Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HẸN KIẾP SAU

Tiểu thuyết gốc · 1574 chữ

Ở Bách Hoa cung, Tiên hậu ngồi trên giường tay nâng tách trà hoa đào từ Hoa nhi là tiên nữ tì cận bà, vừa nhấp môi vừa suy tính.

“Hoa nhi, ngươi đi điều tra cho ta vụ hồ Thạch Ân, ta muốn biết kẻ nào đã to gan mưu hại điện hạ bằng yêu pháp tà đạo.”

“Dạ, thưa Tiên hậu.”

--

Bên Thiên Minh cung, Kim thần quy ngồi buồn bã thì Bát Tự lão tiên và Hồng Tử đi vào.

Bát Tự lão tiên là người cai quản sổ sách vận mệnh người phàm, như việc tiên nhân lịch kiếp cũng sẽ được ông thông qua mà chọn mệnh cách tốt, hầu như không có ai dám đắc tội với ông, dù trong tước vị ông không có thần thông uy lực gì hết.

Hồng Tử là con trai của Thủy Thần tiên quân, tuổi tác trạc với Khiêm Minh nhưng hiện tại Hồng Tử cai quản Thủy cung, cũng giống như Bát Tự, hắn có danh nhưng không có lực. Nói cách khác, từ trận hỗn chiến ba ngàn năm trước. Phụ thân của hắn và Hỏa Thần tiên quân tử trận. Nên hắn được hưởng sái công trạng của cha mình mà ngồi lên tọa đài của ông ở Chánh điện.

Họ tiến đến chỗ Kim thần quy, Bát Tự tướng đi thẳng lưng còn mặt luôn nhìn xuống dưới đất do bệnh nghề nghiệp của ông phải dò xem sổ sách mệnh cách của người phàm quá nhiều, nhìn nét mặt lão ta đang lo lắng mà nhăn nhó trông cứ như rất hài hước một cách đau khổ vậy, bên cạnh Hồng Tử thì ngược lại, hắn ta còn trẻ nên thần khí sáng bừng, lúc nào cũng ưỡn ngực bước đi, mặt luôn tỏ vẻ tươi cười nhưng y phục của hắn đi tới đâu cũng nhuộm màu xám xịt cả góc trời, lúc này hắn cao giọng tỏ ra vui vẻ như khách tới nhà mình.

“Này, này hai cái lão già các người làm cái vẻ mặt đó cho ai xem? Ai xem? Khiêm Minh đầu thai ở nhân gian không có biết được đâu.”

Hắn lấy tay mình xua xua bầu không khí ảm đạm đầy ngột ngạt mà hai lão tiên già tạo ra, Kim thần quy nhìn lên hai người đang đứng trước mặt mình, sau đó nhìn sang Bát Tự lão tiên như có ý muốn hỏi thì bị Bát Tự chặn ngay lập tức.

“Khỏi hỏi, ta không tìm được mệnh cách của điện hạ! Ta đến đây để báo cho ông biết. Chắc là số mệnh của điện hạ đặc biệt nên không được sắp đặt sẵn.”

“Đường đường là thái tử Thiên đình xuống trần gian hẳn làm chuyện lớn rồi.” - Hồng Tử cười đắc chí

“Ta chỉ lo tính khí của điện hạ có phần trẻ con nên…” – Kim thần quy rầu rĩ

“Lão rùa già này, lo lắng quá rồi, từ trước đến nay các vị tiên gia chúng ta tu đạo thanh trừng cốt tiên để tăng đạo hạnh và kéo dài tuổi thọ thì phải có kiếp nạn hết.” – Bát Tự cắt lời ông ta

Không có giới nào là trường cửu bất diệt. Tiên nhân cũng như thế, họ muốn sống tiếp thì phải rèn luyện linh lực, chăm chỉ học đạo tu tiên để tích lũy linh lực mà đến kì độ hóa tu vi mà thăng tiến lên bậc cao hơn. Đương nhiên, từ hạ tiên, thứ tiên rồi thăng lên thượng tiên đến thượng thần thì ai mà chả muốn, vừa thọ ngang trời đất vừa có pháp lực cao cường. Việc tu đạo cũng không dễ nuốt, đạo hữu tu tiên đều phải trải qua vô số lần sinh tử để độ hóa tu vi. Không muốn bị đạo lôi đánh thì tháo bỏ cốt tiên tu luyện thanh trừng theo cách đến đài Vong Tiên lịch kiếp, suy ra vẫn an toàn nguyên thần mà về thiên đình. Số người lịch kiếp bỏ mạng vẫn ít hơn rất nhiều so với nhận đạo thiên lôi, vì không đủ đạo hạnh chịu đựng nổi mấy đạo thiên lôi thì chắc chắn tiêu tán nguyên thần mà tan biến mãi mãi.

