Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÂM ĐỘNG ẮT NGƯỜI SAI

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Vừa xong buổi thuyết pháp cho dân chúng ở kinh thành Huế, cũng gần cả tuần nay nàng trầm mặc mà lủi thủi theo Thiền sư chép miệt mài kinh kệ, không hó hé nửa lời.

Buổi thuyết pháp hôm nay khá mất năng lượng của Thiền sư. Hắn mặc dù cố gắng điềm tĩnh bước đi, nhưng nhìn sâu vào đôi mắt có vẻ đang khá mệt mỏi. Nàng cũng rã rời hết đôi bàn tay, hôm nay nàng phải chép lời thuyết giảng của thiền sư khá là nhiều, đôi chân nhỏ bé đi nhanh theo phía sau hắn.

Biết hắn mệt mỏi nên trong đầu nàng định hỏi hắn có mệt không, nhưng nàng lại lo lắng điều đó không phải phép, hẳn là bây giờ cẩn thận hết mực, để không phải gây ra lỗi gì nữa. Thế là nàng cuối đầu tiếp tục bước đi, rồi bất giác đầu đâm thẳng vào lưng của hắn, lần này không phải do lỗi của nàng bất cẩn, mà là hắn cố tình đứng lại.

“Tam công chúa, người đi mà không nhìn về phía trước à?”

“Thưa Thiền sư, Bảo Lộc bất cẩn, xin nhận lỗi!” – Nàng vừa ôm trán nhăn nhó

“Không phải cái gì xảy ra không đúng điều là lỗi của người, đều phải xin lỗi, chỉ cần người hành động chậm lại, chỉ cần lời nói cũng chậm lại, nhưng đừng quên bản thân mình là ai, sai lầm lớn nhất đời người là đánh mất chính mình.”

Hắn quay lại nhìn xác nhận nàng không sao, rồi chậm rãi bước đi tiếp. Từ hôm nhận phạt của Hoàng thượng, nàng ủ rũ như đóa hoa héo, thái độ hối lỗi làm nàng không đặt hết tâm trí vào hiện tại. Thấy như vậy, hắn cũng trở nên lo lắng, mà đan tâm hỏi han.

“Mấy hôm nay, theo ta chép kinh nhiều như vậy, người có mệt không?”

“Ta không sao! Hôm nay, ta thấy Thiền sư mệt mỏi hơn mọi ngày, người có cần nghỉ ngơi không?”

Hắn vừa nghe câu hỏi liền mỉm cười, hẳn là nàng vừa hiểu câu nói vừa rồi của hắn, mà chịu quay về thực tại. Ung dung bước rồi trả lời nàng.

“Được làm điều mình mong muốn bấy lâu nay, sẽ không thấy mệt. Ngày mai, công chúa không phải đến chép kinh nữa, nghỉ ngơi rồi tự suy ngẫm là được.”

“Ta phải chép đủ kinh Phật mà Phụ hoàng trách phạt để cầu bình an cho Chiêu Nghi.”

Hắn dừng lại trước hồ sen trong khuôn viên của Cung đình. Nhìn vào những đóa hoa sen dưới hồ rồi quay sang nói với nàng.

“Thôi được rồi, ngày mai người dâng đóa sen trong hồ này cúng dường cho Phật, thì người cầu thành toại nguyện. Không phải tiếp tục theo ta chép kinh để sám hối nữa.”

--

Ngày hôm sau, ở cung Hoàng hậu, Thiền sư cùng một Thái giám mang theo sấp giấy kinh Phật đến vấn an Hoàng hậu. Người nho nhã bước vào thỉnh an Hoàng hậu, từ tốn ngồi xuống ghế. Lúc đó, trong cung có mặt Thái tử và An Nghĩa công chúa đứng cạnh bên Hoàng hậu, Thiền sư nhìn vẻ mặt bà khá tốt. Rồi chậm rãi thưa chuyện.

“Vào cung đã lâu, nhưng ta chưa từng được chào hỏi đúng phép với Hoàng hậu đương triều, thấy sắc mặt người phúc hậu đoan trang, chắc hẳn đã rất để tâm đến bá tánh nước Nam mà dốc công dốc sức!”

“Thiền sư quá khen rồi, tấm lòng cho bá tánh của ta thì cũng chỉ được một phần của hoàng thượng, phúc tạo cho dân chúng cũng không hẳn bằng từ tâm của thiền sư, chỉ trách ta kiếp này ta ít phước…”

Bà đang nói bỗng nghẹn lại, không hiểu tại sao hôm nay thấy Thiền sư đến thăm thì bà lại có nhiều điều muốn tâm sự với hắn như vậy. Cũng giống như một người sống trong sự thật bấy lâu nay, muốn chia sẽ nổi buồn của mình nhưng những người xung quanh đều đã biết hết, khiến bà thu mình lại, thật may Thiền sư là người ngoài, hắn ta có thể giải bày cùng bà, có thể đứng bên ngoài mà lắng nghe bà.

“Chuyện của Hoàng hậu, ta có nghe Thái tử nói lại, cũng thấu hiểu nổi đau của Hoàng hậu, hôm nay ta có đem đến cho Người những bài kinh mà tam công chúa chép phạt, những bài kinh ở phía cuối có ghi tên người chép là Hoàng hậu.”

