Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Tầm sư thúc

Phiên bản Dịch · 2103 chữ

“Trần Tầm sư huynh!”

“Trần Tầm sư huynh!”

Hai giọng nói từ phía sau lưng truyền đến, là một nam một nữ. Khuôn mặt Trần Tầm mang theo nụ cười, hắn quay đầu lại.

"Liễu Diên, Thạch Tĩnh.”

Thạch Tĩnh có mái tóc đen bóng thẳng tắp, cặp mày kiếm anh tuấn xếch lên cùng với khí chất lãng tử trời sinh. Hắn ta khoác một bộ áo bào trắng của đệ tử nội môn, nhìn qua như một vị công tử thế gia.

Sắc mặt hắn ta vui vẻ, thật sự là Trần Tầm sư huynh, trong tông môn này cũng chỉ có hắn là dắt theo một con Đại Hắc Ngưu thôi.

Liễu Diên cười duyên dáng, quanh năm ở trong tông môn nên nàng vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ của một tiểu cô nương nhưng tính cách đã tự nhiên và hào phóng hơn trước.

"Trần Tầm sư huynh, sao huynh lại tới Luyện Đan điện vậy?"

Thạch Tĩnh cười hỏi.

Hắn ta rất thích Trần Tầm sư huynh, mỗi lần hắn ta đi kiểm tra linh dược gặp nói chuyện, giọng của sư huynh luôn khiến người ta cảm giác như đứng trong gió xuân ấm áp.

Liễu Diên cũng sững sờ nhìn Trần Tầm, đôi mắt trong suốt sáng ngời của nàng không khỏi mở to, hình như khí chất của Trần Tầm sư huynh bây giờ hơi khác với trước kia, hơn nữa dường như khuôn mặt của sư huynh cũng không có dấu vết già đi.

“Bây giờ các ngươi đã là đệ tử nội môn, ta mới là người nên gọi các ngươi là sư huynh, sư tỷ."

Trần Tầm cười tủm tỉm, nhìn về phía hai người.

“Không được, không được đâu."

Thạch Tĩnh lắc đầu như trống bỏi.

"Trần Tầm sư huynh, huynh đến Luyện Đan điện có chuyện gì quan trọng sao? Chúng ta có thể dẫn đường giúp huynh.”

Thân hình Liễu Diên chấn động, nàng lặng lẽ kiểm tra tu vi của Trần Tầm, không ngờ lại không nhìn ra được! Nàng ấy bịt chặt miệng rồi đột nhiên giậm chân vui mừng nói.

"Trần Tầm sư huynh, huynh...... đột phá rồi!”

“Hả?!"

Thạch Tĩnh sửng sốt, hắn ta không chú ý đến tu vi của Trần Tầm sư huynh, cũng không tinh tế tỉ mỉ như Liễu Diên, thậm chí chuyện nhìn Trần Tầm vẫn còn rất trẻ cũng không chú ý đến. Hắn ta thử kiểm tra lại đột nhiên đứng khựng tại chỗ như bị điện giật, hắn ta khiếp sợ nhìn Trần Tầm.

“Bái kiến sư thúc!”

“Bái kiến sư thúc!”

Hai người mừng rỡ cúi đầu chắp tay nói, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Trần Tầm.

“Ta đã đột phá, đang chuẩn bị đến Luyện Đan điện để nhập tịch."

Trần Tầm không hề kiêu ngạo mà bình thản cười nói, hắn dùng một chút pháp lực nâng bọn họ lên. Một màn này khiến lòng hắn cũng hơi xúc động, thì ra lúc trước mình đã được Vi phong chủ giúp đỡ như vậy.

“Vậy thì chúng ta không quấy rầy sư thúc nữa!”

“Đúng vậy, Trần Tầm sư thúc, đây quả thật là chuyện vui lớn đó!”

Hai người vui vẻ nói, tựa như việc Trần Tầm đột phá còn khiến họ vui vẻ hơn so với việc chính mình đột phá, trong lòng bọn họ cũng không hề có ác ý gì.

“Ta có ghi chép một số kinh nghiệm lúc tu luyện Luyện Khí kỳ muốn tặng cho các ngươi, mặc dù không phải là thứ gì quá quý giá nhưng cũng là tấm lòng của ta.”

Trần Tầm mỉm cười, hắn lấy hai quyển sách nhỏ ra khỏi túi trữ vật, đây là một số kinh nghiệm hắn đúc kết được trong lúc tu luyện, bởi vì mỗi lần đột phá hắn và Đại Hắc Ngưu đều khá ổn định, cũng khá chậm, nên có thể phát hiện ra một số vấn đề.

