Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là bọn họ đến thăm chúng ta

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Vẻ mặt Trần Tầm và Liễu Diên đều sửng sốt: "..."

Chẳng lẽ Trần Tầm sư đệ này không đi giao lưu sao, đây không phải là chuyện bình thường với tu sĩ Trúc Cơ kỳ ư, bình thường việc này sẽ được trưởng bối thông báo.

Cơ Khôn khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn chằm chằm Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang mơ hồ, trong mắt hiện lên sự đau lòng, nhưng bị hắn ta nhanh chóng che giấu.

Trần Tầm nhìn vẻ mặt bọn họ, không có việc gì cười giải thích: "Ta với lão Ngưu giao thiệp khá ít."

"Ọ… Ò…"

Đại Hắc Ngưu cũng ở bên cạnh khịt mũi, mỗi ngày bọn hắn đi ra ngoài chơi, đều không làm phiền người khác.

"Trần Tầm sư đệ, không sao, đệ trải bản đồ ra đi."

Thạch Tĩnh cười nói, giống như biết được cái gì, vội vàng chuyển đề tài: "Ta sẽ nói cho đệ nó ở đâu"

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu, các ngươi..." Liễu Diên đang định mở miệng ra, một đạo thần thức áp tới.

"Thành Ngự Hư ở phía tây nước Càn, tới gần đoạn chỗ đất hoang vu của đại bình nguyên."

Thạch Tĩnh chen ngang lời Liễu Diên, ánh mắt hắn ta nhìn bản đồ, ngón tay chỉ vào một chỗ: "Là ở đây, một tòa thành lớn được những người tu tiên từ khắp nơi tạo thành."

"Đa tạ Thạch sư huynh đã giải đáp."

Trần Tầm chắp tay, ánh mắt bừng tỉnh, mắt cũng nhìn bản đồ: "Lão Ngưu, ngươi mau nhìn đi, thành trì của người tu tiên, hóa ra là ở đây."

"Ọ… ò…" Đại Hắc Ngưu ngửi mùi không ngừng quan sát bản đồ, như là muốn nhớ kỹ mùi hương, sau đó là có thể tìm được đường.

"Trần sư đệ, Hắc Ngưu, các ngươi đi theo chúng ta đi."

Thạch Tĩnh chân thành nói, nhìn một người một trâu còn đang tò mò: "Có sư tôn đi theo, chắc hẳn dọc đường cũng không có nguy hiểm, còn có mấy vị sư huynh sư tỷ cũng ở bên trong."

Hắn ta muốn giới thiệu một số người trong môn phái cho Trần Tầm làm quen, những người như Trần Tầm sư đệ, thật sự rất khó làm cho người ta chán ghét.

"Thạch sư huynh, đại hội đấu giá nhất định phải có rất nhiều linh thạch, bọn đệ không có linh thạch, tạm thời không tham gia."

"Trận chiến giữa thiên kiêu thì bọn đệ cũng không tham dự được, bởi vì bọn đệ không am hiểu về đấu pháp."

Trần Tầm vừa cười vừa nói, vỗ Đại Hắc Ngưu còn đang xem bản đồ: "Nếu không phiền, thì mang về cho tụi đệ một ít vật phẩm trong danh sách đấu giá là được, để đệ và lão Ngưu mở mang kiến thức."

"Ọ ò~" Đại Hắc Ngưu cũng kích động kêu lên, chắc chắn có rất nhiều bảo vật mà bọn hắn chưa từng thấy qua.

"Được! Nhất định sẽ mang về!"

Không đợi Thạch Tĩnh nói, Liễu Diên gật đầu đáp.

Đối với bọn họ đây chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại khá quan trọng với Trần Tầm sư đệ và Hắc Ngưu.

Thạch Tĩnh cau mày rời đi với Liễu Diên, tâm sự nặng nề, không còn vui vẻ như vừa rồi.

Trên vách núi, chỉ còn lại Trần Tầm, Đại Hắc Ngưu và Cơ Khôn.

"Trần sư đệ, Ngưu sư đệ, các ngươi cần tìm thứ gì không?"

Vẻ mặt Cơ Khôn đầy thâm trầm, đứng ở phía sau bọn hắn rồi nói: "Nếu cần, ta có thể đi tìm giúp."

"Cơ sư huynh thật khách sáo, chúng ta chỉ muốn mở rộng tầm mắt thôi." Trần Tầm quay đầu cười nói: "Huynh có việc gì thì làm đi, ta và lão Ngưu ở lại một lát."

"Ọ ò~"

Mắt Đại Hắc Ngưu cong thành hình trăng lưỡi liềm kêu lên, bọn hắn chỉ là muốn nhìn một chút, nhỡ đâu về sau nhặt được lại không biết nó là cái gì nữa.

"Không cần, ta ở lại với các đệ một lát." Cơ Khôn thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía xa.

Trong đêm tối, hình như có một chút ánh sáng le lói từ nơi ở của các đệ tử.

Ánh trăng đêm nay cũng không đều đặn nhưng ánh sáng và bóng tối có giai điệu hài hòa, chỉ còn lại có luồng gió núi cô độc đi khắp nơi.

Sắc mặt Trần Tầm trầm lặng, hơi chắp tay nhìn lên nơi xa, một luồng khí thế khó tả chợt lóe lên rồi biến mất.