Thái giám mang xấp giấy chép kinh lại cho Hoàng hậu xem, bà ta ngỡ ngàng mà tay lật những tờ kinh xem, đúng là ở cuối tờ đều có nắn nót tên của bà chép. Hẳn là tâm ý của Tam công chúa dành cho bà đã làm cho bà bất chợt lắng lại mà không nói gì nữa.

“Người có nhiều con hơn người nghĩ, tất cả họ đều thương yêu người thật lòng, đừng đắm chìm vào quá khứ, mà đánh mất hiện tại, bởi chỉ có hiện tại người mới có thể tu tập, mới có thể hiểu được sự yêu thương mà đạt đến chánh đạo của nhà Phật.”

Bà đỏ hoe đôi mắt, tay sờ từng vết mực đã khô trên tờ kinh rồi nhìn Thiền sư. Rõ ràng hắn đang khuyên nhủ bà, nhưng bà vẫn còn gắng gượng cố chấp nghi vấn hắn ta.

“Thiền sư thật sự hiểu được nổi đau của ta?”

Thiền sư liền hít thở sâu rồi nhìn về phía Thái tử và An Nghĩa đang đứng nhìn về phía bà, rồi dịu dàng đáp lại câu hỏi đó.

“Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm. Những người trong quá khứ không tiếp tục đi với ta nữa vì ta và họ đã hết nợ với nhau, thay vì cứ nhớ món nợ cũ đã trả hết, thì ta nhìn ở hiện tại, ai dành tình cảm nhiều cho ta mà gắng trân trọng, người không thể mắc nợ ân tình, sự chân thành của thái tử và các công chúa với người là thực lòng, chẳng phải đó là phước của người sao? Vậy thì lý do gì để người đau khổ nữa?”

Hoàng hậu như hiểu ra tất cả, mắt nhìn Thái tử dòng lệ của người cứ thế ướt đẫm những dòng kinh, Thái tử thấy vậy chạy lại ôm lấy và an ủi người. Lòng người là thế đấy, chỉ tại họ quá cố chấp chứ không phải không buông bỏ được.

--

Trời bắt đầu mưa nặng hạt, từ cung Hoàng hậu trở về, Thiền sư thấy Thái giám che ô cho mình mà phải đi trong mưa, hắn bảo Thái giám dùng ô đó đi về cung lấy thêm ô quay lại, hắn sẽ đợi dưới mái hiên bên tường thành.

Lúc này, có hai cô cung nữ vừa che ô bước tới, họ to nhỏ rằng Tam công chúa đang hái sen ở hồ trong mưa, chắc là Hoàng thượng đã phạt nàng vì đắc tội với sủng phi của Hoàng thượng. Hắn nghe thế nên lớn giọng hỏi chuyện, họ kính lễ rồi đi nhanh.

Hắn vội vã đầu trần chạy đến hồ sen hôm trước, thấy Bảo Lộc đang dưới hồ trong mưa, liền bất ngờ mà gọi to: “Tam công chúa, người đang làm gì vậy?”

Nàng nghe tiếng gọi, quay lại thấy Thiền sư đứng trên bờ đầu trần ướt mưa, bất giác nghi hoặc mà đáp lại: “Là người sao, Thiền sư? Ô của người đâu rồi?”

“Trời đang mưa lớn, công chúa lên đây trước đã.” – Hắn không đợi trả lời nàng

“Ta còn một hoa nữa là vừa đủ đóa sen rồi, người đợi một xíu.”

Nàng với tay hái một hoa sen gần bên mình, rồi nhanh chóng quay đầu lại đi vào bờ. Hắn bước xuống chân hồ, đón tay nàng kéo lên, nhưng do sức lún của bùn trong hồ sen và trời mưa như trút xuống làm bờ trơn trượt, thế là cả hai kéo nhau xuống hồ, cả hai lặn ngụp không ngừng trong hồ. Lúc này, Thái giám tìm ra hắn chạy đến, hoảng hốt buông cả dù xuống chạy lại đỡ từng người lên bờ.

“Thiền sư có bị làm sao không ạ?”

“Ta không sao.”

“Hoa sen của ta bị rớt xuống hồ hết rồi.”

“Ta không bắt buộc người phải hái sen dâng Phật trong khi trời mưa lớn như thế, người phải hiểu như thế nào là thành tâm, người đổ bệnh thì ta phải ăn nói sao với hoàng thượng đây?”

Nàng nhìn xuống mặt hồ lễnh đễnh những hoa sen mà mình đã hái, buồn bã. Còn đầu nàng toàn cánh hoa sen, hắn và Thái giám nhìn nhau rồi mỉm cười. Hắn đưa cho nàng một chiếc dù rồi bảo Thái giám đưa nàng về.

Trời vẫn đang mưa, hắn vẫn đầu trần người ướt sũng đứng đó nhìn vào hồ sen và những nhánh hoa sen. Hắn đã làm sai điều gì sao?

Bạn đang đọc Bảo Đoạn Minh Tâm sáng tác bởi Flowa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Flowa
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.