Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Qua nhiều năm mài giũa, phong thái ngày càng thay đổi

Phiên bản Dịch · 1874 chữ

Người này tên Từ Văn Lâm, là người quản lý hồ Sơ Sương của Linh Dược viên.

Trước đây hắn ta đã từng giúp quản lý khe Hối Tuyền trong Linh Dược viên, nhưng sau khi nghe nói Trần Tầm đến, hắn ta đã rời đi.

Hắn ta cũng không muốn bỏ lỡ sự kiện trọng đại trăm năm mới có một này, hơn nữa còn có chút việc riêng, ít nhiều gì cũng phải mất mấy năm sau mới có thể trở lại, hắn ta muốn Trần Tầm giúp đỡ chăm sóc linh dược.

Hắn ta cũng chưa từng nghe qua Trần Tầm nhưng lại nghe hai vị sư huynh thủ hộ ngoài kia nói tính tình người này không kỳ quặc, nhưng hành vi hơi kỳ quặc.

"Từ sư huynh, chuyện này ta có thể đáp ứng, nhưng ít nhất cũng phải có một người chứng kiến chứ?"

Khuôn mặt Trần Tầm lộ vẻ khó xử, lại mỉm cười rồi nói: "Hơn nữa hồ Sơ Sương của Linh Dược viên này cũng đã có chủ..."

"Trần sư đệ không cần phải lo lắng, chỉ cần đệ đồng ý, ta sẽ về Luyện Đan điện bẩm báo ngay lập tức."

Từ Văn Lâm vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ, ý của Trần sư đệ hắn ta hiểu rõ: "Người nhận điểm cống hiến hàng năm đương nhiên sẽ là của sư đệ, cũng không phải do tông môn phái đến."

Hơn nữa hắn ta cũng không muốn nợ ân tình của người nào, tốt nhất là tính toán rõ ràng, vậy mới tôn trọng lẫn nhau.

"Từ sư huynh, ta đồng ý." Đột nhiên Trần Tầm gật đầu, người này rất biết cách làm người, hắn thích những người không nói chuyện vòng vo.

Nếu mà vị Từ sư huynh này muốn ăn không của hắn và lão Ngưu, chắc chắn hắn sẽ tìm một lý do để rời đi ngay lập tức.

Khi ở thế giới của người phàm hắn đã phải chịu quá nhiều giáo huấn, không phải ai cũng là bằng hữu và cũng không có thứ gì gọi là tình nghĩa.

"Trần sư đệ rất thẳng thắn!"

Từ Văn Lâm chắp tay, thở phào nhẹ nhõm, hắn ta đã đi tìm mấy người, nhưng ai cũng từ chối hắn ta từ ngoài cửa, bởi vì ai cũng không muốn rước thêm phiền toái.

Hơn nữa sự kiện trăm năm có một này, chắc hẳn khá nhiều người không muốn bỏ qua.

Nếu không phải còn có chuyện riêng, hắn ta cũng không đến nhờ Trần Tầm, bỏ mặc linh dược một năm, cũng không xảy ra vấn đề lớn.

"Từ sư huynh, vậy chúng ta đến Luyện Đan điện đi."

"Trần sư đệ, mời.”

Thái độ của Từ Văn Lâm thay đổi, giọng nói trở nên thành khẩn hơn rất nhiều, hắn ta không còn giữ dáng vẻ thong dong trước kia nữa.

Hai ngày sau, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đưa người của Luyện Đan điện đến hồ Sơ Sương trong Linh Dược viên kiểm tra cặn kẽ từ trong ra ngoài, hiện tại bọn hắn đang nghiên cứu một phần linh dược sinh trưởng.

Nếu bây giờ không kiểm tra thực hư, nhỡ sau này xảy ra vấn đề gì thì lại tính trên đầu bọn hắn à.

Cẩn thận mọi việc vẫn hơn, như vậy sẽ không sai được.

Từ Văn Lâm và vị trưởng lão của Luyện Đan điện thấy mà trố mắt nghẹn họng, một người một trâu này thật cẩn thận quá đi.