Cơ Khôn nhìn bóng lưng kia, tinh quang chợt lóe lên trong mắt.

Chẳng qua trong nháy mắt, Trần Tầm đã ngồi cùng một chỗ với Đại Hắc Ngưu, bọn hắn khoác vai, trong miệng cười hi hi ha ha.

Dường như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn ta, hắn ta yên lặng ở phía sau bọn hắn, không nói một lời.

Qua một canh giờ, Cơ Khôn lặng lẽ rời đi.

Hiện tượng kỳ lạ tối hôm nay, ngoại môn Chấp Sự điện cũng muốn tổ chức đại hội, tại Tu Tiên giới này, mỗi người dường như đều khá bận rộn.

Bên vách núi, gió đêm vẫn còn thổi vù vù, chỉ còn lại Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu.

Mắt bọn hắn lộ ra thành kính, nhìn về phía ánh sao rực rỡ không ranh giới trên bầu trời.

"Lão Ngưu, ta ước rất nhiều nguyện vọng, hôm nay có thể nói cho ngươi biết một ít." Trần Tầm bình tĩnh cười nói, ánh mắt vô thần.

"Ọ ò?!"

Đại Hắc Ngưu kêu một tiếng sợ hãi, nó chỉ cho phép nói một nguyện vọng: "Ọ ò?"

"Điều đầu tiên, chúng ta nhất định phải mãi mãi ở bên cạnh nhau, sống chết không rời."

Trần Tầm dùng một tay ôm Đại Hắc Ngưu, ánh mắt tràn đầy hiền hòa: "Điều thứ hai, hy vọng bằng hữu của chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt, dù là kiếp sau cũng vậy."

"Ọ ò~"

Đại Hắc Ngưu sững sờ gật đầu, ước nguyện của nó không phải cái này, ánh mắt vô cùng lo lắng, tại saoTrần Tầm không nói cho nó biết là thể ước nhiều nguyện vọng.

"Điều thứ ba, chúng ta mãi mãi vui vẻ, ha ha!"

Trần Tầm đột nhiên cười to, sau đó sắc mặt hơi nghiêm nghị: "Lão thôn trưởng, Tôn lão, Ninh sư phụ, Lạc Phong sư huynh còn có các bằng hữu láng giềng của chúng ta, bọn họ mới vừa rồi cũng xuất hiện."

"Ọ ò?"

"Sao băng như mưa không phải là điềm xấu gì, đó là bọn họ trên trời có linh đến xem chúng ta."

"Ọ ò!!"

Đại Hắc Ngưu kích động kêu lên, cho tới bây giờ Trần Tầm chưa từng lừa gạt nó.

Quả nhiên bọn hắn chỉ là đi nơi khác, chứ không phải biến mất, công đức của mình chắc chắn có tác dụng.

"Lão Ngưu, dị tượng mấy chục ngàn năm mới có một lần lại bị chúng ta nhìn thấy, vẫn chưa rõ sao?" Trần Tầm cười toét miệng, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu.

"Ọ ò~" Đại Hắc Ngưu vui vẻ kêu lên, nó ngồi bên cạnh Trần Tầm, trong miệng không ngừng lầm bầm.

Một người một trâu cứ như vậy ngồi bên bờ vực nhìn lên trời sao, bọn hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, như có rất nhiều lời, suốt cả đêm không rời đi.

...

Sáng sớm hôm sau, phía đông xuất hiện ánh bình minh đẹp lạ thường, trong không khí tràn ngập sương mù mỏng như tơ lụa.

"Lão Ngưu, lại là một ngày mới tốt lành!"

"Ọ ò!"

Một người một trâu chạy vội xuống, cảm nhận cơn gió nhẹ ẩm ướt của sáng sớm, cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, trong mắt mang theo kích động khó hiểu.

Nhưng khi bọn hắn đi tới trước đại trận của Linh Dược Viên thì lại bị gọi lại, là một nam tử trung niên, vóc người tầm trung, mặt vuông chữ điền, mặt mũi có chút tiều tụy.

"Sư đệ chậm đã, có thể dành chút thời gian nói chuyện hay không?"

Nam tử trung niên chăm chú nhìn Trần Tầm, lời nói trung khí mười phần, lại là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác bao lớn.

Cả người hắn ta đầy mùi thuốc, xem ra cũng là người trồng trọt linh dược.

Trần Tầm suy tư, chắp tay cười nói: "Sư huynh... Cứ nói đừng ngại."

Nam tử trung niên gật đầu, ra một đạo pháp lực, đại trận cấm chế dược viên mở ra một con đường, cũng là chứng minh thân phận với Trần Tầm.

Trần Tầm khẽ lắc đầu, đúng mực nói: "Sư huynh, có chuyện gì hay là ở chỗ này nói đi, ta không thích đi đến chỗ của người khác lắm."

"Vậy thì theo ý sư đệ." Nam tử trung niên bình tĩnh nói nhưng đôi mắt tràn ngập khát vọng.

Hai người nói chuyện ở bên ngoài Linh Dược Viên, ánh mắt Trần Tầm lập tức bừng tỉnh, thì ra là như vậy.

Bạn đang đọc Bắt Đầu Trường Sinh Vạn Cổ, Ta Cẩu Đến Thiên Hoang Địa Lão của Tử Linh Phong Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.