“Ta biết, ta biết. Nhưng điện hạ chưa tới lúc để thanh trừng cốt tiên, ta sợ đạo hạnh không đủ để vượt qua lần lịch kiếp này.” – Kim thần quy vẫn giữ y thái độ

“Hai cái lão già này quá nhiều lời sinh ra lời bậy, Khiêm Minh phước lớn mạng lớn, không có chuyện gì đâu, yên tâm! Thôi mặc kệ lão rùa già, đi về nhà thôi Bát Tự lão gia.” - Hồng Tử kéo tay Bát Tự

“Ta về đây, lão rùa à thay vì lo lắng thì ngươi lo chép phạt đợi điện hạ quay về, lúc đó mời ta qua uống rượu ăn mừng với ngươi.” – Bát Tự thở dài vỗ lên lưng Kim Quy hai cái rồi quay lưng cùng Hồng Tử đi về

--

Trước cổng lớn của Chánh điện, Hồng Tử và Bát Tự lão tiên nhìn thấy Thanh Đẩu thần quân dẫn theo một toán thiên binh đi về hướng nhân gian, hai người tò mò nên đi theo họ.

--

Tại nhà Bách Thành, hắn ta vừa đặt chén thuốc nấu xong xuống bàn, nhìn thê tử mình mà lo lắng khôn nguôi, chắc hẳn phải tìm cách để cứu nàng. Hắn phải tìm ai để giúp đấy? Nhược Bà đã quyên sinh nhưng hắn vẫn chưa cứu được vợ hắn. Hắn phải làm sao đây, càng nghĩ ngày càng thấy bất an trong lòng. Lúc này, người phụ nữ bỗng xoay mình tỉnh giấc.

“Nàng tỉnh rồi à? Ta có sắc ít thuốc, để ta đút cho nàng, nào hơi nóng..”- Tay hắn cầm chén thuốc thổi từng đợt

“Để thiếp tự uống, chàng ra suối gánh ít nước về đun nóng, thiếp thấy người khó chịu nên muốn tắm nước nóng…” – Nàng ta thều thào, tay thì đón chén thuốc của hắn

“Được được, để ta ra gánh ít nước về nấu cho nàng tắm, nàng dùng xong thuốc rồi nghỉ ngơi đợi ta về.” – Hắn vội vàng đứng lên phủi tay chân lật đật đi

--

Trước nhà Bách Thành, một đám người thiên đình tay cầm gươm giáo đứng đầu là Thanh Đẩu thần quân, hắn mỉm cười, ra lệnh.

“Đúng là nhà của hắn và ả ta, được lắm, hôm nay nên kết thúc ở đây, tiến vào.”

Sau khi vào nhà lục soát hết, Thanh Đẩu nhận ra mình đã để xổng mất con mồi, hắn cho thiên binh tản nhau ra tìm tứ phía, người phụ nữ dùng chiếc mũi loài chồn nhạy bén bắt mùi trước được kẻ thù của mình, nàng ta ôm con chạy trong sức lực yếu đuối, khi nghe tiếng thiên binh đuổi gần, nàng tìm thấy một cổ xe ngựa của người phàm gần đó, liền tay hóa phép đưa con mình vào bên trong xe rồi chạy theo một hướng khác, cố tình để lộ dấu vết đánh lạc hướng thiên binh tránh xa hướng cổ xe ngựa có đứa con của nàng.

Bách Thành gánh nước về nhà thì thấy trong nhà đồ đạc bị lật tung hết lên, hai thùng nước ngã lăn ra đất, hắn hốt hoảng tìm vợ và con mình, chạy vừa ra khỏi nhà hắn thấy Thanh Đẩu thần quân đứng ngay trước mặt.

“Đã lâu không gặp, Bách Thành!”

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Ta được lệnh điều tra kẻ đã dùng phép đưa yêu khí vào người thái tử của Thiên đình, không ngờ là ngươi, hôm đó ta nên giết luôn ngươi mà không nể tình huynh đệ đồng môn tu tiên học đạo, kẻ phản bội Thiên đình cấu kết với yêu ma, ngươi không xứng đáng với chức vị là Thần quân của cha ngươi để lại. Hôm nay, tội chồng tội, ta tiền trảm hậu tấu. Ngươi nộp mạng đi.” – Hắn vung kiếm vào Bách Thành

Bách Thành tránh được vài kiếm, thấy không phản kháng không được, nên tay hóa phép ra thanh kiếm chống trả lại Thanh Đẩu. Hai người đấu quyết liệt, dù Bách Thành đã không còn thần lực như xưa nhưng hắn đang dùng hết nội lực bên trong để chiến đấu tới cùng, không phải vì sống nữa mà vì hắn còn trách nhiệm bảo vệ nàng và con gái. Mắt hắn đỏ lên thanh kiếm chắn ngang đường kiếm của Thanh Đẩu, đẩy Thanh Đẩu một lực làm hắn phải lùi lại vài bước.

Vừa đó một toán thiên binh đem xác một con chồn tinh về. Bách Thành vừa nhìn là biết đó là vợ hắn, hắn vừa không tin vào mắt mình nhưng từng lời bẩm báo của thiên binh tới Thanh Đẩu, Thanh Đẩu cười to khi hắn sửng sốt nghe được, sự khoái chí của hắn làm Bách Thành điên tiết chém loạn xạ, nhưng do thiên binh quá đông, hắn sức cùng lực kiệt, cuối cùng một đường kiếm sáng lóa mắt, kết thúc hắn, hắn buông mình từng nhát kiếm cứ việc đi ngang qua người, hắn khuỵu ngã nằm xuống đất nhưng mắt vẫn không ngừng hướng về xác con chồn kia.

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.