Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta không có hứng với việc giết chóc

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Trong các đại chủ phong ở Ngũ Uẩn Tông này, thì Luyện Đan điện của bọn họ là mất trật tự nhất, các đại trưởng lão đều làm việc một cách tùy ý. Không chỉ bởi vì địa vị của Luyện Đan điện ở Ngũ Uẩn Tông khá cao, được nhiều người nâng đỡ, mà quan trọng nhất là có một phong chủ lôi thôi lếch thếch, có thể nói là nhà dột từ nóc.

Tả Dịch Dĩnh là phó phong chủ, nàng cũng vì Luyện Đan điện mà tan nát cõi lòng.

“Tả sư tỷ."

Vẻ mặt của mọi người nghiêm túc. Bọn hắn vội vàng chắp tay không dám lỗ mãng nữa, dường như tất cả đều rất sợ nữ tử này.

Trần Tầm cũng cúi đầu chắp tay, hắn âm thầm nuốt nước miếng, phó phong chủ, ít nhất cũng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng nàng lại vô cùng trẻ tuổi, bản thân còn có phong thái của một ngự tỷ.

“Trần Tầm, ngươi đi theo ta."

Tả Dịch Dĩnh phong thái yểu điệu, tóc dài đến thắt lưng, nàng chắp tay sau lưng, tự mình đi về phía trắc điện.

“Các vị sư huynh, ta đi trước."

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu, chắp tay tạm biệt mấy vị trưởng lão.

“Trần Tầm sư đệ, đi đường cẩn thận.”

“Thật ra Tả sư tỷ là người rất tốt, người đừng quá lo lắng.”

“Trần Tầm sư đệ yên tâm đi, nếu như ngươi cảm thấy không tiện thì chúng ta có thể trông coi con linh thú Hắc Ngưu này giúp ngươi.”

Mấy người này, ngươi một câu ta một câu nghiêm túc mà nói, khiến Trần Tầm vừa đi vừa kinh hãi trong lòng, hắn không ngừng quay đầu lại nhìn vẻ mặt của bọn họ. Bọn họ có ý gì đây?

Trong trắc điện, Tả Dịch Dĩnh đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, ánh mắt nàng chăm chú quan sát Trần Tầm.

Trần Tầm vẫn miễn cưỡng mỉm cười, lúc thì ngẩng đầu, lúc lại cúi đầu. Nữ tử này vẫn không nói lời nào, đây là định chơi chiến tranh tâm lý với hắn à.

Đại Hắc Ngưu lại không hề sợ hãi, nó dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn bố cục xung quanh trắc điện.

"Trần Tầm, người quận Vĩnh Tuyền nước Càn, thất bại trong việc vượt ải gia nhập Ngũ Uẩn Tông tại đại hội Thăng Tiên ở Cửu Tinh cốc, sau đó lại cẩn thận gieo trồng linh điền, đã từng tham dự đại hội tông môn."

Tả Dịch Dĩnh nhấn mạnh từng chữ, ánh mắt nàng không hề rời khỏi Trần Tầm.

"Hai mươi năm trước đi vào bí cảnh núi Nam Đẩu, giành được ba gốc chủ vị linh dược Trúc Cơ cho tông môn, sau đó lại yên lặng gieo trồng linh điền..."

Sau khi Trần Tầm nghe xong thì cảm thấy cổ họng hơi khô, phần lớn lý lịch bọn hắn đều đã được nêu ra ở đây. Nhưng mà thật ra bọn hắn còn làm rất nhiều chuyện khác, ví dụ như hóng gió, săn bắn, đọc sách, bắt gà rừng, cũng không nhàm chán như nàng nói.

“Lai lịch rất sạch sẽ, không có vấn đề gì.”

Tả Dịch Dĩnh tự nói với chính mình, nàng hình như rất hài lòng với Trần Tầm.

"Dường như ngươi rất thích trồng linh dược phải không?"

"Tả sư tỷ, thật không giấu diếm, ta và Đại Hắc Ngưu nhà ta trồng linh dược rất giỏi, chúng ta khá ưa thích công việc này!"

“Ò ọooò...”

Một người một trâu dường như hăng hái hơn rất nhiều, bọn hắn bắt đầu mặt mày hớn hở như thể nói trúng niềm vui trong lòng.

Tả Dịch Dĩnh mỉm cười.

"Thủy Linh quyết có tiến bộ gì không?”

“Tầng thứ hai! Thật ra ta không có hứng thú với việc đánh đánh giết giết lắm, ngoại trừ tập trung tu luyện pháp lực thì là Thủy Linh quyết.”