Phần lớn người ở Tu Tiên giới này đều chỉ vì cái lợi trước mắt. Nếu như có đan dược trợ giúp, bọn hắn chỉ ước gì nuốt hết được toàn bộ một lần, không có tâm trạng chậm rãi tu luyện và lắng đọng như bọn họ.

“Sư thúc...... Vô công bất thụ lộc*, sao chúng ta có thể nhận một món quà giá trị như vậy được chứ."

Vô công bất thụ lộc*: không có công lao thì không xứng đáng nhận thưởng

Liễu Diên bị dọa sợ lùi lại một bước, nàng ấy là người đầu tiên không đồng ý.

“Trần Tầm sư thúc, đây hoàn toàn là đãi ngộ mà chỉ đệ tử thân truyền mới có, chúng ta thật sự không gánh vác nổi, kính xin người hãy cất đi."

Thạch Tĩnh trịnh trọng chắp tay nói.

Mặc dù bọn họ biết rằng Trần Tầm cũng không giàu có gì, hơn nữa thiên phú tu tiên cũng không tốt bằng bọn họ, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà xem nhẹ tấm lòng này.

"Ò ọooò..."

Đại Hắc Ngưu nháy mắt, không cần sao, trong này còn có cả kinh nghiệm của nó đấy, nhất định phải nhận lấy.

“Là do ta suy nghĩ không chu đáo, ngược lại làm khó dễ cho các ngươi."

Trần Tầm lắc đầu cười khổ, hắn cất quyển sách lại, đệ tử ở Ngũ Uẩn Tông nhiều năm cực kỳ nghiêm khắc tuân theo quy củ, bọn họ không thoải mái tùy ý như tán tu. Huống hồ những đệ tử nội môn này đều có sư phụ dạy dỗ, nếu mình chen ngang một chân, ngược lại sẽ khiến bọn họ gặp phải một số chuyện phức tạp.

“Sư thúc nghĩ nghiêm trọng quá rồi."

Sau khi thấy Trần Tầm cất sách đi, vẻ mặt hai người mới dần thả lỏng.

“Các ngươi mau đi làm việc đi, ta và Lão Ngưu tùy tiện đi dạo quanh đây một chút rồi lên núi, đừng khiến các ngươi chậm trễ.”

Trần Tầm nhìn về phía phong cảnh ở xa mỉm cười nói, giọng điệu của hắn vẫn luôn phảng phất chút lạnh nhạt bình thản.

“Vâng, sư thúc.”

“Vâng, sư thúc.”

Hai người chắp tay nói, tiếp đó gật đầu với Đại Hắc Ngưu rồi lập tức rời đi.

“Ò ọooò...”

“Đi thôi Lão Ngưu, đột nhiên ta phát hiện ra một chỗ rất hay.”

“Ò ọooò?”

"Ngươi nhìn cao nguyên kia đi, nếu chúng ta dừng chân bên đó nhìn về phía xa thì khoảng cách này đủ để thưởng thức phong cảnh bằng phẳng nơi đây, nào đi thôi!"

“Ò ọooò!”

Mắt bọn hắn lộ vẻ hưng phấn, bước chân không khỏi nhanh hơn rất nhiều. Một người một trâu đi về phía cao nguyên xa xa, thậm chí chuyện nhập tịch đối với bọn hắn cũng không quan trọng bằng việc đi ngắm phong cảnh.

Trên con đường, Liễu Diên và Thạch Tĩnh đang sóng vai đi về phía động phủ của sư phụ bọn họ.

“Thạch sư huynh, rốt cuộc thì Trần Tầm sư thúc là người như thế nào vậy?"

Liễu Diên thuận miệng hỏi.

“Trần Tầm sư thúc à..."

Thạch Tĩnh trầm ngâm một lát, rồi nói.

"Hiền hòa, hào phóng, đúng vậy!”

Sau khi hắn ta nói xong còn nhấn mạnh, trong lòng càng nghĩ càng thấy đúng.

“Ngược lại muội cảm thấy Trần Tầm sư thúc là một người không màng công danh lợi lộc, mỗi lần ta và các sư muội đi kiểm tra dược cốc đều thấy sư thúc đang đọc sách.”

Giọng nói Liễu Diên thánh thót như hoàng oanh xuất cốc, hơn nữa còn thoáng chút linh cảm mờ mịt.

Thạch Tĩnh nghe xong thì sửng sốt vài giây, hắn ta lắc đầu nói.

“Lúc ta và các sư đệ đến, Trần Tầm sư thúc còn đang bắt gà với Đại Hắc Ngưu, nói là làm để cho chúng ta một bữa ăn thật ngon..."

“Hả? Ha ha…"

Liễu Diên che mặt cười khẽ.

"Trần Tầm sư thúc vẫn luôn là một người thú vị, tính cách sư thúc như vậy cũng không có gì kỳ lạ.”

“Chà, đúng vậy.”

