huyền bí?"

Bạn đang đọc Bắt Đầu Từ Trảm Đạo sáng tác bởi pknnahh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pknnahh
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.