Trần Tầm bước lên trước một bước, tay hắn vừa bấm pháp quyết thì giữa không trung đã bắt đầu xuất hiện từng tầng bọt nước lơ lửng, bên trong còn ẩn chứa một luồng linh khí khá nhạt.

Tả Dịch Dĩnh trịnh trọng đứng dậy, quả nhiên là Thủy Linh quyết tầng thứ hai, bây giờ tông môn rất thiếu nhân tài như vậy. Đây cũng là mục đích thật sự mà nàng tự mình tiếp đón Trần Tầm nhập tịch.

Mỗi trưởng lão Trúc Cơ kỳ ai cũng bận tìm kiếm sự đột phá và trường sinh, vậy nên bọn họ hoàn toàn không thể nào tĩnh tâm mà dành một khoảng thời gian lớn để tu luyện Thủy Linh quyết được.

Tu luyện pháp lực và tìm kiếm tài nguyên để tu luyện đã hao phí hơn nửa đời người của bọn họ rồi, cho nên trong tông môn chỉ có ít ỏi hơn mười người tu luyện đến Thủy Linh quyết tầng thứ hai. Tuy nhiên những linh dược quý báu của Ngũ Uẩn Tông đều được duy trì nhờ vào bọn họ, trên cơ bản nghĩa là bọn họ đã tự nguyện buông bỏ con đường phía trước, đồng ý chủ động cống hiến cho Ngũ Uẩn Tông.

Bọn họ cũng đã từng bắt một tán tu Trúc Cơ kỳ về rồi ép buộc hắn ta tu luyện Thủy Linh quyết nhưng cũng vô ích. Pháp thuật này như là để rèn luyện tâm trí, không thể có chút nóng vội nào, hơn nữa chu kỳ tu luyện lại vô cùng dài, do đó cực kỳ mệt mỏi.

"Ngươi có biết trong thập đại Tiên Môn có người đã tu luyện Thủy Linh quyết đến tầng thứ ba rồi không?"

Tả Dịch Dĩnh đột nhiên chuyển sang một đề tài khác.

“Ta tu luyện tới tầng thứ hai là đã hao phí hơn nửa đời người, bây giờ tiến bộ vô cùng chậm chạp, gần như là đã trì trệ.”

Trần Tầm sửng sốt, hắn cau mày nói.

"Tầng thứ ba này, xin hỏi Tả sư tỷ, thật sự có thể sao?"

"Đương nhiên, sức mạnh của Thủy Linh quyết tầng thứ ba có thể nuôi dưỡng vô số linh dược quý báu, có thể khắc phục điều kiện sinh trưởng khó khăn để linh dược sống sót, trong đó bao gồm cả linh dược Trúc Cơ."

Tả Dịch Dĩnh nghiêm túc gật đầu, nàng ấy trầm giọng nói.

"Nếu Ngũ Uẩn Tông chúng ta có người có thể tu luyện đến Thủy Linh quyết tầng thứ ba, chắc chắn sẽ nâng cao thực lực cho toàn tông môn. Chúng ta sẽ dùng vô số đan dược và thiên tài địa bảo chồng chất lên để tu vi của hắn đạt đến Kim Đan kỳ!"

Những lời này dường như có hàm ý không thể giải thích nào đó. Trong lòng Trần Tầm cả kinh, cũng may hắn không nói mình đã tu luyện đến tầng thứ ba, nếu không, không chỉ là ánh mắt của toàn tông môn, mà không biết chừng còn có tông môn khác đến ám sát hắn cũng nên…

“Không được, chuyện này quá mức phô trương và nguy hiểm, ta vẫn cứ thành thật trồng linh dược thôi vậy."

Trần Tầm thầm nghĩ, trong lòng hắn đã không còn chút tâm tư nào nữa.

“Tả sư tỷ, ta chắc chắn sẽ dùng hết sức để tu luyện Thủy Linh quyết, ta không có sở thích nào khác, chỉ yêu thích trồng linh dược mà thôi.”

Trần Tầm chắp tay hô lớn, hắn chân thành nói.

"Mặc dù đấu pháp của ta và lão Ngưu không mạnh, nhưng chúng ta chắc chắn nguyện ý cống hiến một phần sức lực cho tông môn.”

“Được."

Tả Dịch Dĩnh khẽ gật đầu. Trong lòng nàng thoáng ôm chút chờ mong, chỉ hy vọng hắn không bị tuổi thọ của Trúc Cơ kỳ mê hoặc, tạp linh căn ngũ hệ, hoàn toàn không thể đột phá đến Kim Đan kỳ.

“Trần Tầm sư đệ."

Giọng điệu của Tả Dịch Dĩnh dịu dàng hơn vài phần.

