Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghề nghiệp chuyên môn

Phiên bản Dịch · 1776 chữ

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nằm bên cạnh phi thuyền, miệng không ngừng cảm thán sợ hãi, toàn thân cảm thấy yếu ớt, thật quá sốc.

"Lão Ngưu, đây mới là thế giới tu tiên... chứ Cửu Tinh cốc kia thì tính làm gì."

Giọng nói Trần Tầm run run, hắn háo hức nhìn xuống dưới đất, những kiến trúc kia không giống dưới nhân gian, vừa cao vừa rộng, lại còn trông rất hoành tráng.

"Ọ òooo..." Đôi mắt của Đại Hắc Ngưu run lên, tiếng kêu kéo dài, trên mặt đất có rất nhiều tu tiên giả.

Ầm—

Ầm—

Mấy chiếc thuyền khổng lồ neo đậu vững chắc trên mặt đất. Đây là một đài cao lộ thiên, giống như một cái quảng trường khổng lồ. Có hàng trăm đệ tử đang đứng ở phía trước, trên tay nâng quần áo và pháp khí.

Các vị trưởng lão trên thuyền đạp trên pháp khí của mình nhẹ lướt đi, miệng nói cười không ngớt trên đường đi.

Mấy chiếc thuyền chứa cùng lắm hơn bốn mươi tán tu, khi bước xuống, bọn họ khúm núm nhìn về những đệ tử của tiên môn mà không biết nên làm cái gì.

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đứng bên ngoài rìa của mấy tán tu, hắn hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, tại sao ngay cả nghi thức nhập môn cũng không có nhỉ.

"Chư vị."

Doãn Tuấn niềm nở đứng trước mặt mọi người, trạng thái của hắn ta hoàn toàn khác với khi hắn ta ở Cửu Tinh cốc: "Đã nhận đồ của tông môn thì từ nay về sau mọi người là sư huynh đệ của nhau!"

Lời này vừa nói xong, tất cả đệ tử phía sau đều tiến lên một bước, chúng tán tu vội vàng đi tới nhận lấy quần áo và lệnh bài.

"Trừ Trần thuật", "Ngự Kiếm thuật", "Ngũ Uẩn quyết", "Quy tắc tông môn" và túi trữ vật….."

Trần Tầm cười đến không khép miệng lại được, miệng không ngừng phát ra mấy tiếng hắc hắc, sau đó nhìn về phía đám đệ tử phía trước.

Vị đệ tử kia khẽ nhíu mày, hắn ta rất không thích tán tu nên lạnh giọng nói: "Nhận xong rồi thì đi vào đại điện điện của tông môn, tự lựa chọn vị trí cho mình, điểm cống hiến của ngươi sẽ quyết định tương lai của ngươi trong tông môn."

"Đa tạ, đa tạ."

Trần Tầm gật đầu cười một cái, hắn nhanh chóng đổi thành y phục màu lam, khí chất ngay lập tức thay đổi "Xin hỏi..."

Hắn còn chưa nói xong thì vị đệ tử kia đã xoay người rời đi, hắn ta không muốn nói thêm câu nào với Trần Tầm nữa.

"Sao mà lạnh lùng quá vậy?"

Trần Tầm hơi nhíu mày, đi đường nào để tới đại điện của tông môn đây. Hắn nhìn về phía Đại Hắc Ngưu rồi dạo qua một vòng: "Lão Ngưu, ha ha, trông ta giống tiên nhân không?"

"Mu~" Đại Hắc Ngưu rống lên một tiếng thán phục, đúng thật là người đẹp vì lụa. Lúc này Trần Tầm đã trở nên sáng sủa hơn trước rất nhiều.

"Nhưng chúng ta không vứt y phục kia đi đâu."

Trần Tầm cẩn thận gấp gọn lại rồi bỏ vào túi phía bên hông Đại Hắc Ngưu, đây chính là y phục hắn khâu từng mũi đó, chất lượng cực phẩm luôn.

"Mu." Đại Hắc Ngưu gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui mừng, linh khí trong tông môn này tốt hơn ở núi Ninh Vân rất nhiều.

"Trần sư đệ."

Cơ Khôn cũng đã thay y phục, bên hông đeo một cái lệnh bài: "Chúng ta tới đại điện của tông môn đi."

Hắn ta nhìn bộ dạng luống cuống của Trần Tầm thì lập tức nhận ra hắn không hỏi được đường, những đệ tử của tông môn này có vẻ khá kiêu ngạo, đám người đó không muốn nói chuyện với bọn hắn.

"Được rồi, đa tạ Cơ sư huynh đã dẫn đường." Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu đi theo Cơ Khôn đi về hướng đài cao.

"Trần sư đệ khách khí quá, chúng ta đều đến từ Cửu Tinh cốc, tự nhiên sẽ chiếu cố đến nhau nhiều hơn rồi." Cơ Khôn nói với phong thái như một vị huynh trưởng.

Trần Tầm gật đầu, trong lòng hắn càng có nhiều thiện cảm hơn với Cơ Khôn, mặc dù người này trông giống như một con khỉ gầy gò, đôi khi sắc mặt của hắn ta còn hơi u ám, nhưng hành động của hắn ta thì không thể chê vào đâu được.

Đại điện của tông môn Ngũ Uẩn Tông được xây dựng giữa sườn núi, nơi này có rất nhiều người, tiếng nói cười huyên náo khắp nơi, tất cả bọn họ đều là đệ tử của Ngũ Uẩn Tông.

Đại điện được xây dựng cực kỳ to lớn, mang phong cách cổ điển trang nhã, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu như một con kiến đứng giữa đại điện, nó mang một sức hấp dẫn không thể miêu tả được.