Có đại trận Phù Quang Huyền Tẫn ở đây, linh dược sẽ không xảy ra vấn đề gì.

"Từ sư huynh, huynh yên tâm đi, cấm chế của động phủ ở đây, bọn ta chắc chắn không chạm vào."

"Ọ òooo~"

"Được rồi… Vậy liền đa tạ Trần sư đệ." Từ Văn Lâm chắp tay bình tĩnh nói, vẻ mặt chưa từng thay đổi.

Lại qua hai ngày nữa, sau đó bọn hắn đã tiếp nhận tất cả mọi thủ tục tại Luyện Đan điện, Từ sư huynh đã rời đi, hắn ta chỉ để lại một cái lệnh bài tử và Truyền m phù.

Linh Dược viên, hồ Sơ Sương.

Trung tâm của nơi này là một cái hồ lớn trông hệt như một khối phỉ thúy hoàn mỹ, sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, phản chiếu hình ảnh trời trong mây trắng, một số linh dược còn sinh trưởng xung quanh hồ.

Linh dược ở đây và linh dược trong vườn linh dược của bọn hắn hoàn toàn khác nhau, nhưng số lượng thì giống nhau, đều ít nhưng lại quý giá.

Bên bờ, những cây liễu lặng lẽ đứng trước cơn gió phiêu du nhẹ nhàng, gió thổi nhẹ nhàng trên mặt hồ hiện lên màu xanh thẳm lất phất, đung đưa hơi sóng gợn, khiến tâm trí con người sảng khoái.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng ở mép hồ ngắm cảnh, cả hai đều hiểu ý cười lên một tiếng.

"Lão Ngưu, chúng ta sẽ bồi dưỡng một ít hạt giống ở đây, sau này kiểu gì cũng sẽ dùng đến."

Trần Tầm đứng chắp tay và hít sâu một hơi, thoải mái.

Đại Hắc Ngưu lắc đuôi, cả cơ thể và đầu óc đều cảm thấy bình lặng, nó rất thích ngắm nhìn phong cảnh, đặc biệt là khi được ở chung với Trần Tầm.

"Lão Ngưu, phải biết quan sát một chút, trước hết đừng làm những chuyện dư thừa, chúng ta đã nhận điểm cống hiến, theo lẽ đương nhiên phải xử lý dược viên này thật tốt."

"Ọ ò~"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu bắt đầu bận rộn, sau này mỗi ngày bọn hắn đều qua đây một lần.

Không chỉ mỗi linh dược, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng được chăm sóc tốt và có thể duy trì nguyên dạng.

Xuân đi thu đến, trong nháy mắt đã qua một năm, bọn hắn đã thêm điểm trường sinh ở trên Tinh Nguyên vạn vật.

Hôm nay, thanh thế của Ngũ Uẩn Tông rất lớn, những chiếc thuyền to lớn bay dày đặc trên không trung, linh thú bay lượn khắp trời, khí thế kinh người, hồng quang lấp lánh hiện lên muôn màu muôn vẻ trên dãy núi Ngọc Trúc.

Ngoại trừ những đại tu sĩ đang bế quan, thì tất cả các đại tu sĩ Kim Đan kỳ đều đứng ở xung quanh.

Một số ít các đệ tử thì ngồi trên thuyền của tông môn để đi cùng các tiền bối chứng kiến sự kiện lớn.

Vù—

Vù—

Phía chân trời phát ra những tiếng hò hét không ngừng, có vô số đệ tử đang đứng ở khắp mọi nơi trên dãy núi, trong mắt bọn họ ai nấy cũng chứa sự hâm mộ mạnh mẽ, bọn họ chưa đủ tư cách để đi chuyến này.

Những đệ tử Luyện Khí kỳ có thể đi phần lớn đều là hậu nhân của trưởng lão và đệ tử nội môn, ai cũng có thân phận cao quý, mình không thể so được.

Chỉ có người của Ngũ Uẩn Tông chân chính mới có đủ tư cách bước lên, cũng là người đã nhập tịch.

Phía trên một đỉnh núi có hai bóng dáng đang ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt lộ ra ý cười.

