Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Uẩn Tông

Phiên bản Dịch · 1996 chữ

Trên phi thuyền, Ngao trưởng lão nhìn mọi người, xem ra tâm tình của bọn họ đã gần như bình tĩnh trở lại.

“Ngao trưởng lão.”

Tất cả tán tu đang chắp tay cúi đầu với lão ta đều cảm nhận được ánh mắt đó.

“Tông môn bỏ ra cái giá cao như vậy, nguyện ý dùng phi thuyền đi đón các ngươi cũng chỉ hy vọng trong lòng mỗi người đều có cán cân của riêng mình.”

Ngao Cổ trầm giọng nói, lời nói ra mang theo ý cảnh cáo: "Trong Tu Tiên giới này, bất luận là tông môn lớn hay nhỏ đều là do mỗi người góp sức mà thành, cho nên ta hy vọng mọi người không lãng phí thời gian và tuân thủ phép tắc của tông môn.”

“Xin tuân theo lời dạy bảo của Ngao trưởng lão.”

Trong lòng tất cả các tán tu đều chấn động, bởi vì xem ra câu nói “giết người cướp của, người không vì mình trời tru đất diệt” trong tông môn này không có chỗ dùng rồi.

Trần Tầm như nhận ra điều gì đó, tông môn này không dành cho người không có lý tưởng, bởi vì ở đây có một thứ gọi là cống hiến hàng năm.

Nếu tông môn đã cho ngươi một nơi để an tâm tu luyện thì đương nhiên ngươi phải báo đáp lại tông môn, điều đó trong lòng mọi người đều rõ.

Có thể dựa vào thân phận tán tu để từng bước leo lên vị trí hiện tại thì không có ai là kẻ ngốc cả.

Ngao Cổ quan sát mọi người một lượt rồi nhẹ nhàng gật đầu, những tán tu này mặc dù tư chất không cao, nhưng bọn họ là chủ lực trong bí cảnh của núi nam Đẩu trong hai mươi năm qua, bọn họ dám chém dám giết và thủ đoạn cũng rất nhiều.

Các trưởng lão không nỡ để những hạt giống tốt trong tông môn đi liều mạng, đây là lý do vì sao mỗi tông môn hàng năm đều tuyển chọn những tán tu có thực lực mạnh mẽ dù phải bỏ ra cái giá rất cao, chỉ để mở đường cho các hạt giống tốt đó.

“Tốt.”

Ngao Cổ vô cảm gật đầu, sau đó không nhiều lời mà ngồi xếp bằng ở phía trước, các đệ tử Ngũ Uẩn Tông cũng ngồi phía sau lão ta và bắt đầu tu luyện.

“Vị đạo hữu này.”

Một người nam tử như con khỉ gầy gò đi về phía Trần Tầm, hắn ta có khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan tuấn tú, tu vi đã đạt tới Luyện Khí kỳ tầng tám.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang ngồi ở đuôi thuyền thấy thế thì mỉm cười gật đầu nhìn vị sư huynh tương lai này.

“Ta tên Cơ Khôn, về sau chúng ta chính là huynh đệ đồng môn, ta đến quấy rầy một chút, mong các đạo hữu đừng để bụng.”

Cơ Khôn chắp tay mỉm cười, hắn ta nhìn xung quanh một lượt, nhận thấy các tán tu khác đều là vẻ tu vi cao thâm hoặc là không quen biết chớ lại gần, chỉ có vị này nhìn có vẻ dễ nói chuyện hơn chút.

“Ta tên Trần Tầm, hóa ra ngươi là Cơ sư huynh, ngưỡng mộ đã lâu, xin mời ngồi.”

Trần Tầm vỗ vỗ phía trước hào phóng nói, lại nhìn Đại Hắc Ngưu: "Đây là Đại Hắc Ngưu được tổ tiên ta truyền lại, là Luyện Khí kỳ tầng hai."

“Mu ~~” Đại Hắc Ngưu đột nhiên đứng dậy và kêu một tiếng với Cơ Khôn.

“Vậy mà lại là một linh thú, chào Ngưu sư đệ.” Cơ Khôn khoanh chân cười nói, hắn ta không hiểu rõ lắm quy củ của tông môn nên tùy tiện gọi một tiếng.

Nhưng sau khi nghe Trần Tầm gọi hắn ta là sư huynh, trong lòng lập tức có cảm giác lâng lâng, có lẽ vì đã làm tán tu lâu rồi nên cuối cùng cũng có cảm giác được gia nhập vào một tổ chức.