Thạch Tĩnh thở dài thật sâu, những vị sư thúc và trưởng lão trong tông môn dường như đã sống quá lâu cho nên ít nhiều cũng đều có tính tình hơi cổ quái, nếu như gặp phải cũng chưa chắc đã có thái độ dễ chịu.

"Hai người các ngươi đang lén lút nói chuyện gì vậy?"

Một nữ tử lôi thôi lếch thếch không hề phát ra tiếng động nào mà đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ. Hai người kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch, đứng lặng tại chỗ, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. Thôi xong rồi.

“Ha ha, sư tôn, lão nhân gia người sao lại ra ngoài này, xin thứ lỗi vì ta không tiếp đón…”

"Đón cái rắm, nếu trong vòng năm năm mà Thạch Tĩnh tiểu tử ngươi không Trúc Cơ được, thì chức vị đầu bếp Ngũ Uẩn Tông sẽ có một vị trí cho ngươi!"

Nữ tử lôi thôi một tay nhấc bổng Thạch Tĩnh lên như xách gà con rồi đi về phía động phủ.

"Liễu Diên đi theo bổn tọa, ngươi cũng không khá hơn chút nào, nữ oa tử thẹn thùng nhút nhát như vậy, có phải muốn tìm hôn sự hay không hả?!”

“Hả?"

Liễu Diên bị lời này làm cho đỏ bừng mặt, nàng không dám nói thêm lời nào mà vội vàng chạy chậm đuổi theo sau.

“Sư tôn, người giữ thể diện cho ta đi, nơi này nhiều người như vậy!"

Khóe mắt Thạch Tĩnh như sắp nứt ra, trong miệng hắn ta không ngừng hét to. Giữa ban ngày ban mặt lại bị người xách đi như vậy, sau này sao hắn ta còn lăn lộn được ở Ngũ Uẩn Tông này nữa chứ!

“Hừ, đây là kết cục của kẻ yếu, thể diện chỉ dành cho kẻ mạnh.”

Tậm chí nữ tử lôi thôi còn bước chậm lại, đôi tay ngọc ngà như ngó sen kia lại nâng cao thêm vài phần.

"Nếu tu luyện đến Trúc Cơ kỳ, bổn tọa có thể tạm thời hạ thủ lưu tình với ngươi.”

“A!”

Thạch Tĩnh không ngừng kêu la thảm thiết, hắn ta chẳng còn khí chất công tử như trước nữa. Nhìn những người xung quanh không ngừng ném tới ánh mắt khác thường, hắn ta thầm nghĩ muốn đột phá, phải điên cuồng đột phá!!

Ba người cứ như vậy chậm rãi đi trên đường, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thạch Tĩnh. Thật sự khiến người nghe rơi lệ thương tâm. Liễu Diên cũng bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, nàng cũng không muốn bị xách đi như thế.

Trong Luyện Đan điện, Trần Tầm bị mấy trưởng lão Trúc Cơ kỳ vây quanh, hắn vẫn luôn chắp tay mỉm cười rồi nhanh chóng tự giới thiệu bản thân.

“Không ngờ rằng Trần Tầm sư đệ lại may mắn có cơ duyên như vậy, một viên Trúc Cơ đan đã có thể đột phá cảnh giới, thật sự là phúc lớn của Ngũ Uẩn Tông ta.”

"Con đường tu tiên, vốn dĩ dựa vào vận may. Cảnh Hoàng lão đầu, ý của ngươi là Trần Tầm sư đệ chỉ nhờ vào một viên Trúc Cơ đan nên không xứng đột phá Trúc Cơ kỳ sao?"

"Hừ, lão phu không hề có ý này, Trần Tầm sư đệ, ngươi đừng nghe Nguyễn Chính lão đạo ăn nói lung tung, người này luyện đan đến mức tẩu hỏa nhập ma..."

“Hay lắm Cảnh Hoàng lão đầu, dám chửi ta trước mặt sư đệ mới vào, đánh lôi đài đi!”

“Đến đây, ai sợ ai!”

Trong đại điện vốn dĩ đang hòa bình, bây giờ tình cảnh lại đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm. Trần Tầm toát mồ hôi, hắn cùng với mấy vị trưởng lão xung quanh đến kéo bọn họ ra, khuyên giải nửa ngày mới nguôi giận.

Trong lòng Đại Hắc Ngưu cũng hoảng hốt, nó không ngừng lắc đầu nhìn hai người bọn họ, sao một lời không hợp đã muốn rút kiếm chém nhau rồi.

“Yên lặng."

Một nữ tử mặt lạnh đột nhiên xuất hiện trên đài cao của đại điện. Nàng nhíu mày, khí thế mạnh mẽ áp đảo tất cả mọi người trong điện.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.