“Sư tỷ mời nói."

Trần Tầm theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

Tả Dịch Dĩnh mỉm cười rạng rỡ rồi nhẹ giọng nói.

"Tuy rằng linh căn ngũ hệ khó lòng đột phá đến Kim Đan kỳ, nhưng ít nhất vẫn có tuổi thọ hơn ba trăm năm, cũng đủ làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa."

“Đương nhiên, sư đệ hiểu rõ."

Lòng Trần Tầm trầm xuống nhưng hắn vẫn tươi cười đáp lại.

Trong lòng Đại Hắc Ngưu lại thoáng giận giữ, không phải ý nàng đang nói là bọn họ không hề có hi vọng nào, cho nên cứ thành thật làm công ở tông môn đi sao?!

Thật ra bọn hắn cũng hiểu rõ đạo lý này. Chỉ là nàng tự nghĩ mình thông minh quá đáng, ngay cả một chút thể diện cũng không để lại cho bọn hắn. Bọn hắn đã nói là sẽ trồng linh dược thật tốt rồi mà còn nói những lời nhàm chán như vậy.

Tả Dịch Dĩnh gật đầu. Sắc mặt nàng thay đổi ngay lập tức, khôi phục lại dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia, nàng lấy ra một bộ trang phục rồi thả trôi lơ lửng đến trước mặt Trần Tầm.

"Tuy chức trưởng lão ít nhất phải là Trúc Cơ trung kỳ mới có thể đảm nhiệm, nhưng mà ngươi đã nhập tịch ở Luyện Đan điện thì tất nhiên không thể tiếp tục mặc trang phục của đệ tử ngoại môn nữa."

“Vâng, Tả sư tỷ."

Trần Tầm chắp tay. Vừa rồi hắn đã thấy những vị trưởng lão kia đều mặc trường bào màu xanh xám, nhìn thoáng qua thôi cũng đã có cảm giác trầm ổn.

Tả Dịch Dĩnh lại lấy ra một lệnh bài màu xanh xám từ trong túi trữ vật. Nàng ấy khuấy động pháp lực trong tay rồi nhìn về phía Trần Tầm.

"Trần sư đệ, cho ta mượn một giọt tinh huyết.”

Đôi mắt Trần Tầm cứng lại nhưng hắn không chút do dự mà ép ra một giọt tinh huyết trong cơ thể mình rồi bắn nó vút qua không trung.

Tinh huyết của Trần Tầm bị lệnh bài màu xanh xám đang lơ lửng giữa điện hút vào ngay lập tức. Lệnh bài tỏa ra ánh sáng màu xanh lam như đang nhận chủ. Nó bay thẳng về phía Trần Tầm rồi rơi xuống tay hắn.

“Lệnh bài này là lệnh bài cấm chế của đại trận Phù Quang Huyền Vĩ. Có nó ngươi mới có thể đi vào Linh Dược Viên thực sự trong tông môn, quy củ thì ta sẽ không nói nhiều nữa.”

Tả Dịch Dĩnh chậm rãi ngồi xuống, dáng vẻ nàng vô cùng tao nhã.

"Ngươi đã tu luyện Thủy Linh quyết đến tầng thứ hai và yêu thích yên tĩnh, nếu như không có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối sẽ không có ai trong tông môn đến quấy rầy ngươi, chúng ta cũng sẽ không hạn chế tự do cá nhân của ngươi."

“Nhưng mà…" Tả Dịch Dĩnh vẫn chưa nói xong.

Trần Tầm đang chuẩn bị mừng rỡ cảm ơn, thì giọng nói lạnh lùng truyền đến, như trực tiếp dội cho hắn một chậu nước lạnh.

"Linh Dược Viên của tông môn rất quan trọng. Trong vòng trăm năm nếu như ngươi rời khỏi tông môn hai mươi năm chưa về sẽ bị coi như phản đồ, mọi người trong Ngũ Uẩn Tông đều được phép truy sát tiêu diệt."

Tả Dịch Dĩnh hơi ngẩng đầu nhìn xuống Trần Tầm

"Lời này tuy khó nghe, nhưng quốc có quốc pháp, tông có tông quy, cũng không phải chỉ nhắm vào một mình Trần sư đệ đâu.”

Đại trận Phù Quang Huyền Vĩ ngoài tọa trấn Linh Dược Viên, tất nhiên nó cũng kèm theo tác dụng thăm dò, thậm chí ngay cả tu sĩ Kim Đan đại kỳ cũng không thể mang bất kì một hạt giống Linh Dược nào từ bên trong ra mà không gây động tĩnh gì. Đây chính là một trong những nội tình của Ngũ Uẩn Tông.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.