“Ọ òoo~~” Đại Hắc Ngưu nghe thấy có người gọi nó là sư đệ thì mừng rỡ không thôi, sau đó nó lại kêu lên một tiếng.

“Ha Ha, không biết Trần sư đệ muốn gia nhập vào điện nào, cơ cấu của Ngũ Uẩn Tông rất lớn, phe phái cũng rất nhiều, cho nên chúng ta có thể viết sai phép tắc của tông môn nhưng tuyệt đối không thể chọn sai đường đời.

“Ồ? Chẳng lẽ Cơ sư huynh có thông tin nội bộ sao? Ta hoàn toàn không biết gì về Ngũ Uẩn Tông cả.”

Trần Tầm kinh ngạc nhìn Cơ Khôn, giỏi thật, xem ra trong tông môn có người của hắn ta.

“Trần sư đệ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua ta chỉ nghe ngóng từ tên đệ tử Ngũ Uẩn Tông đã mời ta mà thôi, cũng không đáng nhắc tới.”

Cơ Khôn vội vàng xua tay, khóe miệng vô thức nhếch lên.

“Ngũ Uẩn Tông có rất nhiều người sao?” Trần Khôn nghi ngờ hỏi, hắn thấy các môn phái giang hồ đều có hơn một ngàn người.

Cơ Khôn chìa bàn tay ra, thần bí đưa ra năm ký tự.

“Năm ngàn người?!” Trần Tầm kinh ngạc nói rồi không nhịn được nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, chỉ thấy nó cũng đang kinh ngạc nhìn lại hắn.

Có nhiều tu tiên giả vậy sao, bọn hắn sống nhiều năm vậy cũng chưa từng thấy nhiều tu tiên giả như thế.

“Ha Ha…” Cơ Khôn nhìn thấy biểu hiện của Trần Tầm thì trong lòng cảm thấy rất sảng khoái, hắn ta lại lắc lắc đầu.

“Năm ngàn người thôi sao, như vậy có hơi ít rồi.” Ánh mắt Trần Tầm mang vẻ thất vọng.

“Trần sư đệ à, đúng hơn là có hơn năm vạn người đấy.”

Cơ Khôn hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói, nào biết sau khi Trần Tầm nghe xong thì hai mắt hắn lập tức trắng xóa.

“Trần sư đệ!!”

“Ò ọ~~!!”

Không bao lâu, Trần tầm từ từ hồi phục lại, trong lòng nổi lên từng đợt sóng cuồn cuộn, kinh hãi nói: “Cơ sư huynh, thực sự có năm vạn tu tiên giả sao?!”

“Đúng là như vậy, lúc ta mới nghe thấy cũng phản ứng y hệt ngươi vậy.”

“Vậy thập đại Tiên Môn nước Càn chẳng khác nào lên trời à?”

“Đúng vậy, nhưng không chỉ có mỗi nước Càn, ta nghe nói trong thập đại Tiên Môn còn có những tu tiên giả của nước khác nữa."

Cơ Khôn cảm khái nói, tất cả tu tiên giả ưu tú của nước Càn đều ở trong thập đại Tiên Môn, không biết ở đó tuyệt vời đến cỡ nào.

“Lão Ngưu, ngươi có nghe Cơ sư huynh nói không, đây là tri thức, là vận mệnh đấy!”

Trần Tầm xòe tay ra và nói, Đại Hắc Ngưu nghe vậy thì sững sờ, sau đó liên tục gật đầu, trước đó nó cứ nghĩ Cửu Tinh cốc mới là thiên đường của những tu tiên giả.

"Chỉ có điều là đối với những đệ tử ngoại môn không có bối cảnh như chúng ta, gia nhập Chấp Sự điện của ngoại môn mới là lựa chọn tốt nhất.”

Cơ Khôn trầm giọng nói: “Tuy phải thực hiện một số nhiệm vụ nguy hiểm nhưng bù lại là độ cống hiến cao, có thể đổi lấy rất nhiều bảo vật, cũng có thể gia tăng kinh nghiệm thực chiến, giúp tu vi tăng lên nhanh chóng.”

Trong lòng Trần Tầm biết rằng, người tên Cơ Khôn này sở dĩ nói nhiều như vậy chỉ vì muốn hắn vào đội, còn sớm như vậy đã bắt đầu muốn lập nhóm rồi.