"Lão Ngưu, Ngũ Uẩn Tông của chúng ta mạnh ghê luôn, cảnh tượng này có thể so sánh với Thập Đại Tiên Môn."

Trần Tầm tấm tắc thở dài nói, trong lòng cũng sinh ra một chút cảm giác hâm mộ: "Chờ chúng ta có cơ hội kiếm linh thạch, chúng ta cũng sẽ đi thành Ngự Hư, nơi đó hẳn sẽ rất lớn, nghe nói nó là thành trì của người tu tiên mà."

"Ọ ò! Ọ ò!"

Hai mắt của Đại Hắc Ngưu tròn xoe, nó điên cuồng gật đầu, ở Ngũ Uẩn Tông nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng thế này.

Khoảng nửa ngày sau, phía chân trời đã không còn người đến, chiếc thuyền lớn và các linh thú đi về phía tây, các tu sĩ phía trên đều đứng yên tại chỗ, pháp lực cuồn cuộn dao động tạo nên từng trận cuồng phong.

Vù—

Grào—

Chiếc thuyền lớn và linh thú cùng phát ra một tiếng nổ vang vọng khắp chân trời, phá vỡ bầu trời, từng đợt pháp lực bảo vệ mở ra đi về phía Tây.

Chân trời êm đềm tĩnh lặng trong phút chốc biến thành đại dương cuồng nộ, cát đá bay tứ tung.

Mấy cây đại thụ che trời trên đỉnh núi cũng bị cuồng phong thổi bay phất phới, ngay cả dã thú trong núi cũng im bặt.

Chẳng qua trong chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết, chỉ thấy Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng nuốt nước miếng, thật lâu vẫn không phản ứng kịp.

"Đỉnh vãi…" Lời này của Trần Tầm giống như đã nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không kiềm được mà nói ra.

"Ọ ò." Đại Hắc Ngưu cũng đồng ý gật đầu, nó còn nhìn về phía Tây, tốc độ nhanh thật.

"Lão Ngưu, đi thôi."

Trần Tầm khẽ mỉm cười rồi dắt Đại Hắc Ngưu xuống núi.

Thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động, vô số người của Tu Tiên giới đã đi qua biết bao nhiêu mưa gió gian khổ, có gặp chuyện vui và cũng có chứng kiến chuyện buồn.

Nhưng bất kể như thế nào, phong cách của vô số người đã đổi thay qua sự tôi luyện của năm tháng.

Đã năm mươi năm trôi qua kể từ ngày nước Càn tổ chức thịnh hội, dòng nước ngầm của toàn bộ Tu Tiên giới hung hiểm, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vô số tu sĩ đang dạo chơi bên ngoài của các tông môn lớn đều bị triệu hồi về, ngay cả pháp khí chiến tranh của Ngũ Uẩn Tông cũng đang được ráo riết chuẩn bị.

Tất cả các đại tu sĩ đều xuất quan, vài năm trước đã tuyên bố chính thức đóng núi, chỉ được phép tiến vào, không cho đi ra.

Một bầu không khí cực kỳ căng thẳng bao trùm toàn bộ nước Càn, tim đập nhanh đến nổi dường như có thể nghe thấy nhịp tim ở bên tai…

Như thể ngay cả thế gian cũng cảm nhận được mình sẽ bị ảnh hưởng bởi trận đại chiến, lòng người bàng hoàng, đâu đâu cũng thấy người người nhà nhà thắp hương bái thần cầu phúc.

Ngũ Uẩn Tông, khe Hối Tuyền trong Linh Dược viên.

Đại Hắc Ngưu đã sắp xếp xong hành lý, lần này chắc chắn là phải khai chiến, bọn hắn đã chuẩn bị xong trước khi bước ra chiến trường!

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu thêm điểm trường sinh vào Tinh Nguyên vạn vật và tốc độ.

Điểm trường sinh của bọn hắn hiện nay:

Lực lượng: 21

Tốc độ: 44

Tinh Nguyên vạn vật: 50

Pháp lực: 51

Phòng ngự: 50.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.