Trên những cây cột lớn màu đen bên ngoài đại điện có khắc những linh thú bọn hắn không rõ lai lịch. Người ta chạm khắc vảy và móng vuốt của chúng như đang đang nhảy múa, những chiếc râu tung bay, sinh động như thật.

"Trần sư đệ, ta đi vào trước nhé."

Cơ Khôn nhìn Trần Tầm vẫn còn đang kinh ngạc rồi nói: "À, những gì ta đã nói, mong Trần sư đệ suy nghĩ một chút."

"Được, nhất định ta sẽ xem xét, Cơ sư huynh đi trước đi." Trong nháy mắt Trần Tầm lấy lại tinh thần, quay sang chắp tay nói.

Cơ Khôn không nói nữa, xoay người đi về phía đại điện của tông môn, trong mắt hắn ta mang theo niềm mong chờ, trong lòng vui mừng không thôi, tâm nguyện nhiều năm cuối cùng cũng đã thực hiện được.

"Lão Ngưu, ngươi lại nhìn xem kiến trúc này đi, bên trong nó được chạm khắc rất là chi tiết."

Trần Tầm cảm thán, hắn kéo Đại Hắc Ngưu tiến lại gần sờ soạng một chút “Luyện khí chi vật!”

“Ọ òooo?” Đại Hắc Ngưu cũng cảm thấy hứng thú, nó dùng đầu trâu co xạt một chút, cảm giác thật mát lạnh.

Lòng ham muốn công danh lợi lộc của bọn hắn ít hơn đệ tử của tông môn này một chút, thế nhưng vừa mới đặt chân tới đại điện đã không ngừng xoi mói.

Kiến thức của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu được tăng lên rất nhiều, hắn không ngừng sờ phải sờ trái.

Trong đại điện, từng nhóm đệ tử đi tới rồi lại rời đi, rồi lại có nhóm khác đi tới, nhưng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn đứng vờn quanh ngoài đại điện.

“Vị sư đệ này.”

Một nam tử với vẻ mặt chính trực đi tới, khí thế hùng hồn nói.

“Ngươi dắt con trâu này tới đây làm gì?”

Trần Tầm giật mình, nhìn hướng người đi tới, hóa ra là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín, hắn chắp tay nói: "Chào sư huynh, chúng ta đang thưởng thức đại điện của tông môn."

"Thưởng thức đại điện điện của tông môn?"

Nam tử sửng sốt nhìn về phía cây cột khổng lồ, "Chào sư đệ, ta là đệ tử của Chấp Pháp điện, thời gian không còn nhiều, ngươi đừng lãng phí thời giờ ở chỗ này."

"Ta biết rồi, cảm ơn huynh." Trần Tầm khum tay, mồ hôi đổ đầm đìa, con mẹ nó, ngươi thật đúng là người tốt.

"Ừm, ngươi là đệ tử mới của Ngũ Uẩn Tông à."

Nam tử khẽ mỉm cười, không chỉ treo ngược lệnh bài của tông môn mà còn cầm túi trữ vật trong tay.

Hai bên hông của con trâu này cũng treo rất nhiều đồ, trông rất giống tán tu mới tới tông môn.

"Sư huynh thật có mắt nhìn." Toàn thân Trần Tầm không được tự nhiên.

"Nào, theo ta vào bên trong để ta cũng giới thiệu cho ngươi về các điện của tông môn này."

Cảm giác mà nam tử này mang lại cho hắn giống như một người ca ca ấm áp, một tay kéo Trần Tầm còn tay kia cầm dây dắt con trâu theo.

"Được rồi, được rồi, sư huynh đi chậm một chút!"

"Mu~`"

Hai tiếng cảm thán vang lên từ bên ngoài đại điện, bọn hắn đã bị sư huynh nhiệt tình mới quen này lôi kéo vào bên trong đại điện của tông môn.

Sư huynh nhiệt tình này nói khá nhiều, nhiệm vụ của hắn ta ở trong tông môn này là khuyên nhủ vô số sư đệ lầm đường lạc lối quay đầu làm lại, nghe nói có nhiều người bị hắn ta nói cho khóc ròng, đành nhận ta sai rồi, huynh bỏ qua cho ta đi.

Hắn ta tên là Lạc Phong, là cao thủ trong Chấp Pháp điện của Ngũ Uẩn Tông, được đồng môn hết sức 'kính trọng' và 'yêu mến'.

Đối với đệ tử ngoại môn thì bên trong đại điện của tông môn có rất nhiều sự lựa chọn cho bọn hắn, Luyện Đan điện, Luyện Khí điện, Phù Lục điện, Linh Thú điện, Chấp Pháp điện, v.v…

Nhưng có một nơi được coi là chán nhất tông môn, đó chính là quản lý Dược viên của tông môn, công việc này vất vả nhất mà chả được gì.

Bởi vì linh dược cực kỳ khó sinh trưởng vậy nên rất cần người tưới nước, dọn sạch cỏ dại, v.v., hàng năm chỉ cần giao nộp cho người quản lý linh điền số linh dược định mức là được.

Lúc đầu tất cả đệ tử đều cho rằng việc này quá dễ dàng nên lao vào, nhưng cuối cùng phát hiện chẳng những không có thời gian luyện tập mà linh dược cũng không giao được đủ số lương, ngược lại còn bị trừ điểm cống hiến, bị chửi mắng rất thậm tệ.

Trồng linh dược là một công việc cần kỹ thuật cao, không có thời gian nhất định, những đệ tử Luyện Khí kỳ này sao biết được. Cho dù điểm cống hiến cao nhưng chỉ rải rác có vài người.

"Lạc sư huynh, ta chọn nó, ta đi trồng linh dược!" Trần Tầm hưng phấn nói, việc này đúng chuyên môn của hắn rồi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.