“Được, nếu thực sự như Cơ sư huynh nói thì ta nhất định sẽ cân nhắc, nếu như muốn gia nhập Chấp Sự điện của ngoại môn, ta sẽ tìm huynh trước tiên.”

Trần Tầm chắp tay trịnh trọng nói, trong mắt tràn đầy chân thành.

“Được, vậy ta không quấy rầy Trần sư đệ và Ngưu sư đệ nữa.” Cơ Khôn chắp tay cười cười, ưu nhã rời đi, tìm kiếm đạo hữu khác.

“Mu~” Đại Hắc Ngưu nhìn bóng lưng của Cơ Khôn kêu một tiếng.

Sắc mặt Trần Tầm bình thản, nếu chỉ dựa vào lời nói một phía của Cơ Khôn, hắn sẽ không đưa ra bất kỳ quyết định nào. Vả lại, lý tưởng của Chấp Sự Điện của ngoại môn và hắn trái ngược nhau.

Hắn dẫn theo Đại Hắc Ngưu không phải muốn ở trong tông môn đánh đánh giết giết, thật không dễ dàng gì tìm mới được một nơi có trật tự nên hắn chỉ muốn sống vui vẻ qua ngày mà thôi.

Tuy nhiên, mọi thứ phải đợi đến Ngũ Uẩn Tông mới nói tiếp.

Vù vù—

Trong không trung, toàn bộ phi thuyền vẫn không ngừng tiến về phía trước, trong lòng toàn bộ tán tu trên phi thuyền cũng càng ngày càng thấp thỏm.

……

Châu Tri Dương nằm ở phía bắc của nước Càn, phần lớn diện tích của châu là đồng bằng và sông ngòi, nơi đây có rất nhiều động vật hoang dã, phong tục dân gian và rất nhiều người hào hiệp.

Tuy nhiên, trong lãnh thổ của châu Tri Dương có một số dãy núi rộng lớn và cực kỳ bí ẩn, dãy núi Ngọc Trúc là một trong số đó, đứng thứ hai trong châu.

Nó nằm ở phía tây châu Tri Dương, mà dãy núi hùng vĩ nhất chính là dãy núi Hàn Vân nằm ở phía đông của châu Tri Dương.

Dãy núi Ngọc Trúc kéo dài hàng ngàn dặm, không nhìn thấy ngọn núi, quanh năm sương mù dày đặc bao phủ khiến vô số người đã lạc đường trong đó, chẳng qua sau khi quay lại, bọn họ đều nói mình đã nhìn thấy dấu vết của thần tiên bên trong đó.

Dãy núi này mặc dù rất lớn nhưng lại rất hoang vu, có vô số truyền thuyết dân gian được bắt nguồn từ đây, ngay cả quan phủ cũng đưa ra cáo thị cấm người phàm vào.

Khắp dãy núi đều là những ngọn núi cao chót vót liên tiếp nhấp nhô, những vách núi cao dựng đứng được bao phủ bởi sương mù, những cây cổ thụ chọc trời, cảnh núi sông đan xen lẫn nhau càng tăng thêm sự bí ẩn cho nơi đây.

Nhưng điều mà tất cả những người trong châu không biết là, đây chính là nơi mà Tu Tiên đại tông – Ngũ Uẩn Tông tọa lạc.

Bởi vì đại trận kỳ ảo vô biên được các thế hệ trưởng lão của Ngũ Uẩn Tông không ngừng tăng cường và cải thiện nên Ngũ Uẩn Tông sớm đã không còn hiện rõ ở nhân gian.

Trong đại trận, các tòa tháp lần lượt được xây dựng trong dãy núi, trong đó có mười mấy cung điện nguy nga nằm trên đỉnh của mỗi ngọn núi, nhìn từ trong ra có thể thấy được toàn bộ dãy núi Ngọc Trúc.

Giữa những ngọn núi cao chót vót, khắp nơi là những hang động dày đặc, trong núi thỉnh thoảng có vầng hào quang chiếu rọi, tỏa ra khí tức bức người.

Vù!

Vù!

……

Vô số đệ tử Ngũ Uẩn Tông mặc đồng phục giẫm lên phi kiếm từ chân trời đến, trông thần sắc họ có vẻ căng thẳng và khá là bận rộn, hệt như đang tranh thủ từng phút từng giây trong cuộc đời có hạn của mình.

Trên bầu trời, một vài chiếc phi thuyền lướt qua, Trần Tầm và những người khác sau khi trải qua một tháng cuối cùng đã đến nơi.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.